Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1139: Phần Thiên Hỏa Diễm... Chiến Giáp!

Chương 1139: Phần Thiên Hỏa Diễm... Chiến Giáp!
Lúc rìu khổng lồ chém xuống, thể tích phòng to lên giống như được bơm hơi. Đồng thời trên vỏ ngoài của nó còn được phủ thêm một tầng kim loại, trông chẳng khác gì một thanh thần binh thật.
Phần Thiên Hỏa Diễm Đao không cam lòng yếu thế, đao diễm và đao ý đầy trời lao tới cuốn lấy rìu khổng lồ kim loại.
Đao lửa và rìu lớn không ngừng va chạm.
Ngọn lửa bắn tung tóe, trảm kích của rìu lớn bùng nổ. Hai bên quấn lấy nhau, nhìn qua dường như là ngang tài ngang sức.
Đúng lúc này, thể tích của rìu kim loại đột nhiên phồng to lần nữa, đồng thời tà năng ẩn chứa trong đó cũng bộc phát điên cuồng.
Lập lại công kích bùng nổ.
Rìu lớn hung hãn bổ xuống.
Ầm~~
Lửa phần thiên đầy trời và đao ý thiêu đốt không chống đỡ nổi, bị rìu lớn kim loại nghiền nát một cách tàn nhẫn.
Dù sao Phần Thiên Hỏa Diễm Đao này chỉ được Xích Tiêu kiếm cường hóa, vẫn khác xa Phần Thiên Hỏa Diễm Đao do bản tôn Xích Tiêu Tử đạo trưởng chém ra.
“Không ổn, ca này khó đấy.”
Xích Tiêu kiếm nói.
Một kích đối phương tiện tay đánh ra đã có uy lực cấp bậc Trường Sinh Giả... thậm chí là mạnh hơn.
Sợ rằng chỉ có chủ nhân Xích Tiêu Tử đạo trưởng của nó đích thân tới đây mới có thể giữ đối thủ lại.
Mà lúc này, sau khi nghiền nát Hỏa Diễm Đao, thế tới của thanh rìu lớn phồng to gấp đôi kia vẫn không giảm, tiếp tục chém xuống mỹ nhân rắn công đức.
Đối mặt với một rìu đang bổ tới, trong lòng Xích Tiêu kiếm chợt dâng lên cảm giác không cách nào chống cự được. Giống như bản thân là một chú dê con đợi giết thịt, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị chém. Không thể né tránh cũng không thể chống cự, chỉ có thể cắn răng chịu một rìu. Đỡ được thì sống, đỡ không được thì chỉ có một con đường chết.
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu qua một bên, cô chẳng bị ảnh hưởng gì cả, vẫn múa may Xích Tiêu trong tay, thoạt nhìn có vẻ rất hưng phấn. Sau khi thành công chém ra Phần Thiên Hỏa Diễm Đao, cô cảm thấy rất thỏa mãn.
Lúc này, nhân vật bất hạnh nhất ở đây chính là người nham thạch khổng lồ đang nằm bất động dưới đất như con cá khô. Vừa rồi Vân Tước Tử trạng thái lạnh lùng quá vội, không có ý định mang hắn theo. Nhưng khổ nổi hắn còn bị vô số tầng phong ấn giam cầm, không cách nào nhúc nhích.
Mà một rìu bổ về phía mỹ nhân rắn công đức nhìn như là công kích đơn thể nhưng thực chất lại là công kích toàn bản đồ.
Vị trí nằm của người nham thạch khổng lồ cũng nằm trong phạm vi công kích của rìu lớn.
Hắn có thể làm gì bây giờ? Hắn cũng tuyệt vọng lắm đây này!
...
“Trở lại!”
Trong thế giới hạch tâm, Tống Thư Hàng thử kéo mỹ nhân rắn công đức, Xích Tiêu kiếm và cánh tay phải của mình trở lại thế giới hạch tâm.
Chẳng qua là trong phạm vi công kích của rìu lớn, không gian như ngưng đọng lại. Tống Thư Hàng làm thế nào cũng không thể kéo Xích Tiêu kiếm và cánh tay phải của mình về thế giới hạch tâm được.
“Tiêu rồi!”
Tống Thư Hàng thầm nói, sợ rằng lần này cánh tay phải của hắn sẽ tiêu mất.
Cánh tay trái cho Bạch Tôn Giả mượn, cánh tay phải lại bị rìu lớn nghiền nát, chỉ trong thời gian ngắn, hắn lại trở thành đại hiệp không tay. Thê thảm quá đi mất... Thần điêu đại hiệp người ta còn có một cánh tay để xài kia kìa.
Trừ khi tìm được thiên tài địa bảo giúp cánh tay bị cụt mọc ra lại, ví dụ như bảo vật ở chỗ Đông Qua Thánh Quân chẳng hạn. Hoặc là tu luyện “Trình Lâm tự dũ pháp” lấy được trong di tích Trình Lâm tới cảnh giới đại thành, lúc đó cũng có thể năng lực đoạn chi mọc lại.
Thế nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng thầm cảm thấy may mắn. Nếu như vừa rồi cả người hắn đều đi ra ngoài thì hẳn là giờ sắp bị rìu lớn nghiền ra bả, chỉ có thể dựa vào mệnh phù sống lại.
Chỉ mong bội kiếm của Xích Tiêu tử đạo trưởng sẽ không bị hỏng.
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ, tình hình bên ngoài lại đột biến.
Vốn dĩ lửa phần thiên đầy trời bị rìu lớn chém ra đang bị một luồng đao ý hấp dẫn, trong nháy mắt trở về trên người mỹ nhân rắn công đức. Luồng đao ý đặc biệt kia dẫn dắt lửa phần thiên quấn quanh phần đầu, cánh tay, ngực và các vị trí phòng ngự trọng yếu trên người mỹ nhân rắn công đức.
Toàn thân mỹ nhân rắn công đức được ngọn lửa phủ kín mấy tầng, lúc này đây cô giống như một vị chiến thần viễn cổ bước ra từ trong biển lửa.
Keng!
Đúng lúc này, rìu kim loại chém xuống.
Đồng thời trên người mỹ nhân rắn công đức ngưng tụ ra một bộ chiến giáp lửa lộng lẫy, đẹp không sao tả xiết.
Đây là biến dạng của Phần Thiên Hỏa Diễm Đao, có lẽ xưng bộ khôi giáp này là Phần Thiên Hỏa Diễm Chiến Giáp cũng không sai.
“Chẳng lẽ mới nãy ta nhìn lầm ư? Thứ ngưng tụ ra bộ khôi giáp này là đao ý sao?”
Xích Tiêu kiếm nói thầm trong lòng.
Ầm~~
Rìu chiến tà năng chém mạnh lên chiến giáp lửa.
Từng đợt sóng xung kích có thể thấy được bằng mắt thường lan ra bốn phương tám hướng. Lửa văng tung tóe, nhát chém của rìu tà năng cũng bùng nổ lan ra xung quanh.
Trong thời gian ngắn, rìu tà năng không thể phá vỡ phòng ngự của chiến giáp lửa.
Hai bên rơi vào thế giằng co.
Chỉ có mỗi thạch người nham thạch khổng lồ nằm ở đằng kia đang phát ra từng tiếng kêu thảm thiết. Hắn không có chiến giáp lửa bảo vệ, năng lượng trong người lại bị giam cầm, chỉ có thể dựa vào thân thể chịu đựng những thương tổn do rìu tà năng gây ra.
Người nham thạch khổng lồ có khổ trong lòng nhưng không cách nào nói ra.
Hắn chỉ có thể âm thầm gửi lời thăm hỏi đến cả nhà của lão đại Cửu U và Tống Thư Hàng một lần.
Vân Tước Tử trạng thái lạnh lùng đứng bên cạnh cổng không gian nhìn mỹ nhân rắn công đức với vẻ kinh ngạc. Cô cứ tưởng một kích mà rìu tà năng mới chém xuống đã có thể nghiền nát tên này rồi chứ.
Không ngờ lại bị đối phương dùng một phương pháp kỳ lạ khó hiểu đỡ được.
Vân Tước Tử trạng thái lạnh lùng hừ lạnh một tiếng nhưng do thân thể đang run rẩy, sắp mất khống chế, vậy nên cô chỉ có thể mang theo nỗi oán hận bước vào trong cổng truyền tống không gian, trở về thế giới Cửu U.
Cuối cùng Tống Thư Hàng vẫn không thể giữ cô lại, cảnh giới hai bên chênh lệch quá lớn. Một là chúa tể thế giới Cửu U, một là tu sĩ nhỏ bé chỉ mới tu luyện hơn bốn tháng, đúng là cách biệt một trời một vực.
...
Rắc rắc rắc~
Rìu tà năng và chiến giáp lửa giằng co chừng mười ba hơi thở.
Cuối cùng uy lực của rìu tà năng vẫn thắng một bậc.
Phòng ngự của chiến giáp lửa đạt tới điểm cực hạn, trên chiến giáp lửa lộng lẫy bắt đầu xuất hiện vết nứt.
“Chiến giáp lửa sắp không ngăn được rồi... Đã đến lúc ta ra tay nghịch chuyển càn khôn.”
Xích Tiêu kiếm nói thầm.
Tiêu hao trong thời gian dài như vậy, uy lực của rìu tà năng đã giảm đi rất nhiều, thế nên nó dám chắc nếu mình dốc hết toàn lực sẽ chặn được công kích này lại.
Ngay lúc Xích Tiêu kiếm định ra tay bất ngờ thì chiến giáp trên người mỹ nhân rắn công đức đột nhiên chém ra một luồng đao ý đáng sợ.
Hơn nữa dường như trong luồng đao ý kia còn ẩn chứa ý chí trảm thiên.
Cấp bậc đao ý không cao, chỉ ở tầm cảnh giới tứ phẩm, nhưng nó lại có chung nguồn gốc với đao ý của Phần Thiên Hỏa Diễm Đao. Lúc luồng đao ý phản kích này xuất hiện còn kéo theo toàn bộ đao khí Phần Thiên Hỏa Diễm Đao trên chiến giáp hỏa diễm nữa.
Tiếp theo, kỹ năng phản kích của khôi giáp đao ý mở ra.
Một kích có uy lực gần bằng Phần Thiên Hỏa Diễm Đao hung hăng chém vào rìu tà năng.
Rìu tà năng đang ở trạng thái sức cùng lực kiệt, bị phản kích của khôi giáp đao ý chém bay ra ngoài, sau đó lại giằng co với phản kích của khôi giáp đao ý trong hư không.
“Thế này cũng được nữa à?”
Xích Tiêu kiếm nói.
Ầm ầm ầm~~
Phản kích của đao ý khôi giáp không duy trì được lâu, sau ba chiêu đã tiêu tán.
Thế nhưng rìu tà năng vẫn còn tồn tại, treo lơ lửng ở giữa không trung phía trên cao.
“Quả nhiên vẫn cần ta ra sân đánh nát nó.”
Xích Tiêu kiếm thầm nói trong lòng.
Vì vậy trên thân Xích Tiêu phát ra tiếng kêu ngâm, chuẩn bị tung một kiếm thật ngầu.
Nhưng nó còn chưa kịp ra tay thì trong hư không lại hiện lên một đóa hoa sen rực rỡ. Đóa hoa sen này cực đẹp, nhìn rất thích mắt.
Ngay sau đó, hoa sen chợt biến đổi. Ở phía dưới hoa sen xuất hiện mấy trăm nghìn sợi rễ kéo dài ra, trông quỷ dị vô cùng, điên cuồng đâm về phía rìu tà năng trong không trung.
Rìu tà năng đang chuẩn bị tấn công lần nữa thì đột nhiên lại bị mấy trăm nghìn sợi rễ đâm vào.
Sau hai hơi thở, nó không còn đủ sức duy trì hình thái rìu kim loại nữa mà thoái hóa thành một đoàn tà năng Cửu U nồng độ cao.
Rễ sen bắt đầu hấp thu một cách trắng trợn.
Xích Tiêu kiếm:
“...”
Đậu xanh, những thứ này là cái quỷ gì vậy?
Nhưng nói tóm lại là nguy cơ đã được giải trừ.
...
Tống Thư Hàng trong thế giới hạch tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn làm đại hiệp không tay đâu. Sinh hoạt chỉ với một tay đã rất bất tiện rồi, nếu như không có cả hai tay thì chắc hắn phải thi triển pháp thuật ba đầu sáu tay, sau đó dùng tay của mỹ nhân rắn công đức thay thế cho hai tay bị mất thôi.
“Tiếc là không thể giữ chân Vân Tước Tử tiền bối lại, à đúng rồi... lúc nãy có ai quay lại cảnh vừa rồi không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thi và Tiểu Thải cùng lắc đầu, các cô mãi xem cảnh tượng chiến đấu còn đặc sắc hơn cả các bộ phim điện ảnh kinh điển ở trong màn hình, đâu còn nhớ đến chuyện quay lại.
Tô thị A Thập Lục giơ điện thoại của mình lên:
“Ta chỉ quay lại một phần thôi.”
Tống Thư Hàng hỏi:
“Có quay lại hình ảnh Vân Tước Tử tiền bối không?”
“Có.”
Tô thị A Thập Lục trả lời.
Lúc thấy Vân Tước Tử tiền bối có biểu hiện lạ thì cô lập tức mở máy quay lại ngay.
“Tốt rồi.”
Tống Thư Hàng nói:
“Thập Lục này, vậy lát nữa ra khỏi thế giới hạch tâm thì cô hãy đăng video lên nhóm Cửu Châu số 1 để các vị tiền bối nghĩ cách, chúng ta đã làm hết sức rồi.”
Tô thị A Thập Lục gật đầu đồng ý.
“Ta đi ra ngoài trước.”
Vừa dứt lời, thân hình Tống Thư Hàng chợt lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở hiện thế.
Vị trí hắn xuất hiện là chỗ cánh tay phải của mình, ngay bên cạnh mỹ nhân rắn công đức.
Tống Thư Hàng buông tay, không cầm Xích Tiêu nữa.
Hình chiếu hoa sen tương liên với hắn, không ngừng chuyển hóa tà năng Cửu U thành nhiên liệu rồi truyền vào thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng vừa buông tay, mỹ nhân rắn công đức đã cầm lấy Xích Tiêu rồi giơ lên thật cao, hình như lại muốn nuốt nó vào lần nữa.
“Này, đừng nuốt ta nữa mà, ngươi biểu diễn nuốt kiếm đến nghiện rồi à? Hơn nữa cũng đã đến lúc ta phải đi rồi, sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Xích Tiêu nói.
Nó vừa mới nói xong, mỹ nhân rắn công đức đã bày ra tư thế tiêu chuẩn để nuốt kiếm, đầu ngửa ra sau, nuốt mất Xích Tiêu.
Xích Tiêu:
“Đáng ghét, đã nói là đừng nuốt ta nữa mà... A a a.”
Sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Tống Thư Hàng:
“...”
Cuối cùng, hắn đưa mắt nhìn về phía người nham thạch khổng lồ đang nằm im bất động như con cá khô ở gần đó.
“Xích Tiêu đạo hữu, chúng ta có nên tặng hắn một đao Phần Thiên Hỏa Diễm Đao không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Trên thân người nham thạch khổng lồ còn bị thiên hỏa thiêu đốt, nếu như bây giờ tặng hắn một đao Phần Thiên Hỏa Diễm Đao có uy lực bằng với vừa rồi, bảo đảm dư sức tiễn hắn lên tây thiên.
“Với trạng thái bây giờ của ta, chém ra một kích mạnh mẽ không thành vấn đề, nhưng muốn phối hợp với ngươi thi triển Phần Thiên Hỏa Diễm Đao thì phải cần chút thời gian để khôi phục.”
Xích Tiêu kiếm đáp.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận