Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3049: Sắp chết rồi, ta sắp chết rồi!

Chương 3049: Sắp chết rồi, ta sắp chết rồi!
Thực ra là vì chuyển dịch trường sinh pháp hoàn chỉnh sẽ có khá nhiều nguy hiểm, hơn nữa độ ăn khớp cũng không bằng hình thái ban đầu của trường sinh pháp, nếu không cho Bạch tiền bối thêm một chút thời gian nữa, hắn có thể thôi diễn trường sinh pháp nhân quả công đức thành trường sinh pháp hoàn chỉnh luôn.
Cả nhân quả và công đức đều là một phần trong nghiên cứu của Bạch tiền bối.
Trong hình thái ban đầu của trường sinh chi đạo mà Bạch tiền bối tạo ra ngay từ đầu đã có tri thức liên quan đến nhân quả và công đức.
Vì thế sau khi nhận được dữ liệu thông tin của Tống Thư Hàng, thôi diễn cho Tống Thư Hàng một trường sinh chi pháp nhân quả công đức chỉ là dễ như trở bàn tay với Bạch tiền bối.
[Đến cả ta khi ở cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm lúc trước cũng không đáng sợ như thế.]
Mặt trời màu đen không nhịn được mà so sánh mình lúc chưa chứng đạo với vị Tiên Bạch trước mặt này…
Những người có thể chứng đạo bất hủ gần như đều có thiên phú kinh người.
Nhưng nếu đổi thời gian mình nghiên cứu ra hình thái ban đầu của trường sinh chi đạo thành đơn vị thời gian của Tiên Bạch thì cũng phải tính bằng “năm”.
Năm và tiếng chênh lệch nhiều lắm.
[Bình tĩnh, bình tĩnh lại đã. Chắc chắn chuyện này không đơn giản như thế, bất luận thế nào, trong vòng một tiếng mà tạo ra hình thái ban đầu của trường sinh chi đạo thì khoa trương quá… Nói không chừng bọn họ đang đánh đòn tâm lý cũng nên.]
Mặt trời màu đen ổn định lại tâm trạng, bắt đầu suy đoán.
Mà ở bên ngoài, Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đã bắt đầu hành động.
Cả hai đều thuộc phái hành động, sau khi có phương án, cả hai yên lặng thôi diễn quá trình một lượt rồi bắt tay vào việc luôn.
Tống Thư Hàng tế ra sách của Thánh Nhân Nho Gia.
Bìa ngoài mà Đạo Tử cho thêm vào lập tức sáng lên, bảo vệ đạo của Đạo Tử, tránh để chúng bị hiến tế.
“Ra đây đi @#%&!”
Tống Thư Hàng hét lên một cách cool ngầu.
Mỹ nhân rắn công đức tuân theo triệu hoán mà hiện lên sau lưng hắn.
Sau khi xuất hiện, việc đầu tiên mà cô làm là lấy đuôi quấn quanh Tống Thư Hàng, quấn chặt lấy hắn cứ như một con rắn lớn bắt lấy con mồi, như muốn giết chết Tống Thư Hàng vậy.
“Đừng quậy, làm chính sự đi này, tiên tử.”
Tống Thư Hàng nói.
Nể mặt ta chút đi!
Hơn nữa với thể chất hiện giờ của hắn, cho dù mỹ nhân rắn công đức dùng hết sức bình sinh cũng không thể khiến hắn thấy áp bách chút nào đâu.
Mỹ nhân rắn công đức giận đến tức cả ngực.
“Tiên tử, móc mắt.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Đừng làm loạn tiết tấu!
Nghe thế, hai mắt mỹ nhân rắn công đức sáng bừng lên, cô đặt hai tay lên hai tròng mắt của Tống Thư Hàng, xoa nhẹ, móc hết cả hai mắt của hắn ra.
Sau đó, Tống Thư Hàng mù luôn rồi.
Đây là sự trả thù nho nhỏ của mỹ nhân rắn công đức.
Nhưng mà…
“Làm tốt lắm.”
Tống Thư Hàng gật đầu đầy hài lòng.
Không hổ là mỹ nhân rắn công đức, không cần nhiều lời cô cũng hiểu rõ ý của hắn.
Tiếp đó Tống Thư Hàng vươn tay ra điểm nhẹ, con mắt Thánh Nhân Nho Gia bị móc ra kia lại biến thành kim đan, trở về hệ thống tool hack mô phỏng lưới rồng, đổi một con mắt Thánh Nhân chưa từng bị hiến tế ra, lắp vào mắt phải của Tống Thư Hàng.
Con mắt lưu ly còn lại trong tay mỹ nhân rắn công đức bay lên.
“Ra đây nào, Bá Ác!”
Tống Thư Hàng lại triệu hoán.
Tam thi Bá Ác dùng thế giới hạch tâm làm trung chuyển, vượt qua thời không mà tới đây.
Khi trở về hắn còn ôm theo trứng Côn Vương… Nhiệm vụ của hắn vốn là đến thế giới Tà Liên của Bạch tiền bối two để mang trứng Côn Vương về.
Lúc trước trứng Côn Vương còn đang bị hóa thân nghiên cứu của Bạch tiền bối two nghiên cứu, bây giờ nghiên cứu đã kết thúc, Bá Ác tiện tay mang nó về luôn.

Khi bị mang tới đây, trứng Côn Vương vừa hay nhìn thấy cảnh Bá Tống bị móc mắt, tế ra Nho điển.
Á đù, đây chẳng phải là cảnh Bá Tống hiến tế luôn trường sinh chỉ đạo của mình trước mặt Chư Thiên Vạn Giới lúc trước à?
Bây giờ Bá Tống lại chơi nữa hả?
Hắn định hiến tế một trường sinh chi đạo và một con mắt Thánh Nhân Nho Gia ư?
Bá Tống đã từng hiến tế một trường sinh chi đạo rồi.
Cho dù Bá Tống có yêu nghiệt thế nào đi chẳng nữa, lúc này chắc chắn hắn không thể có trường sinh pháp thứ ba đợi tiếp nối không đứt đoạn được!
Trên thế giới này không thể có quái vật như thế được!
Thế nên lần này nếu muốn hiến tế, chắc chắn Bá Tống sẽ hiến tế trường sinh chi pháp của người khác.
Lấy ngón chân mà nghĩ cũng biết, nhất định Bá Tống sẽ không để mình rớt khỏi cảnh giới Trường Sinh Giả đâu!
Trong tình huống như thế này, hắn bị tam thi-ác thi của Bá Tống mang đến đây.
Còn phải đoán à?
Sắp tới hắn định hiến tế ta ư?
Trường sinh chi pháp mà ta vất vả tu luyện sắp biến thành tế phẩm của Bá Tống rồi.
Thảm quá, thân là một con cá Côn, nó quả là thảm luôn.
Chọi Bá Tống sướng nhất thời, nhưng sau khi bị Bá Tống bắt, ban đầu sướng bao nhiêu thì bây giờ thảm bấy nhiêu.
Sắp chết rồi, lần này chết chắc rồi.
Không biết trường sinh chi pháp bị hiến tế rồi thì có tu luyện lại được không?
Hiến tế trường sinh chi pháp cho đau không nhỉ?
Bây giờ có trốn cũng không thoát được, Côn Vương biết mình hoàn toàn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Bá Tống… Bây giờ nó chỉ hy vọng lát nữa Bá Tống có thể dịu dàng một chút.
Trong quả trứng, ý thức của Côn Vương đang vừa tuyệt vọng vừa run rẩy.
Nó đóng tất cả giác quan, lặng lẽ chờ đợi vận mệnh vô tình chuẩn bị giáng xuống đầu mình.

Sau khi triệu hồi Bá Ác, Tống Thư Hàng chạm lên con mắt lưu ly kia… Trong con mắt lưu ly này ẩn chứa ý nghĩa thâm ảo của “trường sinh pháp ngôn ngữ và văn tự”.
Bá Ác gật đầu, quay đầu lại đối mặt với mỹ nhân rắn công đức.
Công đức tiên tử vươn tay móc mắt của Bá Ác rồi tiện tay lắp con mắt lưu ly này vào.
“Bản thể, Bạch tiền bối, @#%× Tiên Tử, ta đi trước một bước đây.”
Bá Ác chắp tay nói với mọi người.
Sau đó hắn trở về thế giới hạch tâm, đi tới Cửu U.
Lại từ Cửu U ngồi phi kiếm dùng một lần bản phá phòng tối để vào trong phòng tối Thiên Đạo, biến mất khỏi trí nhớ của những người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới.
“Chuẩn bị sẵn sàng.”
Tống Thư Hàng khởi động thần thông, trong hốc mắt trống rỗng sinh ra một con mắt lưu ly mới.
Bước tiếp theo.
Nho điển sáng bừng lên.
Tống Thư Hàng kích hoạt bí pháp Thánh Nhân đã được cải tiến.
Một kim đan Thánh Nhân khác trong hốc mắt bùng lên ngọn lửa màu vàng, trở thành tế phẩm.
“Rất tốt, tất cả đều thuận lợi, bước tiếp theo.”
Tống Thư Hàng tiếp tục nói.
“Ta biết rồi, nhẹ một chút, Bá Tống.”
Trứng Côn Vương run rẩy truyền âm đến.
Tống Thư Hàng: “???”
Nhẹ một chút cái quái gì chứ!
Tên này đột nhiên truyền âm tới suýt chút nữa cắt ngang nghi thức của mình.
“Câm miệng.”
Tống Thư Hàng nói.
Sau đó, bí pháp con mắt Thánh Nhân quấn quanh người hắn, trường sinh pháp “Trường Sinh đạo ngôn ngữ và văn tự” tươi mới vừa ra lò cũng bị dung hòa vào trong bí pháp Thánh Nhân, hóa thành tế phẩm.
Cảnh giới của Tống Thư Hàng lại một lần nữa suy yếu đi.
Mặt trăng Trường Sinh Giả trên đỉnh đầu hắn mờ dần.
[Không phải hiến tế ta ư?]
Trong lòng Côn Vương lóe lên một suy nghĩ.
Hay là Bá Tống bị ta quấy rầy nên không cẩn thận tế sống bản thân mình luôn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận