Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1685: Tiên sinh, chêt là cảm giác thế nào?

Chương 1685: Tiên sinh, chêt là cảm giác thế nào?
“Tiên sinh, ngài cảm thấy hôm nay ta luyện thế nào?” Xích Đồng vui vẻ hỏi lại. Nó cảm thấy mình đã tiến bộ, trơn tru hơn hôm qua một chút rồi.
“Có chút tiến bộ.” Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Sau khi nhận được lời khích lệ của Tống Thư Hàng, Xích Đồng cười toe.
“Đúng rồi, hôm nay ta có một món quà tặng ngươi.” Nguyên thần của Tống Thư Hàng lấy ra một tấm phù văn.
Xích Đồng: “Quà gì thế?”
“Theo một nghĩa nào đó thì gọi món quà này là thần khí cũng không ngoa.” Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Thần khí mà đám học dốt tha thiết mơ ước, chí bảo có thể học lúc ngủ trong truyền thuyết.
“Thần, thần khí?” Xích Đồng trợn to mắt, nó lùi lại rồi nói: “Nhưng tiên sinh ơi, ta không trả nổi tiền mua thần khí đâu.”
“Chú ý lời ta nói, ta nói theo một nghĩa nào đó thì nó là thần khí, không có nghĩa là bản thân nó là thần khí. Ngoài ra thứ này là ta tặng ngươi.” Tống Thư Hàng phất tay một cái, linh lực nâng tấm phù văn này lên, nhẹ nhàng bay vào tay Xích Đồng.
Xích Đồng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy phù văn, sau khi thấy hình vẽ súng Gatling bên trên thì tò mò hỏi: “Tiên sinh, đây là gì thế?”
“Là thương.” Tống Thư Hàng nói.
Xích Đồng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng: “Tiên sinh, ngươi đừng lừa ta, thứ này sao có thể là thương được!”
“Đây là một loại thương khác, hơi khác với thương mà ngươi biết, nhưng uy lực cũng mạnh hệt như thế, nó là vũ khí sắc bén dùng để giết chóc. Đừng hỏi luyên thuyên nữa, ngươi úp tấm phù văn này xuống, ịn lên thân thể mình đi, chỗ nào cũng được.” Tống Thư Hàng nói.
“Ịn lên thân thể ư? Chỗ nào cũng được?” Xích Đồng rối rắm gãi đầu, chỗ nào cũng được lại làm khó nó, rốt cuộc ịn lên chỗ nào thì mới có hiệu quả tốt nhất đây?
Sau khi suy nghĩ một lúc, nó ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng: “Tiên sinh ngài cũng từng ịn thần khí như vậy ư?”
Tống Thư Hàng: “Ừm.”
“Vậy tiên sinh ngài ịn ở đâu vậy?” Xích Đồng vội hỏi. Mặc dù nó hơi đần, nhưng nó biết có vài thứ nếu mình không thểquyết thì cứ bắt chước người đi trước đã thành công là được, bình thường sẽ chuẩn khỏi cần chỉnh.
Tống Thư Hàng trợn mắt: “Trên mông.”
Xích Đồng gật đầu.
Sau đó nó bắt đầu cởi quần.
“Dừng lại đi!” Tống Thư Hàng vội la lên: “Đồ ngốc này, ngươi cứ ịn đại lên một chỗ nào đó trên thân thể là được rồi, trên cánh tay cũng được.”
Trên bầu trời, Xích Tiêu Kiếm tiền bối đã cười đến co rúm lại, nếu bản tôn của nó ở đây thì nhất định sẽ phát ra một tràng tiếng kiếm minh êm tai.
“À.” Xích Đồng ngoan ngoãn gật đầu, tiếp đó ụp phù văn lên cánh tay mình.
Hình vẽ súng Gatling ịn lên cánh tay trái của nó, tỏa sáng lấp lánh.
[Leng keng ~~ hệ thống học bá siêu cấp đang kích hoạt.]
[Hệ thống bắt đầu giải nén 1%. . . 11%. . . 30%. . . 70%. . . 100%]
[Hệ thống giải nén hoàn tất, bắt đầu cài đặt hệ thống học bá siêu cấp, xin kiên nhẫn chờ đợi.]
Cùng lúc đó còn có tiếng sấm ầm ầm dữ dội như nhạc nền, tạo thành khí thế hệt như sử thi.
“Tiêu, tiêu rồi, tiên sinh ơi. Có một âm thanh cứ vang lên trong đầu ta, nhưng ta nghe không hiểu nó đang nói cái gì.” Xích Đồng căng thẳng la lên.
“Không cần lo lắng, đó là hệ thống học bá siêu cấp đang trong quá trình cài đặt. Chờ sau khi cài đặt xong thì nó sẽ tự động chuyển thành ngôn ngữ thế giới Hắc Long.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Xích Đồng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
[Hệ thống học bá siêu cấp cài đặt xong, có tiến vào hình thức học tập hay không?]
Những lời này đã chuyển thành ngôn ngữ thế giới Hắc Long.
“Tiên sinh, âm thanh kia hỏi ta có muốn tiến vào hình thức học tập hay không?” Xích Đồng nói.
“Ngươi chọn khung ‘Có’ đi.” Tống Thư Hàng nhếch miệng.
Có vài thứ tốt đẹp cần truyền lại đời đời.
Chẳng hạn như hưởng thụ cơn đau bị điện giật vậy.
Xích Đồng gật đầu, chọn ‘Có’.
Sau đó, hai cánh cửa bằng đồng xanh lớn xuất hiện trước mắt nó.
Hai cánh cửa lớn đều tràn đầy khí tức viễn cổ, bên trên khắc vô số phù văn mà Xích Đồng xem không hiểu, vừa nhìn đã cảm thấy cực kỳ lợi hại.
“Không hổ là thứ được tiên sinh gọi là thần khí, tuy xem không hiểu, nhưng có cảm giác rất lợi hại.” Xích Đồng thầm nghĩ.
Trong lúc nó đang suy tư thì ý thức đã tiến vào một không gian cung điện khổng lồ.
Sau đó, một nam tử do lôi điện kết thành xuất hiện trước mặt nó.
Khuôn mặt nam tử lôi điện trông sống động như thật, thoạt nhìn cũng rất quen mắt.
“Ơ, đây không phải tiên sinh phiên bản trẻ tuổi ư?” Xích Đồng thẫm nghĩ.
Tiên sinh phiên bản trẻ tuổi, thoạt nhìn có vẻ hiền lành… Chỉ là có hơi tầm thường, trên người thiếu cảm giác tang thương. Vẫn là tiên sinh hiện tại có khí chất hơn.
“Đầu tiên, hôm nay chúng ta sẽ học thiên quyền pháp căn bản của Cương Thủ, luyện một lần từ đầu tới cuối theo ta nào.” Tống Thư Hàng do lôi điện kết thành bình tĩnh nói.
“Vâng, tiên sinh!” Xích Đồng lớn tiếng trả lời.
Mặc dù đã nắm giữ được quyền pháp căn bản của Cương Thủ sơ sơ rồi, nhưng nó cảm thấy mình còn cần theo tiên sinh học thêm mấy lần nữa, để tăng ấn tượng của mình đối với quyền pháp căn bản.
“Luyện tập theo ta.” Tống Thư Hàng do lôi điện kết thành bắt đầu từ từ thi triển động tác căn bản của Cương Thủ.
Xích Đồng cũng bắt đầu tu luyện theo.
Khoảng chừng năm phút sau.
“A a a a ~~” toàn thân Xích Đồng run rẩy, ý thức tạm thời lui ra khỏi hình thức học tập.
Động tác quyền pháp vừa rồi của nó có một bước không theo kịp, kết quả tiên sinh phiên bản thanh niên xoay người ném một quả cầu lôi điện tới, nổ tung ngay ngực nó.
Suýt chút nữa đã giật nó ngất đi rồi.
Nhớ lại chuyện này, toàn thân Xích Đồng vẫn vã mồ hôi lạnh.


Cách đó không xa.
Tống Thư Hàng nguyên thần nhìn thấy Xích Đồng bị điện giật run lên, không hiểu sao trong lòng lại thấy vui sướng.
Vui một mình không bằng mọi người chung vui.
Trước đây chỉ có hắn bị điện giật đến co quắp lúc học tập ngôn ngữ viễn cổ. Hiện tại rốt cục cũng có người luyện sai sẽ bị điện giật giống hắn. Trong lòng Tống Thư Hàng thoáng cái đã cân bằng lại, thậm chí còn có loại cảm giác thích chí nữa.
“Nếu sau này có cơ hội thì lại xin Bạch tiền bối chuẩn bị cho mình thêm mấy bộ hệ thống học bá siêu cấp nữa, sau đó đưa cho đám Thổ Ba mỗi thằng một cái.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Thứ tốt thì phải biết chia sẻ với người khác.
Xích Đồng khó khăn lắm mới bình thường lại, há to miệng thở hổn hển, rất có thể đây là lần đầu tiên trong đời nó được tiếp xúc với đau đớn cỡ này.
“Cảm giác thế nào?” Tống Thư Hàng híp mắt cười nói.
Xích Đồng thở ra một hơi dài, liếc nhìn Tống Thư Hàng, gật đầu nghiêm túc trả lời: “Quả nhiên vẫn là tiên sinh bây giờ ngầu hơn, tiên sinh cho điện giật ta khi nãy quá trẻ, không có khí chất gì cả.”
Tống Thư Hàng: “…”
Ngu xuẩn, lão phu hỏi cái này chắc?
Xích Tiêu Kiếm tiền bối bên cạnh nghiêm trang thêm dầu vào lửa: “Thư Hàng, hay là ngươi cân nhắc xem về sau có nên dùng hình tượng này để xuất hiện trước công chúng đi? Hình như kiểu ông chú thích hợp với ngươi hơn đấy.”
“E rằng diện mạo hiện giờ của ta còn già hơn ba ta nữa, không thèm đâu.” Tống Thư Hàng nói.
Trở về hắn phải cố gắng tu luyện để đổi lại bộ dạng trẻ tuổi mới được.
Hoặc là… có thể thử mấy quả loạn niên trong tay hắn thử xem sao.
Có điều tạm thời cũng không vội.
“Ngoại trừ học chiêu thức quyền pháp ra, hệ thống học bá này còn sẽ dạy ngươi khẩu quyết quyền pháp. Thậm chí sẽ chỉ dẫn, dạy ngươi các kiến thức về cảnh giới nhất phẩm, giới thiệu về Dược Long Môn liên quan đến tu sĩ. Nếu như... ngươi có thể tấn thăng đến nhị phẩm thì còn có thể học được kỹ năng Cương Thủ hoàn chỉnh từ trong đó.” Tống Thư Hàng giải thích cho Xích Đồng nghe.
Đặc biệt là khẩu quyết quyền pháp, bởi vì là tiếng Trung, nên để hệ thống dạy sẽ có hiệu quả cao hơn.
“Vâng, ta hiểu rồi.” Xích Đồng gật đầu nói: “Cảm ơn món quà của tiên sinh.”
Món quà này cứ như được chế tạo riêng cho nó vậy. Có hệ thống học bá này, dù là kẻ đần như nó cũng có thể từng bước một nắm giữ ‘quyền pháp căn bản’.
[Quả nhiên tiên sinh có quen biết với Hắc Đồng ca ca ư?] Trong lòng Xích Đồng nảy lên một ý nghĩ như vậy.
“Được rồi, cố gắng tu luyện tiếp đi. Mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm ngươi.” Tống Thư Hàng nhẹ nhàng xoa đầu Xích Đồng.
Xích Đồng có chút không nỡ: “Tiên sinh phải đi rồi à?”
“Người lớn lúc nào cũng bận mà.” Tống Thư Hàng cười nói.
“Vâng.” Xích Đồng gật đầu.
Người mạnh như tiên sinh vậy, chắc là ngày nào cũng bận nhiều việc như tu luyện, hoặc là chém giết tà linh.
Trong suy nghĩ của Xích Đồng, địa vị và hình tượng của tiên sinh ngày càng trở nên cao lớn.
“Đúng rồi, nếu có vấn đề gì trong việc tu luyện thì ngươi có thể hỏi ta. Hệ thống học bá không phải vạn năng, có vài kinh nghiệm nhỏ khi tu luyện, nó không cách nào dạy ngươi được.” Tống Thư Hàng lại bổ sung.
Xích Đồng suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy tiên sinh, giờ ta có một vấn đề, có thể hỏi ngài luôn không?”
“Biết hỏi là chuyện tốt, nói thử xem ngươi có nghi vấn gì.” Tống Thư Hàng nói.
Xích Đồng: “Tiên sinh… Chết là cảm giác thế nào?”
“Hử? Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này chứ?” Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn về phía Xích Đồng.
Loại vấn đề này không hợp với phong cách của cậu bé.
Lấy tính cách vốn có của nó, cứ có cảm giác cả đời nó cũng sẽ không suy xét đến loại vấn đề này.
“Ta cũng không biết, nhưng có một thời gian, ta thường mơ thấy bản thân giống như sắp chết, có khi là rơi xuống từ không trung… Có khi là bị trường mâu đâm thủng… Có khi là gặp phải tà thú hung tàn bị nó cắn một cái. Nhưng rốt cuộc ‘chết’ là cảm giác gì thì ta lại hoàn toàn không biết. Cho nên, gần đây thỉnh thoảng ta sẽ nghĩ tới vấn đề đó.” Xích Đồng nghiêm túc trả lời.
Tống Thư Hàng sờ cằm.
Xích Tiêu Kiếm thử phân tích: “Có thể là đứa bé này chịu áp lực và đả kích quá lớn trong hiện thực, nên mới mơ thấy những chuyện này. Thậm chí, sâu trong tiềm thức của nó có thể còn sinh ra ý niệm tự tử. May mà nó là kẻ ngốc đơn thuần, không nghĩ sâu xa hơn.”
“Tiền bối ngươi từng nghiên cứu tâm lý học à?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Đoạn thời gian trước, lúc ta tản bộ trong thế giới hạch tâm của ngươi thì thấy Quy tiền bối đang nghiêm túc nghiên cứu tâm lý học, nên cũng theo học một chút.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Nhớ ra rồi, thời gian trước Quy tiền bối đột nhiên trở nên giỏi suy xét lòng người, thích suy đoán tâm lý người khác. Thì ra ngài ấy còn dốc sức nghiên cứu tâm lý học à?
Xích Đồng nhìn tiên sinh với vẻ trông mong.
Tống Thư Hàng mỉm cười: “Cậu bé, vấn đề này của ngươi xem như hỏi đúng người rồi. Nói đến kinh nghiệm tử vong, trong các đạo hữu cùng tuổi không ai phong phú bằng ta đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận