Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1798: Nhẫn Nại Vương Tọa

Chương 1798: Nhẫn Nại Vương Tọa
Quy tiền bối đưa chân trước ra vỗ nhẹ lên người Tống Thư Hàng đang thường tâm:
“Mặc dù không biết tại sao ngươi lại lộ ra vẻ mặt đưa đám này nhưng nhóc à, nếu khổ sở thì cứ khóc đi, khóc hết ra rồi tâm trạng của ngươi sẽ khá hơn. Khóc lóc không có nghĩa là yếu đuối, đây chỉ là một cách giải tỏa cảm xúc của con người mà thôi. Thậm chí có nghiên cứu đã chứng minh rằng người khóc nhiều sống khá thọ.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn Quy tiền bối. Từ khi học tâm lý học, hình như Quy tiền bối ngày càng hiểu lòng người. Nhưng Quy tiền bối ngài lấy chai nhỏ ra là định làm gì vậy?
“Mặc dù ngươi chỉ là Chân Quân lục phẩm, song thể chất của ngươi đặc biệt, còn hiển thánh ba lần, hơn nữa từng tiếp xúc trực tiếp với pháp tắc bất hủ lại không chết, nước mắt của ngươi chắc là có giá lắm.”
Quy tiền bối nghiêm túc nói, nó muốn làm thử mặt nạ bùn tảo búp hành trộn với nước mắt của Bá Tống Huyền Thánh.
Bình thường nếu tu sĩ lục phẩm tiếp xúc với pháp tắc bất hủ thì chỉ có một con đường chết, thế nhưng Tống Thư Hàng không chỉ sống rất vui vẻ thậm chí còn dung nhập pháp tắc bất hủ vào thân thể, tạo thành chế độ sương mù bản ngụy bất hủ cấp thấp.
Có lẽ trong nước mắt của hắn ít nhiều gì cũng mang theo chút khí tức bất hủ, chắc chắn có hiệu quả dưỡng nhan ngoài mong đợi.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn lặng lẽ chồng ba quyển sách lên nhau:
“Quy tiền bối này, người bạn tốt của Đại Đế mà ngài nói đến... là Tống Đầu Gỗ à?”
Chữ viết trên Thần Binh Kỳ Giám là chữ Hán, mà thời điểm Quy tiền bối chép sách là ở thời đại Thiên Đình viễn cổ, khi đó chữ Hán còn chưa ra đời.
Tống Thư Hàng có rất nhiều suy đoán về thân phận của Tống Đầu Gỗ. Nếu chữ Hán trên sách đúng là do Tống Đầu Gỗ dạy cho Quy tiền bối, vậy thì lại có thêm một dữ kiện để suy đoán về thân phận của Tống Đầu Gỗ. Người xuyên không? Ý thức chiếu đến quá khứ? Hoặc là vượt dòng sông thời gian, đưa ý chí đến tương lai?
“Không sai, chính là cái tên hay gây chuyện đó đấy.”
Quy tiền bối trả lời.
“Quả nhiên là hắn, nói vậy phải chăng Tán Tài Vương Tọa này cũng có liên quan đến hắn?”
Tống Thư Hàng suy đoán.
Lẽ nào người đánh cược với Tiêu Dao Tán Tiên chính là Tống Đầu Gỗ?
“Tán Tài Vương Tọa là cái gì? rùa ta cũng không biết nơi này có liên quan đến Tống Đầu Gỗ hay không.”
Quy tiền bối thấy Tống Thư Hàng không có ý muốn khóc bèn thu hồi chai nhỏ với vẻ tiếc nuối.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Quy tiền bối, Thần Binh Kỳ Giám này nói về nội dung gì vậy?”
“Giống như tên của nó, thật ra đây là một quyển tạp chí, ghi lại một số pháp khí thần binh thú vị ở Thiên Đình viễn cổ năm xưa. Ta nhớ lúc đó pháp khí tổ hợp tam thập tam thú cũng được ghi chép ở trong đó.”
Quy tiền bối đáp.
Tống Thư Hàng mở ra trang đầu tiên trong Thần Binh Kỳ Giám.
[Chiến Xa Đế Vương: Một món pháp khí vô cùng thú vị, mặc dù trước mắt chỉ đạt cấp bậc thất phẩm, nhưng tiềm lực của nó ở mức từ cửu phẩm trở lên, có tư chất thăng lên thành thần binh Kiếp Tiên. Quan trọng nhất là nó rất phong cách, lúc ngự bảo phi hành giống hệt như đang lái xe cút kít, ngầu vô cùng.]
Lật sang trang thứ hai.
[Pháp Điển Uy Nghiêm: Tri thức chính là sức mạnh.]
Lật tiếp.
[Chiến Sàng Thần Hành: Đây là một món pháp khí chưa được luyện chế ra, đang trong giai đoạn xây dựng ý tưởng. Tuy tốc độ phi hành chậm nhưng nó bay rất êm, thích hợp cho những chuyến đi ngắn với thời gian thong thả.]
Tất cả đều là một số thần binh kỳ lạ, điểm chung duy nhất giữa chúng chính là đều phù hợp với thẩm mỹ của Tống Đầu Gỗ.
Ngoài chữ viết nguệch ngoạc của Quy tiền bối, cuối mỗi trang đều có tranh minh họa xấu không nỡ nhìn, còn xấu hơn cả tranh vẽ của trẻ con.
Mà những tranh minh họa này cũng là tác phẩm của Quy tiền bối.
Ngoài ra khi thấy giới thiệu về Chiến Sàng Thần Hành, Tống Thư Hàng chợt nghĩ đến sư huynh Lưu Kiếm Nhất của Vũ Nhu Tử, hình như hắn có một chiếc giường biết bay rất lớn.
Chẳng mấy chốc đã xem xong ba quyển sách nhỏ, Tống Thư Hàng dở khóc dở cười:
“Bộ Thần Binh Kỳ Giám này có tác dụng gì?”
“Ta nói rồi đấy thôi, là sách nhỏ mang tính chất tạp chí thú vị, chơi đùa là chính, đồng thời cũng là công cụ để ta sao chép luyện chữ chứ có phải là hàng hiếm gì đâu.”
Quy tiền bối nói.
“Lừa tình ghê gớm.”
Tống Thư Hàng đau lòng muốn chết, ba cơ hội, tốn những ba cơ hội chọn bảo vật để đổi lấy sách nhỏ này... đều là tiền đấy trời ạ!
“Nhưng cũng đừng đau lòng quá.”
Quy tiền bối lại vỗ nhẹ lên người Tống Thư Hàng:
“Đây chính là đồ cổ, hơn nữa còn là tranh do quy tiên cấp Kiếp Tiên cửu phẩm vẽ, ngươi có thể giữ lại làm bảo vật gia truyền.”
“Ta biết rồi.”
Tống Thư Hàng thu hồi ba quyển sách nhỏ:
“Trở về hỏi thăm thử xem có ai cảm thấy hứng thú với nó không, nói không chừng sẽ bán được với giá cao.”
“Nếu muốn bán, ta lại sao chép thêm mấy quyển cho ngươi.”
Quy tiền bối hớn hở nói:
“Đến lúc đó chúng ta gộp vào bán chung.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Tống Thư Hàng lại bắt đầu đi dạo trong tầng chín:
“Quy tiền bối, ngài xem xung quanh có bảo vật gì thực dụng không, loại có giá trị khá lớn ấy?”
“Trừ đống sách nhỏ loại công pháp tạp nham ra thì bảo vật ở đây đều có giá trị xấp xỉ nhau.”
Sau khi xoay đầu một vòng 360 độ, Quy tiền bối đột nhiên chỉ một bảo tọa rồi nói:
“Nếu ngươi thật sự không biết chọn thứ gì, vậy thì có thể chọn nó.”
Tống Thư Hàng nhìn theo hướng Quy tiền bối chỉ. Đó là một bảo tọa mà chỉ liếc mắt nhìn đã khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Bảo tọa được chế tạo từ xương của sinh vật không biết tên, trên đó cắm mười hai lưỡi đao đen kịt âm u, lại có u hỏa âm trầm lượn quanh. Về tổng thể trông rất giống ngai vàng của đại boss vong linh trong game thần thoại phương Tây, ngập tràn hơi thở âm u chết chóc.
Nhưng đây không phải điểm chính, điểm chính là trên chỗ để ngồi của bảo tọa mọc đầy gai xương, gai xương dài nhất thậm chí dài bằng cả một ngón tay.
Đây là thứ để người ta ngồi đấy à?
Nếu đặt mông ngồi xuống... không biết sẽ ‘sảng khoái’ đến mức nào?
Chỉ nhìn bảo tọa này thôi đã thấy lạnh mông rồi.
Chắc chỉ có sinh vật thuộc loại xương khô mới có thể ngồi thoải mái trên bảo tọa này đi?
“Quy tiền bối, bảo tọa này có gì đặc biệt? Chắc không phải dụng cụ dùng để trừng phạt phạm nhân đấy chứ?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Quy tiền bối bật cười:
“Thân là tu sĩ, ngươi phải bỏ thói trông mặt mà bắt hình dong đi. Ở giới tu sĩ, thường thì những bảo vật hay pháp khí có ngoại hình càng kỳ quái sẽ có tác dụng càng thú vị. Ví dụ như bảo tọa này chẳng hạn, nó có tên là ‘nhẫn nại vương tọa’, có tác dụng ‘treo mạng’. Dù là người sắp chết, chỉ cần đặt hắn lên bảo tọa này là có thể giữ được một hơi thở. Sau đó chỉ cần ngươi cung cấp đầy đủ năng lượng, nó có thể giữ mạng cho người sắp chết tối đa đến nửa năm. Nửa năm này cũng đủ để mọi người tìm rất nhiều cách cứu mạng người sắp chết kia.”
“Nghe rất giống công nghệ đông xác Cryonics(*),tóm lại đây chính là thứ tốt.”
Sau khi biết tác dụng của bảo tọa, Tống Thư Hàng quyết định chọn nó.
Tống Thư Hàng lại mở thế giới hạch tâm:
“Sở tiền bối, xin ngài giúp ta một tay đi!”
“Xin lỗi Tống tiểu hữu, tay ta vẫn chưa mọc ra, không có tay đi giúp ngươi.”
Sở các chủ bình tĩnh phun bong bóng.
Tống Thư Hàng:
“...”
Chú thích:
(*) Cryonics (tạm dịch là đông xác) là một phương pháp sử dụng các thiết bị đặc biệt gây chết lâm sàng rồi bảo quản con người trong điều kiện lạnh, chờ đợi trong một tương lai không xa, họ sẽ được hồi sinh nhờ những tiến bộ vượt bật của y học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận