Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1731: Lần đầu tiên thấy Tống Thư Hàng như vậy

Chương 1731: Lần đầu tiên thấy Tống Thư Hàng như vậy
“Tự do?” Thông Nương thì thào lặp lại từ này.
Chẳng biết từ lúc nào... dường như cô không còn nhiều khát vọng đối với hai chữ ‘tự do’ nữa.
Ngày ngày xem phim, còn có thể dùng tài khoản của Tống Thư Hàng để mua sắm, ngay cả đan được lẫn công pháp tu luyện cũng có người bao trọn. Trước đó không lâu còn có cao nhân truyền công cho cô, đẳng cấp tăng lên vèo vèo. Ngoại trừ thi thoảng bị ngắt búp hành thì cô cảm thấy cuộc sống của mình hiện tại cũng không tệ.
So với tự do, cô vẫn mong mình có thể sống sót hơn.
“Thật ra nếu rễ cô không cắm vào Ngộ Đạo thạch thì ta có thể giết cô trước, sau đó để cô tiến vào giai đoạn hồi sinh để tránh né thiên kiếp.” Tống Thư Hàng cảm thán nói.
Rễ của Thông Nương chính là bản mệnh của cô, muốn giết cô thì phải diệt trừ phần rễ. Mà đặc điểm lớn nhất của Ngộ Đạo thạch chính là cứng rắn.
Thông Nương nghe vậy, không kiềm được mà khóc tiếp, đau long quá đi.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía quầng sáng không ngừng bành trướng, đột nhiên trong lòng hơi động: “Sao chúng ta không nhân lúc nó còn chưa thành hình mà phá đi?”
“Vô dụng thôi.” Tống Thư Hàng nói.
Ngay lúc ‘quầng sáng’ lóe lên thì hắn đã nghĩ đến ý tưởng bạo lực như Thông Nương.
Hơn nữa còn thử rồi.
Vừa rồi khi hắn thi triển Trì Dũ thuật cho Thông Nương, hắn cũng đã sử dụng ngự đao thuật phóng song đao Ô Tặc Bạo Quân qua đó với tốc độ nhanh nhất, cố gắng diệt trừ nó nhân lúc chưa hoàn toàn thành hình .
Nhưng song đao Bạo Quân còn chưa bay tới chỗ ‘ánh sáng’ thì đã dừng lại. Cảm giác hệt như lúc Tống Thư Hàng tấn công Đậu Đậu khi ‘thời gian ngừng trôi’ vậy.
Khi ánh sáng ‘cái chết không thể nhìn thấy’ này còn chưa thành hình thì đã mang theo thuộc tính không thể bị phá hủy.
Ngăn cản hoàn bộ cơ hội lợi dụng BUG, không cho người ta đường sống.
Thần thức của Tống Thư Hàng còn bị phản phệ, đau nhói từng cơn.
Tống Thư Hàng bắt đầu nhớ nhung thiên kiếp có thể lợi dụng BUG trước kia.
“Vậy chúng ta phải làm gì đây?” Thông Nương mếu máo hỏi, cô thấy ‘ánh sáng’ phía xa càng ngày càng rực rỡ, càng lúc càng lớn hơn.
“Khi ánh sáng bùng lên, tất cả những gì tiếp xúc với ‘ánh sáng’ này đều phải tiếp nhận giám định. Không thông qua thì chỉ có đường chết.” Tống Thư Hàng nói: “Nên hãy cầu nguyện đi, Thông Nương.”
...
...
Hai hơi thở sau, ánh sáng bùng lên, ẩn chứa pháp tắc ‘khai thiên lập địa’.
Ánh sáng lan tỏa như nước chảy, ban đầu tốc độ của nó cũng không nhanh lắm, chỉ nhích tới từng mét một.
Tống Thư Hàng còn tưởng nó sẽ như ‘tốc độ ánh sáng’, chỉ trong chóp mắt đã bao phủ toàn bộ không gian. Giờ xem ra, nó vẫn khác với ‘ánh sáng’.
Sau khi ánh sáng bùng lên, toàn bộ ‘không gian độ kiếp nhóm’ hoàn toàn bị pháp tắc bao phủ và phong tỏa.
Tống Thư Hàng không thể kết nối được với lưới rồng, tiểu trợ thủ lưới rồng cũng rơi vào tình trạng treo máy.
Cùng lúc đó, Vũ Nhu Tử, Đậu Đậu và các thành viên trong Nhóm Cửu Châu số 1 đều khôi phục lại từ trạng thái ‘thời gian ngừng lại’.
Lý m Trúc... vẫn tiếp tục ngủ đông.
[Đây là cái gì thế? Sợi tóc màu xanh à?] Vũ Nhu Tử nắm sợi tóc trên người, dùng pháp thuật truyền âm nhập mật để hỏi.
Cuồng Đao Tam Lãng: [Tóc của Vân Tước Tử tiền bối ư? Cô ấy cũng ở đây à?]
Nhưng hắn dùng thần thức để dò xét cũng không thấy bóng dáng Vân Tước Tử đâu.
[Thư Hàng, là ngươi làm đấy à?] Hoàng Sơn Tôn Giả hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu, sau đó nói: [Đến rồi.]
Tốc độ lan tỏa của ánh sáng càng lúc càng nhanh, ban đầu thì từ từ như nước chảy. Giờ đã ầm ầm như sóng biển... hơn nữa nó còn đang tăng tốc, khí thế không gì chống đỡ nổi.
Tống Thư Hàng đã làm hết tất cả những gì có thể, hắn đã cố gắng hết sức rồi.
“Thư Hàng, nếu ta chết thì xin ngươi hãy chôn ta ở nơi ta sinh ra.” Thông Nương truyền âm nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, đang định trả lời.
Đúng lúc này, chỉ thấy Thông Nương mọc ra bắp chân, lấy ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’ ra, đột nhiên phóng về phía tia sáng kia. Cửu Tu Phượng Hoàng Đao mở đường phía trước, cô theo sát phía sau.
“A a a a!” Thông Nương vừa xông tới, vừa gào lên.
Có lẽ do búp hành bị đá gãy nên khả năng tư duy của cô cũng giảm sút, suy nghĩ rơi vào góc chết.
Chết sớm hay chết muộn gì cũng là chết.
Nên chẳng thà tự mình xông lên đối đầu với ánh sáng này sớm một chút. Sẽ biết được kết quả sớm hơn!
Khi Thông Nương bộc phát toàn lực thì tốc độ rất khả quan. Lại thêm có đạo khí ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’ vừa mở đường vừa kéo theo, chỉ trong chớp mắt thì tốc độ của cô đã gần với vận tốc âm thanh.
Cửu Tu Phượng Hoàng Đao chém vào ánh sáng trước, nó là đạo binh, là di vật của Thiên Đạo, đương nhiên qua được màn giám định của đại kiếp ‘cái chết không thể nhìn thấy’.
Sau Đó Thông Nương va thẳng vào ánh sáng đại kiếp ‘cái chết không thể nhìn thấy’.
Ngay khoảnh khắc cô đụng phải ánh sáng, lọn tóc ‘Vân Tước Tử’ buộc trên đầu cô bốc cháy, sau đó... ánh sáng đang bùng lên bỗng nhiên dừng lại!
Ánh sáng như nước chảy đã bị chặn lại!
Trong mái tóc Vân Tước Tử ẩn chứa một luồng khí tức ‘bất hủ’. Chúng như con đê vững chãi ngăn chặn quầng sáng kia. Lọn tóc màu xanh cháy lên, nhưng mỗi sợi tóc lại cháy rất chậm.
“A a a a!” Thông Nương cảm thấy trên đầu nóng bừng, cô giơ cánh tay nhỏ lên gạt lọn tóc xanh trên đầu đi, sau đó cũng đâm thẳng vào quầng sáng.
“Hoặc là sống, hoặc là chết.” Thông Nương hét lớn đầy phóng khoáng, lúc này cô có cảm giác coi cái nhẹ tựa lông hồng xưa nay chưa từng có.
Ánh sáng đảo qua thân thể Thông Nương.
Thông Nương... Chẳng bị làm sao cả.
Cô qua được phần giám định.
“Ta vẫn còn sống ư?” Thông Nương kéo theo cả Ngộ Đạo thạch ngồi bệt xuống dưới đất, hai chân như nhũn ra.
‘Thần thức’ của Tống Thư Hàng chứng kiến tất cả mọi chi tiết sau khi Thông Nương đụng vào ‘quầng sáng’.
[Có lẽ cô ấy thật sự có tư chất trở thành ‘Thiên Đạo’?] Lúc này ngay cả Tống Thư Hàng cũng bắt đầu tin chuyện đó.
“Ha ha ha, Thư Hàng, Thư Hàng, ta sống rồi.” Thông Nương đứng bật dậy, vui vẻ vẫy vẫy tay với Tống Thư Hàng trong quầng sáng.
Cô sẽ không chết.
Lúc này, mấy sợi ‘tóc của Vân Tước Tử’ buộc trên đầu Thông Nương đã cháy hết.
Ánh sáng lại ập về phía trước như làn sóng, tốc độ tiếp tục gia tăng.
Tống Thư Hàng nhanh chóng nhặt ‘tóc của Vân Tước Tử’ trên mặt đất lên, sau đó truyền ‘linh lực’ vào rồi ném chúng ra ngoài như phóng lao, hóa thành một dải dài ghim ở trước quầng sáng, nhờ đó kéo dài quầng sáng ập tới.
[Vũ Nhu Tử, Đậu Đậu, cả các vị tiền bối nữa, mọi người hãy nắm ít nhất hai sợi tóc của Vân Tước Tử tiền bối trong tay đi.] Tống Thư Hàng truyền âm nói.
[Có chuyện gì vậy?] Bắc Hà Tán Nhân hỏi.
Tống Thư Hàng: [Quầng sáng phía trước chính là kiếp cuối cùng của lần này. Là ánh sáng của ‘cái chết không thể nhìn thấy’. Một khi tiếp xúc với nó, nếu không thông qua ‘khảo hạch’ của nó thì sẽ tan thành tro bụi. Không biết tại sao tóc của Vân Tước Tử tiền bối có thể ngăn cản tốc độ của quầng sáng này một chút.]
[Kiếp cuối cùng? Có phải ta bỏ lỡ cái gì rồi không, chẳng phải thiên kiếp chỉ vừa mới bắt đầu à?] Lệ Chi Tiên Tử đần thối mặt ra.
[Chỉ ngăn cản được một lúc thì có nghĩa lý gì chứ? Còn không bằng đâm thẳng vào trong màn sáng như cọng hành tinh kia.] Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Đổng Quái Tiên Sư: [Vừa rồi trước khi Thông Nương kia chạm vào màn sang thì ‘tóc Vân Tước Tử’ buộc trên đầu cô ta cháy lên trước đúng không? Hay là tóc của Vân Tước Tử đạo hữu có chức năng che chở nhỉ?]
[Thì ra là thế, nếu có chức năng này thì Thư Hàng ngươi sớm cho rồi.] Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Tống Thư Hàng: “...”
Không, thực ra ta thật sự không nghĩ nhiều như vậy đâu.
[Mặt khác, trong tay ta còn ba đồng vàng hồi sinh. Nếu mọi người không tự tin vượt qua được kiếp này có thể cầm lấy đồng vàng hồi sinh, nhân lúc thiên kiếp chưa tới, ta có thể giết chết ngươi, để ngươi tiến vào giai đoạn hồi sinh. Tu sĩ chưa tới lục phẩm có thể sử dụng đồng vàng hồi sinh này.] Tống Thư Hàng lại truyền âm nói.
[Cách đáng sợ như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được à?] Cuồng Đao Tam Lãng kinh ngạc nhìn Tống Thư Hàng, ý tưởng này không hề phù hợp với hình tượng người hiền lành của Tống Thư Hàng.
[Thực ra ta đã dùng cách này mấy lần, hiệu quả không tệ đâu.] Tống Thư Hàng nói.
[Muộn rồi...] Hoàng Sơn Tôn Giả truyền âm nói: [Ta cảm ứng được toàn bộ không gian bị một loại pháp tắc nặng nề áp chế. Dưới áp chế của loại pháp tắc này, tất cả thủ đoạn hồi sinh sẽ mất hiệu lực. Cách này không thể thử nghiệm bừa được.]
[Thế chúng ta phải làm sao đây? Buộc tóc của Vân Tước Tử tiền bối trên đầu sau đó lao vào màn sáng kia như Thông Nuong khi nãy à?] Cuồng Đao Tam Lãng nói.
[Để ta thử xem. Ta có Bát Tí Pháp Tướng, có thể thử từ khoảng cách xa. Nếu có chuyện gì thì ta cũng có thể lập tức cắt đứt Bát Tí Pháp Tướng.] Nguyên thần Cổ Hồ Quan Chân Quân lướt về phía trước một quãng.
Trong tay hắn cầm hai sợi ‘tóc của Vân Tước Tử’, dùng tới Bát Tí Pháp Tướng.
Sau đó hắn nhanh chóng bước tới cạnh ‘quầng sáng’.
Ngũ giác bị tước đoạt, Cổ Hồ Quan Chân Quân chỉ có thể dựa vào ‘thần thức’ để quan sát bốn phía. Khi thần thức tiếp xúc với ‘ánh sáng không thể thấy’ thì sẽ đau nhói từng cơn, cực kỳ khó chịu.
Khi tới rìa của quầng sáng kia, Cổ Hồ Quan Chân Quân dùng ‘Bát Tí Pháp Tướng’ của mình nắm lấy sợi tóc của Vân Tước Tử, dè dặt tiếp cận màn sáng kia.
Sợi tóc trong tay lập tức bốc cháy.
Cùng lúc đó, cánh tay Bát Tí Pháp Tướng của Cổ Hồ Quan Chân Quân lập tức tan thành tro bụi.
Ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Loại ‘tan rã’ này dọc theo Bát Tí Pháp Tướng, kéo dài tới nguyên thần Cổ Hồ Quan Chân Quân.
Chân Quân nhanh chóng thu hồi Bát Tí Pháp Tướng, thân hình vội vàng lui lại.
Nhưng loại ‘tan rã’ này lại như giòi bám trong xương, nó như một đống ‘tro tàn’ chui vào Cổ Hồ Quan Chân Quân.
“Thôi xong.” Trong lòng Cổ Hồ Quan Chân Quân lạnh buốt.
“Cẩn thận!” Đúng lúc này, Thông Nương kêu lên, cô nhào về phía Cổ Hồ Quan Chân Quân, múa thanh ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’, chém về phía đống ‘tro tàn’ kia.
Dưới một đao này, tiếng hót của phượng hoàng lửa vang lên.
Đống ‘tro tàn’ kia bị tiêu diệt.
Cổ Hồ Quan Chân Quân giữ được một mạng.
[Cảm ơn.] Chân Quân truyền âm cho Thông Nương nói.
Hắn nợ tiểu yêu tinh hành này một mạng.
“Mau lui lại, tốc độ của màn sáng lại nhanh hơn rồi.” Thông Nương truyền âm nói.
Không chỉ tốc độ tiến lên, ngay tốc độ đốt cháy tóc Vân Tước Tử cũng tăng lên.
Cổ Hồ Quan Chân Quân nhanh chóng lui về: [Không ổn, tóc của Vân Tước Tử không thể che chở cho chúng ta được.]
Thông Nương cũng theo về bên cạnh Tống Thư Hàng.
[Cảm ơn cô nhé Thông Nương.] Tống Thư Hàng truyền âm nói.
“Đừng khách khí.’’ Thân hình Thông Nương biến đổi, hóa thành hình thái con người, kéo theo ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’. Sau khi thực lực của cô tăng cường, nay dù búp hành bị đá gãy thì khi biến ảo thành người vẫn có đầu!
Đúng lúc này...
Đại kiếp ‘cái chết không thể nhìn thấy’ kia nổi sóng to, nó liên tục đột phá tầng phong tỏa của ‘tóc Vân Tước Tử’.
Tốc độ lao tới của ánh sáng lại tăng mạnh.
Chỉ trong chớp mắt đã lao tới trước mặt mọi người.
Cùng lúc này, loại ‘pháp tắc áp chế’ trong không gian độ kiếp đã tăng lên tới cực hạn.
Đám người Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy ‘thần thức’ mờ dần.
Thần thức cũng bị phong tỏa.
Tất cả mọi người hoàn toàn chìm vào bóng tối.
[Làm sao bây giờ?] Trong lòng Tống Thư Hàng bắt đầu lo lắng.
Ánh sáng ập tới thì Cổ Hồ Quan Chân Quân tiền bối chắc chắn không thể chịu nổi, hắn không thể miễn dịch với màn sáng này.
Ở đây lại có nguyên thần của các thành viên trong Nhóm Cửu Châu số 1.
Còn cả Vũ Nhu Tử, Đậu Dậu và Lý m Trúc nữa.
Pháp tắc khai thiên tích địa, cái chết không thể nhìn thấy, tóc Vân Tước Tử bùng cháy cùng thuộc tính bất hủ ẩn chứa trong đó. Tất cả mọi thứ nhanh chóng lướt qua trong đầu Tống Thư Hàng.
“Hình thức ngụy bất tử.... Hình thái sương mù!” Tống Thư Hàng hét lớn. Lúc này, ngoại trừ Thông Nương ra thì không ai nghe thấy tiếng gầm của hắn.
Tống Thư Hàng khiến thân thể mình hóa thành sương mù, ra sức lan tỏa.
Ngũ giác bị phong ấn, thần thức bị áp chế, hắn không thể xác định rõ vị trí của tiền bối trong ‘Nhóm Cửu Châu số một’ cùng với Vũ Nhu Tử. Hắn chỉ có thể cố gắng dựa vào cảm giác của mình, cố gắng hết sức khuếch tán ‘hình thái sương mù’ của bản thân ra.
Hy vọng có thể bao phủ toàn bộ mọi người.
Tống Thư Hàng không rõ cách này có hữu hiệu hay không.
Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.
“Đừng chết, không ai được chết hết!” Tống Thư Hàng không ngừng nói thầm.
Đây là lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ yếu đuối như vậy dưới thiên kiếp.
Ánh sáng bùng lên, bao phủ lấy Tống Thư Hàng trong trạng thái sương mù vào trong.
...
...
Thông Nương ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thư Hàng đã khuếch tán thành sương mù, bên tai vang vọng tiếng quát của hắn.
Tiếng quát này đầy vẻ không cam lòng và lo lắng, như chực khóc ra thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên Thông Nương thấy Tống Thư Hàng như vậy.
Rõ ràng lần đầu tiên khi Tống Thư Hàng độ ‘thiên kiếp bát phẩm’ cũng không để lộ tâm trạng như thế.
“Quả nhiên tướng tùy tâm sinh. Tống Thư Hàng bề ngoài là ông chú, trong lòng cũng bắt đầu giống ông chú rồi.” Thông Nương nói nhỏ.
Cô cắm ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’ xuống đất.
Sau đó ngón giữa và ngón cái trên hai tay cô đan vào nhau, kết ấn hoa lan.
“Thư Hàng, nếu mọi người may mắn vượt qua thiên kiếp lần này, ta không chỉ muốn tự do, ta còn muốn được hưởng phúc lợi nữa đấy!” Thông Nương hét lớn.
Mặc dù Tống Thư Hàng hoàn toàn không nghe được tiếng của cô.
“Cố gắng lên, nhất định phải cố gắng chống chọi.” Tiếng quát của Tống Thư Hàng không ngừng vang vọng.
Thông Nương hít sâu một hơi.
Một lúc sau, dưới hai chân cô có hơn trăm mầm hành màu xanh lá mọc ra.
Đây là năng lực thiên phú thức tỉnh sau khi cô thăng cấp. Đây là thiên phú ‘quấn quanh’, là thiên phú mà phần lớn yêu tinh hệ thực vật đều có thể thức tỉnh, có thể trói kẻ địch.
“Ta đã thông qua ‘giám định’, nếu lấy thân thể ta bao lấy mọi người thì sẽ có hiệu quả chăng?” Thông Nương nói.
Mầm hành sinh ra dưới chân cô cuốn lên trên, quấn lấy nguyên thần của mọi người trong ‘Nhóm Cửu Châu số 1’, Đậu Đậu, Vũ Nhu Tử và Lý m Trúc ở phía xa.
“Ta cũng sẽ cố gắng hết sức, có hiệu quả hay không, thì ta cũng không biết đây nhé.” Thông Nương nói.
Tất cả tóc của Vân Tước Tử rải rác xung quanh đồng thời bùng cháy... dường như thật sự có một loại ý chí chui ra từ những sợi tóc này, che chở cho tất cả các đạo hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận