Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1834: Cái cổ trắng nõn

Chương 1834: Cái cổ trắng nõn
Sau khi nghe thấy nội dung thiên lý truyền âm của Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng hơi nhếch miệng.
Trước kia hắn đã có suy đoán, giờ thì có thể khẳng định. Món bảo vật mà nhóm người còn sống sót của Thiên Đình viễn cổ gồm cô gái mặc áo giáp da, Hà Nhân, Thụ Nhân và người ngoài hành tinh kia muốn lấy quả nhiên là mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ.
Khéo làm sao, mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ lại ở đúng chỗ Tô Không Vân đang độ kiếp – nơi mà Bạch tiền bối phân thân đang bảo vệ.
Hà Nhân, Thụ Nhân và người ngoài hành tinh kia muốn cướp bảo vật từ tay Bạch tiền bối phân thân là chuyện bất khả thi!
Tống Thư Hàng có lòng tin vững chãi vô ngần vào Bạch tiền bối.
“Bạch tiền bối chờ một lát, ta sẽ về tụ họp với ngài ngay đây!” Tống Thư Hàng truyền âm trả lời.
Sau đó, hắn vung Xích Tiêu Kiếm tiền bối, xông lên đánh giáp lá cà với cô gái mặc áo giáp da kia.
Vừa đánh còn vừa lải nhải không ngừng: “Này tiên tử, bảo vật mà các người muốn lấy là mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ đúng không? Đáng tiếc quá, vật đó đã nằm trong tay Bạch tiền bối nhà chúng ta rồi!”
Bất kể lảm nhảm có hiệu quả hay không, dù sao cũng chỉ là động mồm mép một tí thôi mà, thủ đoạn đánh đòn tâm lý này là rẻ nhất rồi đó.
Vừa nói, hắn vừa áp sát cô gái mặc áo giáp da. Xích Tiêu Kiếm tiền bối vung lên, Nhân Quả đao!
Khác với Nhân Quả thương mà hóa thân ý chí Cổ U của thế giới Hắc Long thi triển, khi Tống Thư Hàng thi triển Nhân Quả đao thì mục đích chủ yếu không phải là đánh tan nhân quả để đạt tới hiệu quả tất trúng.
Nhân Quả đao của hắn đi theo một con đường khác hẳn.
Khi chém ra một đao, trên người hắn sẽ vươn ra những sợi nhân quả mơ hồ, đi xin các vị đại lão giúp cho một phần sức lực.
Lần trước, khi đánh nhau với Hà Chỉ Ma Quân trong thế giới Hắc Long, Tống Thư Hàng đã mượn mảnh vỡ Nhân Quả thương của ý chí hỗn độn Cổ U hợp thể, kết nối với bảy vị đại lão tuyệt thế, một đao chém Hà Chỉ Ma Quân xuống đất đóng hòm luôn.
Mà lần này, dựa vào sự hợp tác giữa Tống Thư Hàng và Xích Tiêu Kiếm tiền bối, được thần binh của Trường Sinh Giả Xích Tiêu Kiếm tiền bối gia trì, trên người hắn mọc ra hẳn… một nửa đường nhân quả tuyến.
Nhìn trời. Đến một đường nhân quả tuyến hoàn chỉnh cũng không mọc ra nổi… Tống Thư Hàng cứ ngỡ dựa vào sự ăn ý, đồng bộ giữa mình và Xích Tiêu Kiếm tiền bối thì chí ít cũng phải ngưng tụ được một đường nhân quả tuyến chứ.
Xem ra mình cần phải tăng độ ăn ý với Xích Tiêu Kiếm tiền bối thôi. Dưỡng Đao thuật là một lựa chọn không tồi.
Cũng phải tăng cả độ thuần thục khi sử dụng Nhân Quả đao mới được.
Một nửa đường nhân quả tuyến thì không thể liên hệ với bảy vị đại lão được rồi. Nhưng Nhân Quả đao vẫn còn hiệu quả chém phá nhân quả, uy lực cũng phi phàm không kém.
Khi Tống Thư Hàng vung kiếm chém xuống thì nửa đường nhân quả lại kết nối thành công một đối tượng. Nhân quả tuyến xuyên vào bóng ảo của Thánh Nhân Nho Gia, cuối cùng kết nối với con mắt của ngài.
Con mắt của Thánh Nhân đang ở trong hốc mắt của Tống Thư Hàng, có lẽ đây chính là lý do chỉ cần nửa đường nhân quả tuyến đã có thể kết nối với Thánh Nhân.
Sau khi Thánh Nhân kết nối với Nhân Quả đao, trong tiểu linh hồ được hình thành từ kim cương công đức của Tống Thư Hàng phát ra một giọng nói rất vang.
Công Đức linh hồ Bá Nho: Thánh nhân, không ai không dạy!
Mắt trái của Tống Thư Hàng nóng rực lên, thậm chí còn tỏa ra sương trắng, như thể sắp sửa nổ tung.
Hắn rất đau, nhưng tâm trạng lại vô cùng thoải mái.
Không ngờ chỉ có một nửa đường nhân quả mà cũng có thể mượn được lực lượng từ Thánh Nhân Nho Gia.
Con mắt của Thánh Nhân Nho Gia tỏa ra hào quang vàng rực, khóa chặt lấy cô gái mặc áo giáp da.
Chỉ một loáng sau, con mắt của Thánh Nhân Nho Gia đã phân tích ra thông tin của cô gái mặc áo giáp da rồi truyền đến não hải của Tống Thư Hàng. Những thông tin này có thể chỉ dẫn cho Tống Thư Hàng xuất đao như thế nào và chém từ góc độ nào.
Đây là chỉ dẫn đến từ kinh nghiệm chiến đấu của Thánh Nhân Nho Gia.
“Mang Thai trảm!” Tống Thư Hàng hô vang tăng thêm khí thế, tên chiêu thức là hắn tùy tiện nghĩ ra, dù sao cũng chỉ để hù dọa đối thủ thôi mà.
Cô gái mặc áo giáp da hừ lạnh một tiếng, thấy mắt trái của Tống Thư Hàng tỏa ra ánh sáng vàng nhưng cô ta chẳng hề e ngại. Cô ta đã không còn sợ ánh nhìn mang thai nữa rồi.
Đã vậy thì thuận thế phản kích, xử lý chuyển thế của Trình Lâm đi thôi!
Khi cô gái mặc áo giáp da vừa động tâm niệm, đột nhiên từ con mắt Thánh Nhân Nho Gia của Tống Thư Hàng phóng ra một đạo trùng kích tinh thần. Đạo trùng kích tinh thần kia có cường độ mạnh mẽ đến cực điểm, còn mang theo ý chí “vô địch đương thời”.
Cô gái mặc áo giáp da lãnh trọn trùng kích tinh thần, không khỏi hoảng thần một lát.
Mà ngay trong lúc cô ta thất thần, Xích Tiêu Kiếm tiền bối đã chém xuống người cô ta.
Có sự chỉ đạo chiến đấu của con mắt Thánh Nhân Nho Gia, Tống Thư Hàng chém Nhân Quả đao xuống vị trí thích hợp và chính xác nhất.
Kiếm này vừa chém xuống, lớp phòng ngự trên người cô gái mặc áo giáp da đã bị pháp tắc của Nhân Quả đao phá vỡ. Xích Tiêu Kiếm tiền bối sắc bén vô song xuyên vào từ mạn sườn cô ta, chém thẳng xuống, để lại một vết thương rất dài trên eo.
Thần binh của Trường Sinh Giả, sắc bén không phải dạng vừa đâu.
Cô gái mặc áo giáp da bị thương, vội vã lùi lại, kéo xa khoảng cách với Tống Thư Hàng và Xích Tiêu Kiếm tiền bối.
“Chiêu này không phải là Mang Thai Trảm.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối trầm giọng nói: “Tên nó là Mổ Đẻ.”
Tống Thư Hàng: “…”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối đang tức giận vì cái tên “Mang Thai Trảm” ban nãy đó sao?
Tống Thư Hàng trượt tay phóng hai phát Dưỡng Đao thuật lên thân Xích Tiêu Kiếm tiền bối, để tiền bối sảng khoái một chút, nhân tiện nâng cao độ ăn ý và phối hợp giữa cả hai.
Cô gái mặc áo giáp da lùi bước, sờ tay vào vết thương trên eo, từ nơi đó, máu đang chảy ra như dung nham sôi trào.
Nhưng máu tươi không hề nhỏ xuống.
Sau khi chảy ra khỏi vết thương, dòng máu lại đảo ngược về trong cơ thể, và vết thương dữ tợn kia cũng dần dần khôi phục.
“Đau quá.” Cô gái mặc áo giáp da nói khẽ: “Đã lâu lắm rồi ta không đau đớn đến vậy.”
Cô vung tay vứt chuôi kiếm đã bị hòa tan đi.
“Ha ha ha ha.” Cô gái mặc áo giáp da bật cười sỗ sàng trong cơn đau kịch liệt: “Sảng khoái lắm!”
Cô ta hưởng thụ cảm giác đau đớn này. Bị thương chỉ càng khiến cho cô ta mạnh mẽ và điên cuồng hơn.
Khí thế trên người cô gái mặc áo giáp da càng thêm cuồng bạo và ngập tràn tính công kích.
“Không ổn rồi, cô ả này cũng thích hưởng thụ đau đớn y hệt như ngươi.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối lẩm bẩm.
“Bạch long tỷ tỷ!” Tống Thư Hàng hô lên.
Trạng thái của cô gái mặc áo giáp da càng ngày càng cuồng bạo, lúc này chỉ có thể mời bạch long tỷ tỷ ra tay mà thôi. Còn Tống Thư Hàng thì xác định vị trí của phân thân Bạch tiền bối, chuẩn bị đến bám đùi hắn bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, cô gái mặc áo giáp da đã đánh tới.
Không có cự kiếm, cô ta siết chặt nắm tay.
Nắm đấm bùng lên ngọn lửa trí mạng, lực lượng ngưng tụ trong ngọn lửa ấy chẳng hề kém cạnh Phần Thiên Hỏa Diễm đao mà Tống Thư Hàng chém ra ban nãy.
Nếu nắm đấm nhỏ xinh này nện vào ngực thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Ầm!
Nắm đấm của cô gái mặc áo giáp da bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cản lại.
Một cánh cổng không gian mở ra giữa hư không.
Một vị đạo trưởng khoác đạo bào đỏ thẫm bước ra từ cánh cửa không gian, thuận tay chặn được nắm đấm cuồng bạo của cô gái mặc áo giáp da.
“Hình như tư thế ra ngoài của ta lần này không đúng lắm.” Đạo trưởng cười khổ nói.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng!
Hôm nay hiếm hoi lắm đạo trưởng mới ngủ một giấc.
Trong mộng, hắn cầm Xích Tiêu Kiếm, đang sống mái với một kẻ địch mạnh.
Khi hắn đang chuẩn bị thi triển bí kĩ Phần Thiên Hỏa Diễm đao thì đột nhiên phát hiện Xích Tiêu Kiếm trong tay có gì đấy sai sai. Chuôi kiếm hắn đang cầm bỗng biến thành một cái cổ trắng nõn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận