Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2057: Người thành thật đặc biệt dễ thiệt thòi

Chương 2057: Người thành thật đặc biệt dễ thiệt thòi
Vất vả lắm thần long mới hạ được quyết tâm.
Trong tình huống bình thường thì long châu không thể đưa ra ngoài, dù sao thì nó cũng là thứ riêng tư mà.
Nếu như Bá Tống đạo hữu thật sự có thể chứng minh hắn có thể sinh ra được bảy nguyên anh thì việc được long châu của nó giúp đỡ chính là vinh hạnh của Bá Tống!
Đây là lần đầu tiên nó quyết định cho người khác mượn dùng long châu của mình.
Nếu như không phải vì nể mặt Bạch Thánh thì dù có một trăm Bá Tống ở đây cũng đừng hòng có được cơ hội mượn long châu của nó!
Nhưng sau khi nghe Bạch Long tỷ tỷ phiên dịch xong thì Tống Thư Hàng cũng không hề lộ ra vẻ mặt tương tự như “mừng rỡ”.
Hắn nghiêm túc đáp: “Thôi bỏ đi. A Thập Lục và Bạch Long tỷ tỷ quen thân với ta nên kết hợp với sức mạnh cùa họ một chút để sinh ra nguyên anh cũng không sao hết. Nhưng nếu kết hợp với long châu của Long tiền bối thì sẽ khiến ta thấy kỳ cục lắm. Dù sao chúng ta cũng phải kết hợp với nhau thì mới có thể sinh nguyên anh ra mà.”
Trên sừng rồng của thần long lại có tia chớp lóe lên lách tách, bắn ra vô số tia lửa đẹp mắt.
Nó rất muốn bổ đầu Bá Tống đạo hữu ra để xem thử cuối cùng đầu óc tên này được cấu tạo như thế nào mà nói chuyện toàn khiến rồng tức lộn cả mề thế này.
Sau khi phiên dịch xong thì Bạch Long tỷ tỷ cũng thở dài một hơi.
Cô lại vươn móng vuốt nhỏ ra búng cái đầu vừa gắn lại của Tống Thư Hàng bay ra ngoài.
“Đừng có nhây vớ vẩn nữa, nghiêm túc bàn việc chính đi. Đưa bảy kim đan của ngươi ra, đừng có dông dài nữa, không thì coi chừng ta bắn bay đầu của ngươi vây giờ.” Ngay sau đó, thanh âm dịu dàng của Bạch Long tỷ tỷ lại vang lên.
Tô thị A Thập Lục chạy qua nhặt đầu của Tống Thư Hàng lên, đặt vào chỗ cũ.
“Bạch Long tỷ tỷ lại bắn bay đầu ta rồi.” Tống Thư Hàng thở dài nói: “Thật ra mấy lời uy hiếp chỉ nên nói trước khi ra tay, thật đấy.”
A Thập Lục cười hì hì, nhón chân đặt đầu hắn lại chỗ cũ.
Thần long ở trên không lại thấy đời bỗng đẹp sao. Mỗi khi đầu của Bá Tống tiểu hữu bị người ta bắn bay thì nó lại thấy sướng từ sừng tới đuôi.
Bạch tiền bối ở bên cạnh cầm bút gõ nhẹ vào cằm của mình, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu.
Hiện tại thì Tống Thư Hàng, thần long, Bạch Long tỷ tỷ và A Thập Lục đã tạo thành một vòng tuần hoàn đặc biệt.
Tống Thư Hàng phụ trách lầy lội, thần long phụ trách tức nghẹn họng, Bạch Long tỷ tỷ phụ trách ra tay trừng phạt, A Thập Lục phụ trách gắn đầu Tống Thư Hàng lại, thần long lại phụ trách việc hả hê.
Nên thần long sẽ rơi vào vòng tuần hoàn khép kín là “tức ói máu” – “Hả hê” – “Tiếp tục tức ói máu”.
Trong lúc bất giác, nó đã thân thiết với mọi người hơn rồi.
Mà hình như gần đây Tam Lãng cũng tới thú giới rồi nhỉ?
Không biết bây giờ hắn đang làm gì nữa?
Bên cạnh, giọng nói dịu dàng của Bạch Long tỷ tỷ lại vang lên lần nữa: “Ta cảnh cáo lần cuối đấy, đừng có chày cối nữa, còn luyên thuyên là ta gọt đẹp ngươi bây giờ.”
“Éc...” Tống Thư Hàng gãi đầu.
Không thể chọc được, không thể chọc được nữa.
Nên hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía thần long.
Thần long cũng nhìn hắn.
“Vậy tiền bối này, ta sẽ chứng minh bản thân đúng như ước định.” Tống Thư Hàng nói.
Ừm, tuy rằng hiện tại vẫn chưa quen thân với thần long tiền bối cho lắm, nhưng thứ như tình đồng chí này có thể dần dần bồi đắp. Đợi sau khi mọi chuyện đâu đã vào đấy thì lại thêm bạn để tiện liên lạc, cứ mượn sức mạnh long châu trước đi đã.
Ngoài ra chứng minh bản thân có bảy kim đan không khó chút nào.
Ý niệm lóe lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Sau đó, một đao luân răng cửa xuất hiện bên cạnh hắn.
“Mệnh luân của Chân Quân lục phẩm?” thần long hỏi, nó nhìn ra mệnh luân này của Tống Thư Hàng là do tám thanh đao răng cưa tổ hợp lại mà thành.
Nhưng thứ này cũng không thể chứng minh Tống Thư Hàng có tám kim đan được.
“Đúng vậy, là mệnh luân.” Tống Thư Hàng đáp: “Mỗi kim đan một mệnh luân.”
Trong lúc nói chuyện thì lại có bảy mệnh luân liên tục hiện leent rên người Tống Thư Hàng.
Kiếm luân do kiếm bản to tạo thành, hiệt luân do trang sách kim loại tạo thành, xỉ luân do kiếm xoắn ốc tạo thành, quyển luân do các bánh răng sắc bén tạo thành, cùng với mệnh luân bát giác khác người kia – dường như mỗi góc của mệnh luân bát giác này đều nối liền với nhân quả.
Thần long đứng bên cạnh trợn mắt há mồm.
Bảy mệnh luân với các thuộc tính khác nhau liên tục xoay tròn quanh người Tống Thư Hàng.
Chỉ cần một ý niệm của Tống Thư Hàng thôi là bảy mệnh luân này có thể tiến hành tấn công kẻ địch tới tấp như vũ bão.
“Đan điền của ngươi sắp xếp bảy kim đan này kiểu gì?” thần long cảm thấy thế giới quan của mình đã hứng một cú trời giáng: “Ngươi không sợ bạo thể mà chết à?”
“Không sợ, có phải chưa từng nổ đâu.” Tống Thư Hàng phất tay một cái, động tác đầy cảm giác nhẹ nhàng như không.
Thần long: “...”
“Hơn nữa ta cũng không chứa hết tất cả kim đan trong đan điền bản mệnh. Bảy viên tiểu kim đan của ta đều chia ra tọa lạc trong bảy tiểu đan điền.” Tống Thư Hàng lại nói tiếp.
Thần long thoáng cái đã bắt được trọng tâm câu chuyện: “Đan điền bản mệnh của ngươi thì sao?”
“Ừ, còn một viên kim đan béo đang bơi lội, nhưng nó khá đặc biệt, vẫn chưa ngưng tụ ra mệnh luân.” Tống Thư Hàng đáp.
Tống Thư Hàng nhíu mày, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhịn không được lại hỏi: “Ngươi làm kiểu gì mà được hay thế?”
Tuy nó biết là mình không nên hỏi vấn đề này.
Chuyện tu luyện là thứ cực kỳ riêng tư và bí mật, nói không chừng chính là lá bài tẩy của một tu sĩ.
Hỏi chuyện riêng tư thế này cũng vô duyên chẳng khác gì vừa gặp đã hỏi ngươi ta hôm nay mặc đồ lót màu gì vậy.
Nhưng nó thật sự rất tò mò muốn biết.
Lòng tò mò không chỉ hại chết mèo mà còn hại chết rồng.
“Nếu như ta nói mình cứ luyện xong là nó tự có thì ngươi có tin không?” Tống Thư Hàng đáp rất thành thật.
“Có ma mới tin!” thần long há miệng tung một chiêu long châu vả mặt với Tống Thư Hàng.
Một viên long châu xinh đẹp có cảm giác hư ảo nện lên mặt Tống Thư Hàng, đánh bay đầu của hắn.
Tống Thư Hàng: “...”
Nhìn đi, đây chính là cuộc đời.
Lúc lầy lội thì sẽ rơi đầu.
Khi không lầy lội cũng bay đầu.
Cuộc đời nơi nào cũng phải rơi đầu!
Người thành thật đi đâu cũng chịu thiệt thòi như vậy đấy.
Nhưng lần này.
Đầu của Tống Thư Hàng... cuối cùng cũng không rơi xuống đất.
Dường nhưi Tô thị A Thập Lục ở bên cạnh đã có chuẩn bị từ trước.
Ngay khi Tống Thư Hàng bị long châu dán mặt thì cô đã cất bước đi tới sau lưng Tống Thư Hàng, nhanh chóng nhón chân nhảy nhẹ lên, hai tay đẩy đầu của Tống Thư Hàng, điệu nghệ như đánh bóng chuyền.
Tiểu Thập Lục ngày càng đáng yêu.
“Đánh đẹp lắm.” Bạch Long tỷ tỷ cho A Thập Lục một cái like.
“10 điểm.” Bạch tiền bối gật đầu phụ hóa.
Thần long trên bầu trời lại thấy sướng thêm lần nữa.
Tuy là đầu không bị rơi xuống, nhưng thấy đầu của Bá Tống đạo hữu bị đánh như bóng chuyền thì nó vẫn thấy vui lắm.
Tống Thư Hàng giơ tay chỉnh đầu của mình ngay lại rồi nói: “Nên đôi khi nói thật lại không ai thèm tin.”
“Ừ, cái này thì đúng rồi.” Bạch tiền bối làm chứng cho Tống Thư Hàng: “Ở phương diện bảy kim đan này thì đúng là Thư Hàng cứ chết vài lần là có bảy kim đan đấy.”
“Không phải luyện mà ra à?” thần long hỏi ngược lại.
“Như nhau cả ấy mà.” Bạch tiền bối đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng, ý bảo hắn giơ tay ra.
Tống Thư Hàng nghi hoặc giơ tay phải ra.
Bạch tiền bối há miệng, ngay sau đó lại có một viên long châu được hắn phun ra.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Bạch tiền bối cũng biết kỹ năng nhả long châu này ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận