Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1218: Thánh Viên Long Lực Thần Công Cực Ngầu

Chương 1218: Thánh Viên Long Lực Thần Công Cực Ngầu
“Sở các chủ không phải người không lý trí.”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Hơn nữa hắn đã nói rất rõ với Sở các chủ, bây giờ Thiên Đạo ở ngoại giới đang có biến, Thiên Đạo sắp thay đổi, nếu khai phá trường sinh chi đạo ngay lúc này sẽ bị cuốn vào trong cuộc hỗn loạn thay đổi Thiên Đạo, đây không không phải là một lự chọn sáng suốt.
Sở các chủ chưa đến mức ngay cả chút thời gian này mà cũng không chờ nổi.
“Sở Sở, cô ở đây chăm sóc m Trúc nhé, ta đi ra xem thử.
Tống Thư Hàng nói.
“Được.”
Sở Sở đáp.
Ngay cả cô cũng cảm ứng được Bích Thủy Các ở bên ngoài đang xảy ra biến hóa.
Tống Thư Hàng gọi Đao Cổ Vô Hình ra, thi triển ngự đao thuật bay đi.
Sở Sở không biết Tống Thư Hàng có Đao Cổ Vô Hình, cô chỉ thấy Tống Thư Hàng chân đạp hư không bay vọt ra ngoài chỉ trong chớp mắt.
“Lợi hại đến vậy cơ à?”
Sở Sở nháy mắt tự hỏi.
Hình như đạp không mà đi là kỹ năng độc quyền của Linh Hoàng ngũ phẩm thì phải? Mà Tống Thư Hàng chỉ mới đến cảnh giới tứ phẩm.
Hơn nữa đạp không mà đi phải làm ra động tác ‘đi’ mới đúng, còn vừa nãy Tống Thư Hàng lại bay ra ngoài, tư thế cũng không đúng.
...
Tầng trên của Thời Quang thành không phức tạp như tầng dưới, Tống Thư Hàng dựa theo như trí nhớ thuận lợi bay ra khỏi Thời Quang thành bước vào Bích Thủy Các.
Sau đó hắn thấy bầu trời của Bích Thủy Các đang vặn vẹo hệt như một chậu nước bị người ta khuấy động, toàn bộ không gian xoay tròn, bắt đầu sụp đổ cuốn về một điểm.
Nhìn cứ như ngày tận thế ập đến vậy.
Phạm vị sụp đổ càng ngày càng lớn, nếu cứ tiếp tục thế này thì toàn bộ Bích Thủy Các đều bị cuốn vào mất.
Hơn nữa không thấy bóng dáng Sở các chủ đâu.
“Sở các chủ!”
Tống Thư Hàng cất giọng kêu lên.
Không có ai đáp lại hắn.
Ở phía dưới, đám đệ tử của Bích Thủy Các thì đứng im bất động, hai mắt vô thần.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Trong lúc đang suy tư, ở đằng xa có một bóng người che dù bay nhanh tới, đáp xuống bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Chào đạo hữu, ta vừa nghe thấy ngươi gọi Sở các chủ, ngươi cũng đến đây tìm cô ấy à? Ơ, Bá Tống Huyền Thánh, sao ngài lại ở đây?”
Tán Đạo Nhân kinh ngạc nói.
“Ngươi biết Sở các chủ đang ở đâu không?”
Tống Thư Hàng không có thời gian nói nhảm với hắn, hỏi thẳng vấn đề chính luôn.
Đồng thời hắn nhìn những đệ tử Bích Thủy Các hai mắt vô thần ở phía dưới rồi lại nhìn Tán Đạo Nhân.
Tại sao tên này vẫn còn hành động bình thường được?
Chẳng lẽ hắn không phải là đệ tử Bích Thủy Các do Sở các chủ dùng thực tại ảo ngưng tụ ra?
“Ta cũng đang tìm cô ấy, Bích Thủy Các đột nhiên xảy ra biến hóa lớn như vậy cứ như sắp bị hủy diệt ấy, ta hoảng loạn vô cùng nhưng tìm hoài mà chẳng thấy cô ấy đâu hết.”
Tán Đạo Nhân trả lời.
“Ngươi đến Vân Trung Các của Sở các chủ tìm thử chưa?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tán Đạo Nhân:
“Ta... Ta không nhớ mình đã đến Vân Trung Các tìm hay chưa nhưng hình như ta đã đánh với ngươi khác một trận thì phải?”
Tống Thư Hàng thở dài, đúng là chẳng trông chờ gì vào tên này, nói chuyện với hắn chỉ đau não thêm thôi.
“Ta đi Vân Trung Các xem thử, phải tìm được cô ấy trước khi Bích Thủy Các bị hủy diệt. Ngươi lại đi xung quanh tìm thử, có phát hiện gì thì phát một tín hiệu lên trời cho ta biết.”
Vừa nói xong, Tống Thư Hàng tức tốc bay về hướng chỗ ở của Sở các chủ.
“Không thành vấn đề, phát tín hiệu... ta sẽ nhớ kĩ.”
Tán Đạo Nhân lớn tiếng kêu lên.
...
Tống Thư Hàng dựa theo trí nhớ bay thật nhanh đến Vân Trung Các. Mong là lần này trận pháp phòng ngự ở cổng các không bị gì, hắn thật sự không muốn bị treo ngược lên xấu hổ như lúc trước nữa đâu.
Ngay lúc hắn định bước vào Vân Trung Các, bỗng có hai bóng người bước từ trong Vân Trung Các ra.
Là Kim Đồng và Ngọc Nữ.
Vào lần đầu tiên lúc Tống Thư Hàng đụng phải Bích Thủy Các, là hai đứa nhóc này đứng ở cửa nghênh đón. Khi Tống Thư Hàng tỉnh lại trong Bích Thủy Các, cũng là hai nhóc này dẫn hắn đi gặp Sở các chủ.
Lúc này hai nhóc đang đứng chắn trước mặt Tống Thư Hàng, đôi mắt cả hai cũng vô thần. Nhưng so với những đệ tử Bích Thủy Các khác, ít nhất Kim Đồng Ngọc Nữ vẫn còn năng lực di chuyển.
“Sở các chủ có ở bên trong không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Kim Đồng lắc đầu.
“Vậy các ngươi biết Sở các chủ đang ở đâu không?”
Tống Thư Hàng hỏi tiếp.
Kim Đồng Ngọc Nữ đều là nhân vật do Sở các chủ dùng thực tại ảo hiển hóa ra, hai đứa còn trả lời thì có nghĩa là Sở các chủ vẫn có thể nhận được tin tức của hắn.
Lần này Kim Đồng Ngọc Nữ lại không đáp lại.
“Có phải Sở các chủ đang ngưng tụ trường sinh chi đạo không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Lần này Ngọc Nữ lắc đầu một cái.
Ý gì đây?
Không thể nói chuyện ư? Cứ lắc đầu như thế thì ta biết đoán kiểu gì đây.
“Có thể dẫn ta đi gặp Sở các chủ không?”
Tống Thư Hàng lại nói.
Lần này cả Kim Đồng Ngọc Nữ đều đồng loạt lắc đầu.
Tống Thư Hàng trầm tư chốc lát:
“Vậy để ta đi vào Vân Trung Các, ta muốn vào xem thử.”
Kim Đồng Ngọc Nữ lại lắc đầu, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, hai đứa đang phòng bị Tống Thư Hàng.
[Không đúng, bọn họ không phải Kim Đồng và Ngọc Nữ.]
Đúng lúc này, giọng của Diệp Tư bỗng vang lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
[Diệp Tư, cô vượt qua tâm ma kiếp rồi à?]
[Vẫn chưa, chỉ là ta cảm ứng được tâm thần của ngươi chấn động dữ dội. Hai đứa Kim Đồng Ngọc Nữ trước mắt ngươi có vấn đề, trạng thái của bọn họ khác với trạng thái mà ta biết. Ngươi cứ ép lui hai đứa nó rồi đi thẳng lên lầu xem thử.]
Diệp Tư lên tiếng nói.
Đang độ tâm ma kiếp mà cũng có thể đi ra nói chuyện được à? Lẽ nào do Diệp Tư là linh quỷ nên tâm ma kiếp khác với người khác?
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều như vậy.
[Ta hiểu rồi.]
Tống Thư Hàng lướt lên ra tay tấn công Kim Đồng Ngọc Nữ, đồng thời thân hình hắn cố xông vào Vân Trung Các.
Kim Đồng Ngọc Nữ đã phòng bị từ sớm, lúc Tống Thư Hàng lướt lên tấn công, hai người chia ra hai bên ngăn chặn.
Kim Đồng tung ra vô số chưởng ảnh, một một chưởng ảnh cứ liên miên không dứt như sóng biển. Ngọc Nữ chỉ tay về phía Tống Thư Hàng, giữa ngón tay của cô nhóc đang kẹp một thanh kiếm nhỏ mang theo kiếm ý sắc bén.
[Là Phúc Hải Chưởng và Trọng Thủy Kiếm của Bích Thủy Các, công pháp bọn họ dùng cũng là công pháp của Bích Thủy Các.]
Diệp Tư nói.
Tống Thư Hàng dùng hai cánh tay đón đỡ, lúc này thân thể hắn vẫn luôn duy trì trạng thái Cương Thủ, rắn chắc vô cùng.
Tay trái hắn thi triển Kim Cương Phục Ma Quyền, quyền pháp nâng cấp của Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp, tay phải nhìn như vung quyền nhưng thật ra lại đang cầm Đao Cổ Vô Hình chém ra Tật Phong Đao.
Sau khi Kim Cương Phục Ma Quyền được thi triển, ánh sáng công đức thuần khiết hiện ra. Chỉ là ánh sáng công đức không ngưng tụ thành hình dáng mỹ nhân rắn mà hóa thành một vị hộ pháp Kim Cang trừng mắt, khuôn mặt của hộ pháp Kim Cang mơ hồ giống của Tống Thư Hàng. Hộ pháp Kim Cang trừng mắt làm động tác quyền trái y hệt Tống Thư Hàng.
Trong hư không vang lên tiếng tụng kinh.
Quyền trái chống lại chưởng pháp của Kim Đồng.
Phúc Hải Chưởng của Kim Đồng bị phá giải ngay lập tức, dư uy quyền trái tiếp tục xông tới. Kim Đồng trúng quyền, bị đánh bay luôn vào trong Vân Trung Các.
Tật Phong Đao bên tay phải cũng không chịu yếu thế. Một người mà ngay cả đao ý cũng chưa ngưng tụ ra như Ngọc Nữ không cách nào ngăn nổi một đao này của Tống Thư Hàng, kiếm nhỏ trong tay bị cắt nát, thân hình cũng bị đánh văng ra.
Tống Thư Hàng không hề lãng phí thời gian, sau khi đẩy lui Kim Đồng Ngọc Nữ, hắn nhanh chân bước vào trong Vân Trung Các đi thẳng lên lầu cao nhất.
××××××××××××××××
“Lại có người xông vào, trong Bích Thủy Các còn có người khác nữa à?”
Trong Vân Trung Các, một nam tử toàn thân mọc lông trắng đứng dậy, trông hắn y hệt như một con vượn trắng.
“Cũng có thể là khách qua đường vô tình tiến vào Bích Thủy Các, trước đây cũng có mấy tình huống tương tự.”
Trong góc phòng, thứ gì đó như một đống bùn nhão lên tiếng.
“Không đúng, nếu là khách thì trước đó tên này trốn ở đâu? Toàn bộ Bích Thủy Các đều bị người của chúng ta lật tung, không có chuyện bỏ sót được.”
Nam tử lông trắng trầm giọng nói.
“Không sao, chỉ là một thằng nhãi cảnh giới tứ phẩm, không làm ảnh hưởng gì đến chúng ta đâu.”
Đống bùn nhão nhẹ giọng đáp.
“Ta đi chăm sóc tên nhãi này một chút.”
Nam tử lông trắng để lộ ra răng nanh nhọn hoắt.
Bùn nhão thở dài:
“Chỉ là một tên nhóc cảnh giới tứ phẩm thôi mà, có cần phải để ý như vậy không?”
“Ngươi không phát hiện ra sao? Trên người tên này có một mùi rất đặc biệt, là mùi của Chính Khí Thối Thân Thiên, chắc chắn hắn tu luyện Nho Gia Kim Cương Thân. Quá tuyệt vời! Đúng lúc để ta thử xem, Thánh Viên Long Lực Thần Công cũng được xưng là một trong những pháp môn luyện thể mạnh nhất khi đối kháng chính diện với Nho Gia Kim Cương Thân sẽ như thế nào.”
Nam tử lông trắng cười to nói.
“Lấy cảnh giới ngũ phẩm đi ăn hiếp một thằng nhóc tứ phẩm, có ý nghĩa gì đâu chứ?”
Thứ giống như đống bùn nhão giễu cợt.
“Đương nhiên là có ý nghĩa, Thánh Viên Long Lực Thần Công là mạnh nhất!”
Dứt lời, nam tử lông trắng mở cửa phòng ra, hắn vừa khởi động gân cốt vừa đi về hướng Tống Thư Hàng.
Nho Gia Kim Cương Thân vs Thánh Viên Long Lực Thần Công, lần này nhất định Thánh Viên Long Lực Thần Công sẽ hạ đo ván Nho Gia Kim Cương Thân.
...
Tống Thư Hàng vốn đang leo cầu thang xoắn ốc chạy lên trên, sau khi chạy một vòng hắn chợt nhớ ra.
“Đậu xanh, mình biết bay mà.”
Hắn gọi Đao Cổ Vô Hình ra bay thẳng lên tầng cao nhất.
“Đến hay lắm, chúng ta cùng chém giết nhau nào anh bạn trẻ.”
Một nam tử cả người mọc đầy lông trắng đứng ở đầu cửa thang lớn tiếng nói với hắn.
Vèo~~
Tống Thư Hàng lướt nhanh qua người hắn.
Nam Tử lông trắng:
“...”
Khốn kiếp, đứng lại cho ta ngay!
“Lại là cái loại này, mấy tên khốn của Nho gia lúc nào cũng không coi ai ra gì. Nhóc con, hôm nay ta sẽ hết lòng dạy dỗ ngươi một trận!”
Nam tử lông trắng hét lớn một tiếng.
Ngay dau đó trên đỉnh đầu hắn ngưng tụ ra hư ảnh mười con thánh viên viễn cổ.
(*)Viên: vượn
Chúng nó ngửa mặt lên trời gầm thét, tản mát ra khí tức viễn cổ thô bạo.
“Thánh Viên Long Lực Thần Công của ta đã luyện ra mười hư ảnh thánh viên, trong tầng lớp cảnh giới ngũ phẩm không ai địch lại. Chiến đấu với ta nào thằng nhóc kia, để ta nếm thử Nho Gia Kim Cương Thân của ngươi nào.”
Nam tử lông trắng xoay người xông về phía Tống Thư Hàng.
Mười hư ảnh thánh viên ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn cũng bày ra tư thế lao lên tấn công Tống Thư Hàng.
“Công pháp này ngầu ghê.”
Trong đầu Tống Thư Hàng đang ngự đao phi hành bỗng hiện lên một ý nghĩ như vậy.
Nhưng hắn không có thời gian dây dưa với nam tử lông trắng.
[Ngay cả trong Vân Trung Các của Sở các chủ cũng xuất hiện người ngoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này.]
Diệp Tư lo lắng mãi không yên.
Tống Thư Hàng:
[Tâm ma kiếp của cô có vấn đề gì không đấy?]
Đồng thời mỹ nhân rắn công đức trên người hắn chủ động hiện hình.
“Cút ngay~”
Trong miệng mỹ nhân rắn công đức phát ra một giọng nói trầm thấp, đây là tiếng do Xích Tiêu kiếm phối với cô ấy.
Cùng lúc đó tay phải của mỹ nhân rắn vung một chiếc dép lê lên, đập mạnh về phía nam tử lông trắng.
Theo sát phía sau dép lê là một con cá voi mập mọc cánh đè xuống.
Rầm~
Nam tử lông trắng bị đập ngã xuống đất, mười hư ảnh thánh viên nát bấy, mặt mũi còn bị đập chảy đầy máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận