Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2022: Trải nghiệm khác nhau, ảo giác khác nhau

Chương 2022: Trải nghiệm khác nhau, ảo giác khác nhau
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, Tiểu Bạch vẫn đang ngồi xổm trong sa mạc, dùng nhánh cây vẽ vời trên nền cát.
“Tất cả những tình tiết này đều do Bạch tiền bối ngươi viết ra cả ư?”
Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi.
Bởi vì hắn càng nghĩ càng thấy có một số tình tiết rất vi diệu.
“Hết giờ rồi.”
Tiểu Bạch nói.
Lại là câu thoại này à?
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi:
“Giờ gì?”
“Chúng ta đến trạm rồi.”
Tiểu Bạch đáp.
Dứt lời, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy trời đất đảo ngược, sa mạc nóng bỏng tách ra, cơ thể của hắn đã quay lại trong ‘pháp khí phi kiếm’.
Thực tại ảo bị giải trừ.
Hắn lập tức nhìn về phía Bạch tiền bối ở ghế lái… Không biết từ lúc nào, Bạch tiền bối đã nằm bò trên ghế mà ngủ, pháp khí phi kiếm đang tự động lái.
Tống Thư Hàng lại nhìn mái tóc dài của Bạch tiền bối.
Tuy chưa đến eo nhưng tóc của hắn đã dài hơn lần trước nhiều, hiện giờ tóc đã dài đến lưng, trên eo một chút.
[Có vẻ như sắp dài đến eo rồi.]
Tống Thư Hàng xoa cằm.
“Ơ, Thư Hàng ngươi cắt tóc rồi à?”
Tô thị A Thập Lục đứng bên cạnh chợt hỏi.
“Khụ khụ, do một vài nguyên nhân bất khả kháng nên ta buộc phải cắt tóc đi.”
Tống Thư Hàng xoay đầu nhìn A Thập Lục, Quy tiền bối và Thông Nương, hỏi:
“À mà Thập Lục, Thông Nương, khi nãy các ngươi có đi vào ‘thực tại ảo’ không?”
Tô thị A Thập Lục lắc đầu, gương mặt của cô ửng hồng, ngón tay thon dài cuốn lấy những sợi tóc ngắn của mình.
A Thập Lục thẹn thùng đẹp không sao tả xiết.
Nếu không phải bây giờ là cơ thể bằng gỗ thì chắc chắn nhịp tim của Tống Thư Hàng sẽ loạn nhịp.
Nhưng vấn đề là tại sao cô ấy phải thẹn thùng cơ chứ?
Tống Thư Hàng đần mặt ra.
Lúc này, Thông Nương đứng bên cạnh cười hì hì nói:
“Sau khi ta đi vào phòng của ngươi thì đã nhìn thấy rất nhiều Tống Thư Hàng không ngừng bật dậy khỏi giường, miệng lầm bầm những câu thoại chẳng ăn nhập gì với nhau, gì mà ‘ta đang ở bên cạnh ngươi’, gì mà ‘mau phanh lại, phía trước là vách núi’, sau đó còn cầu hôn ta nữa chứ. Nhưng mỗi lần cầu hôn xong là ngươi lại tự nhiên chết đi, biến thành một cái xác. Từ khi thực tại ảo bắt đầu cho đến kết thúc thì thi thể của ngươi đã chất đầy nửa căn phòng. Ban đầu ta còn sợ hết cả hồn, về sau lại thấy khá thú vị.”
Tống Thư Hàng trợn to hai mắt.
Rõ ràng ‘thực tại ảo’ mà Thông Nương đi vào khác với hắn.
Chắc hẳn cô đã vào ‘thực tại ảo’ thứ hai của Bạch tiền bối, đó là phiên bản vẫn chưa hoàn thành.
“Thập Lục, cô cũng vào phiên bản này à?”
Tống Thư Hàng nhìn Tô thị A Thập Lục rồi hỏi.
“Ừm.”
Tô thị A Thập Lục nhẹ giọng đáp.
“A Thập Lục này, trong ‘thực tại ảo’ đó Tống Thư Hàng cũng cầu hôn cô à?”
Thông Nương cười hì hì hỏi.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Quy tiền bối đứng bên cạnh đột nhiên huơ chân trước, nũng nịu chen vào một câu:
“Thấy ghét quá hà, không biết tên người ta mà lại đi gọi người ta là Tiểu Quy Quy. Hơn nữa ta là rùa biển, không phải rùa lông xanh, không có mọc tóc được đâu.”
“Hả? Cái gì? Tiểu Quy Quy?”
Tống Thư Hàng không biết bây giờ mình nên bày ra vẻ mặt thế nào để thể hiện nội tâm của bản thân lúc này nữa.
Xem ra, “thực tại ảo” thứ hai của Bạch tiền bối đã thay đổi rồi. Hơn nữa câu thoại cầu hôn chỉ có một câu kia thôi mà nhỉ?
[Tiểu Bạch, đợi ngươi tóc dài đến eo thì gả cho ta nhé.]
Nhưng hiển nhiên, trong ‘thực tại ảo’ thứ hai của Bạch tiền bối thì câu thoại này đã bị sửa lại.
Lại liên tưởng đến gương mặt đỏ bừng của A Thập Lục, Tống Thư Hàng có thể mường tượng ra được đại khái cảnh tượng đó.
E là lời thoại đã được sửa thành [Thập Lục, đợi cô tóc dài đến eo thì gả cho ta nhé…]
Của Thông Nương thì sửa thành tên cô ấy. Nếu gặp Quy tiền bối thì đổi luôn thành ‘Tiểu Quy Quy’.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng chợt thấy đau hết cả mề.
Bởi vì nếu theo như tình tiết này… nhỡ đâu có một người đàn ông bị cuốn vào trong ‘thực tại ảo’ của Bạch tiền bối, chẳng lẽ Tống Thư Hàng phiên bản thực tại ảo cũng phải tỏ tình với người đàn ông đó à?
Ví dụ như các thành viên trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ bị cuốn vào ‘thực tại ảo’ của Bạch tiền bối:
[Hoàng Sơn, đợi ngươi tóc dài đến eothì gả cho ta nhé?]
Nhìn nhìn nhìn nhìn… trời!
Hai tay Tống Thư Hàng vỗ cái bốp lên mặt mình.
Không thể tưởng tượng tiếp nữa, còn nghĩ nữa thì tối về thể nào cũng gặp ác mộng cho mà xem.
Nếu thật sự như thế, ‘thực tại ảo’ thứ hai của Bạch tiền bối sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
Lần sau nhất định phải chú ý, không thể để Bạch tiền bối tiện tay thi triển ‘thực tại ảo’ được.
Phải nghĩ cho tương lai của mình.
“Thư Hàng, ‘thực tại ảo’ mà ngươi gặp phải không như thế à?”
Giọng nói của Bạch long tỷ tỷ vang lên.
Tống Thư Hàng thở dài một hơi rồi gật đầu nói:
“Thứ ta vào là ‘thực tại ảo’ phiên bản cũ – thế giới sa mạc. Sau đó bị ngựa đá liền tù tì hai lần.”
“Ơ? Không cùng một thực tại ảo ư. Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ gặp phải cảnh tự tỏ tình với chính mình nữa chứ.”
Bạch long tỷ tỷ tiếc nuối nói.
Cô còn tưởng rằng Tống Thư Hàng cắt tóc là vì gặp phải cảnh tự tỏ tình nên sôi máu lên bèn cắt luôn mái tóc dài tới eo đi. Không ngờ là chẳng phải như thế.
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật: “…”
Ban đầu Bạch long tỷ tỷ chính là một một người chị gái dịu dàng chu đáo, nhất cử nhất động đều tràn ngập khí tức thục nữ và sự dịu dàng của một người chị cả. Tống Thư Hàng bắt đầu thấy nhớ Bạch long tỷ tỷ ban đầu .
Khi đó, chỉ cần nghe thấy giọng nói dịu dàng của Bạch long tỷ tỷ thôi cũng khiến người ta cảm thấy như được chữa trị.
Móng vuốt nhỏ của Bạch long tỷ tỷ xòe ra, che miệng mỉm cười:
“Lúc trước ta còn nghĩ, nếu như một Tống Thư Hàng đột nhiên nhảy ra tỏ tình với Tống Thư Hàng bản thể thì chắc là thú vị phải biết.
Ví dụ thế này, trong thực tại ảo, một Tống Thư Hàng ngồi xuống, nói với Tống Thư Hàng kia:
[Thư Hàng, đợi ngươi tóc dài tới eo thì gả cho ta nhé.]
Tiếp đó, Tống Thư Hàng khi ấy đúng lúc vẫn còn tóc dài, tóc bay phấp phới, đáp:
[Được.]
Cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Tống Thư Hàng vội vàng kêu lên:
“Bạch long tỷ tỷ.”
“Cảnh tượng đó kinh khủng quá.”
Tống Thư Hàng nói, nhưng hắn đột nhiên khựng lại.
Bạch long tỷ tỷ chớp mắt với hắn:
“Hì hì hì.”
“Ha ha… ha ha.”
Tống Thư Hàng gãi đầu… bây giờ trừ cười ra thì hắn không biết nên nói gì cả.
Đồng thời, trong đầu của hắn không nhịn được mà nghĩ tới buôi họp mặt thường niên vào tháng 12 của Tô thị.
Chân trước của Quy tiền bối chống lên cằm, thân là chuyên gia tâm lý học, nó đã đoán được rất nhiều chuyện từ vẻ mặt của Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục.
Hai bàn tay nhỏ bé của Thông Nương bám trên mai rùa, dường như cũng đang suy nghĩ gì đó.
“Núi… núi… núi!”
Đúng lúc này, Vũ Nhu Tử da đen đột nhiên chui ra rồi kêu lớn.
Tống Thư Hàng nghi hoặc quay đầu lại.
“Núi núi núi, Bạch tiền bối!”
Tống Thư Hàng hét lớn, vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch tiền bối, vươn tay ra vỗ người hắn.
Bùm ~~
Hào quang hộ thể trên người Bạch tiền bối lóe lên.
Tống Thư Hàng bị bắn bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận