Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2094: Ta không phải Tống Đầu Gỗ

Chương 2094: Ta không phải Tống Đầu Gỗ
Tống Thư Hàng sửng sốt: “Không phải tiền bối đã nói không tính tiền ta à?”
“Không truy cứu chỉ thành lập với điều kiện tiên quyết là ngươi cút đi.” Thanh âm của mắt rồng lại vang lên. Vừa muốn vào bí địa tổng cương truyền thừa, vừa muốn miễn tính tiền à? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?
Tống Thư Hàng bất giác nói: “Nếu bây giờ ta đi thì sao?”
“Bây giờ mới muốn cút à? Muộn rồi.” Trong mắt rồng ánh lên vẻ hả hê.
Lúc trước bảo ngươi biến thì ngươi không chịu.
Bây giờ muốn đi à? Hề hề, không có cửa đâu.
“Đừng từ chối nhanh thế, thật ra tư thế lượn đi của ta đẹp lắm.” Tống Thư Hàng nói, thậm chí hắn có thể đổi đủ kiểu, một đường lượn thẳng vào trong bí địa tổng cương truyền thừa ấy chứ.
Mí của mắt rồng chớp nhẹ vài cái, trong mắt của đám người Tống Thư Hàng thì đó là hai cánh cửa rơi xuống rồi lại cuốn lên.
“Đừng luyên thuyên nữa, vào đi.” Thanh âm kia lại vang lên lần nữa.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng và tô thị A Thập Lục bị hút vào trong dòng xoáy của mắt rồng.
Dòng xoáy trong mắt rồng chính là lối tiến vào bí địa tổng cương truyền thừa.
Pặc ~
Lúc bị cuốn vào dòng xoáy, cành cây nhỏ vừa mọc ra trên người Tống Thư Hàng bị gãy, đóa hoa trên đó lững lờ giữa không trung vô cùng đẹp mắt.
...
“Cuối cùng cũng vào được rồi.” Tống Thư Hàng thở phào.
Từ khi vào thánh sơn Gars đến nay thì đã lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, còn gánh một món nợ kếch xù, bây giờ cuối cùng cũng vào được bí địa tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công rồi.
“Chỉ cần lĩnh ngộ được thiên tổng cương truyền thừa đó thì tất cả mọi thứ trong chuyến đi này đều đáng giá cả.” Bạch long tỷ tỷ khoan thai nói.
Vũ Nhu Tử da đen bổ sung: “Nhưng nếu Tống tiền bối lĩnh ngộ thất bại thì lần này hắn không chỉ tốn thời gian mà còn gánh một khoảng nợ đến mấy trăm tấn linh thạch cửu phẩm đấy.”
“Ừ, ta biết chứ, Vũ Nhu Tử... Nhưng đừng nói nữa, tạm thời đừng có nhắc tới việc này.”
Tống Thư Hàng cảm giác chứng “đau ảo” ở chỗ tim của mình lại phát tác rồi.
Mỗi khi thế này thì hắn mới có thể xác định Vũ Nhu Tử da đen đúng là tâm ma, cô ấy đâm tim vừa chuẩn lại vừa hiểm.
“Vậy tiếp theo ngươi định lĩnh ngộ thiên tổng cương truyền thừa này kiểu gì đây? Có nắm chắc không?” Sợi tóc ngố của Sở các chủ hỏi dò.
Thoạt nhìn thì bí địa tổng cương truyền thừa này là một thế giới được tạo thành từ thủy tinh.
Trên đất đầy cụm tinh thể trong suốt do từng khối thủy tinh lớn tổ hợp lại mà thành, phía trên đỉnh đầu cũng mọc ra đủ loại thủy tinh sặc sỡ nhiều màu vô cùng đẹp mắt, thoạt nhìn giống hệt như một thắng cảnh du lịch.
“Cũng hơi hơi chắc.” Tống Thư Hàng gật đầu đáp. Có thủ đoạn gian lận như bí pháp giám định này, tỷ lệ hắn lĩnh ngộ ra tổng cương truyền thừa sẽ cao hơn những thí luyện giả bình thường.
“Bí mật truyền thừa hẳn là nằm trong những cột thủy tinh này đúng không?” bạch long tỷ tỷ tỷ tỷ nói, trước kia cô cũng từng bố trí bí cảnh truyền thừa cùng loại thế này.
“Để ta thử xem sao.” Mái tóc dài của Tống Thư Hàng cuốn lên, biến thành một bàn tay tóc.
Hắn lập tức dùng bí pháp giám định để tìm kiếm manh mối, không lãng phí chút thời gian nào.
Bàn tay tóc đặt lên thủy tinh.
Bí pháp giám định kích hoạt, phải trả một cái giá... cái giá phải trả rất nhỏ, chỉ vạch ra một vết thương cực nhỏ trên mặt Tống Thư Hàng.
Vết thương vừa mới xuất hiện thì đã nhanh chóng khôi phục trước khă năng tự lành siêu mạnh của Tống Thư Hàng.
Chẳng mấy chốc thì kết quả giám định đã chuyển vào trong đầu Tống Thư Hàng.
[Thủy tinh truyền thừa trong thánh sơn Gars của thú giới, xếp thủy tinh theo trình tự chính xác sẽ có thu hoạch khiến ngươi hài lòng.]
“Xếp đống thủy tinh này theo trình tự chính xác?” Tống Thư Hàng nhìn hằng hà sa số thủy tinh kia, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Thế này thì phải sắp xếp kiểu gì đây?
Trình tự chính xác của nó là gì?
“Đống thủy tinh này sợ là phải gần cả trăm nghìn đúng không?” tinh thần lực của bạch long tỷ tỷ quét qua, tính ước lượng số lượng thủy tinh.
Nếu xếp từng khối thì phải xếp đến ngày tháng năm nào đây?
“Trong đây nhất định có bí quyết gì đó.” Tống Thư Hàng khẳng định chắc nịch.
Tô thị A Thập Lục ngồi xổm một bên, nghiên cứu đống thủy tinh này thật kỹ.
Bàn tay tóc của Tống Thư Hàng lại đặt lên thủy tinh.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lại thử tế cấu đồ kim đan mã QR của mình ra.
“Ngươi định làm gì đấy? Thêm bạn đến nghiện rồi à?” Sở các chủ hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp: “Ta muốn xem thử những thủy tinh truyền thừa này có thông linh hay không? Nếu như đã thông linh thì biết đâu chúng có thể thêm bạn với ta thì sao?”
Thêm bạn thì sẽ thành người một nhà, khi đó mọi chuyện đều sẽ dễ bàn hơn.
“Vấn đề là ngươi làm sao để biết chúng nó đã thông linh hay chưa? Chúng nó vốn là thủy tinh, nếu như không muốn nói chuyện, chỉ cần không động đậy thì không ai nhìn thấu chúng cả.” Sở các chủ nói.
Lúc này Tô thị A Thập Lục ở bên cạnh lại lên tiếng: “Thư Hàng, hay là chúng ta dùng Dưỡng Đao thuật thử xem sao?”
Nếu như đống thủy tinh này thật sự thông linh, nói không chừng có thể tiếp nhận hiệu quả mát xa của Dưỡng Đao thuật thì sao?
“Thập Lục nghĩ giống hệt ta.” Tống Thư Hàng mỉm cười.
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Nói xong, tóc của hắn tản ra, biến thành 20 cánh tay chia ra đặt lên mấy cụm tinh thể thủy tinh kia.
Cánh tay tóc lướt nhẹ.
Ánh sáng Dưỡng Đao thuật lóe lên trong bí địa truyền thừa.
Oong ~~
Mấy cụm tinh thể được Dưỡng Đao thuật làm dịu bắt đầu lóe sáng, cùng phát ra tiếng như “đao minh”.
Đồng thời, loại “lóe sáng” này như lan ra xung, bắt đầu lấy Tống Thư Hàng làm trung tâm lan ra xung quanh.
Gần trăm nghìn thủy tinh được thắp sáng, lan ra theo hình vòng tròn.
Cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
“Dưỡng Đao thuật này đúng là tà thuật.” Bạch long tỷ tỷ cảm thán.
“Không phải đâu bạch long tỷ tỷ, đây không phải hiệu quả của Dưỡng Đao thuật.” Tống Thư Hàng đột nhiên nói.
Đoạn, có 108 hư ảnh thánh viên hiện lên trên đỉnh đầu của hắn.
Sau khi hư ảnh thánh viên xuất hiện thì đống “thủy tinh” kia lại càng sáng hơn.
“Thật ra chỉ cần là thí luyện giả đã từng tu luyện Thánh Viên Long Lực Thần Công rót linh lực của mình vào những cụm tinh thể này thì đều có thể kích hoạt chúng.” Tống Thư Hàng vừa nói thì hai mươi bàn tay tóc vẫn lướt không ngừng nghỉ, liên tục phóng thích Dưỡng Đao thuật.
Điều này khiến cho lời giải thích của hắn nghe chẳng hề đáng tin chút nào.
“Tại sao Tống tiền bối vẫn phóng Dưỡng Đao thuật mãi thế?” Vũ Nhu Tử da đen tò mò hỏi.
“Hỏi hay lắm.” Tống Thư Hàng đáp, ta chỉ chờ các ngươi hỏi câu này thôi, tiện nối cầu cho ta nhảy qua đề tài tiếp theo.
“Sở dĩ ta vẫn dùng Dưỡng Đao thuật là vì nó có hiệu suất cao hơn cách vận chuyển linh lực nhiều. Hơn nữa Dưỡng Đao thuật còn có thể tăng cường tỉ lệ đồng bộ giữa ta và những cụm tinh thể này.” Bàn tay tóc của Tống Thư Hàng đang vuốt liên tục, vuốt không biết mệt.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả thủy tinh đều được thắp sáng.
Hơn nữa... không biết có phải do Dưỡng Đao thuật đã làm cho đám thủy tinh này hài lòng hay không, sau khi chúng sáng lên thì lại bắt đầu tự động sắp xếp.
Bên trong mỗi khối thủy tinh đều có một phù văn.
Nếu tổ hợp lại thì đúng là Thánh Viên Long Lực Thần Công chỉ thiếu thiên “tổng cương”.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng lướt qua thiên công pháp do thủy tinh xếp thành, cũng tiến hành so sánh với Thánh Viên Long Lực Thần Công mà mình đã tu luyện, để xem phiên bản mình tu luyện có sai sót gì hay không.
Sau khi tiến hành đối chiếu từng câu từng chữ trên thủy tinh thì ánh mắt của hắn dần trở nên mơ màng.
“Vào trạng thái rồi.” Bạch long tỷ tỷ ở bên cạnh truyền âm cho mọi người, ý bảo tất cả đừng làm phiền Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng hai mắt mơ màng đột nhiên giật thót.
Sau đó, hắn phát hiện ý thức của mình đã tiến vào một căn phòng thủy tinh.
Trong căn phòng thủy tinh này có một cái xích đu, một bóng người đang ngồi đánh đu trên đó.
Dường như đã nhận ra sự có mặt của Tống Thư Hàng nên bóng người nọ xoay đầu lại, mỉm cười với Tống Thư Hàng rồi dịu dàng nói: “Ngươi đã tới rồi.”
Giọng nói cực kỳ bắt tai.
Ngoài ra, chủ nhân của giọng nói này giống như đang hỏi thăm một người bạn cũ của mình, chẳng có chút cảm giác xa lạ nào.
Tống Thư Hàng ngẩn tò te.
Chủ nhân của căn phòng thủy tinh này quen hắn à?
Nhưng hắn dám chắc mình chưa từng tới căn phòng này, cũng chưa từng tiếp xúc với vị này.
Nên nhất định là đối phương đã nhận lầm người rồi!
Nghĩ tới đây, trong đầu Tống Thư Hàng lập tức xuất hiện rất nhiều hình cảnh.
Một cây trúc thông thiên triệt địa, một tiểu bạch long, Sở các chủ, Trường Sinh Gỉa hai tay mọc đầy mắt...
Lần đầu tiên gặp hắn thì những đại lão này đều nhận lầm người...
Ngoài ra, phản ứng đầu tiên của những đại lão này sau khi nhận lầm chính là đánh hắn.
“Ta không phải!!” Tống Thư Hàng xua tay liên tục: “Chắc chắn tiền bối đã nhận lầm người rồi, đừng có ra tay nhé!”
Chủ nhân của căn phòng thủy tinh ngớ ra.
“Tiền bối ngươi nhìn kỹ một chút là nhận ra ta chỉ là một tiểu tu sĩ vừa bước chân vào tu chân giới không lâu.” Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận