Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2906: Có khả năng tiến hóa ra một con khỉ giống Thư Hàng không?

Chương 2906: Có khả năng tiến hóa ra một con khỉ giống Thư Hàng không?
Hắn đang nghĩ liệu có thể thương lượng với Bá Tống để mượn mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ hay không.
Sau khi bàn bạc với sư đệ và mấy vị gia trưởng Nho gia xong, Đạo Tử đứng dậy, đi tới chỗ Tống Thư Hàng.
“Nếu như Bá Tống cho mượn mảnh vỡ Thiên Đình thật, vậy ta có nên chuẩn bị một món quà cho hắn không nhỉ?”
Đạo Tử vừa đi vừa nghiêm túc suy nghĩ.
Nho gia trọng lễ nghi, có ân tất phải báo.
“Vừa hay theo các ngày lễ ở hiện thế hiện nay, cũng sắp đến Tết rồi, chi bằng lát nữa gặp nhau, hãy đưa cho Bá Tống một bao lì xì, dùng lễ mà thu phục lòng người.”
Đạo Tử thầm nghĩ.

Ở bên kia thế giới Kim Liên.
Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối, Vũ Nhu Tử và một đám đồ trang sức đang sắp xếp lại đồ đạc cho ba mẹ Tống, chuẩn bị về thành phố Văn Châu.
Gần đây sắc mặt của mẹ Tống rất tốt, thậm chí ở Nho gia vui đến quên cả trời đất.
Vốn mẹ Tống còn lo mình không quen ở chỗ Nho gia nhưng sau khi ở vài ngày, bà lại không nỡ đi nữa.
“Đây đúng là một nơi tốt đẹp.”
Mẹ Tống nói với Tống Thư Hàng.
Ở đây mỗi khi đệ tử Nho gia nhìn thấy bà đều gọi bà một tiếng Triệu Tiên Tử đầy thân thiết.
Cũng như giấc mở trở thành đại hiệp của đám đàn ông, phần lớn phụ nữ đều hy vọng mình mãi mãi là một tiên tử xinh đẹp.
Sau khi được đệ tử Nho gia gọi là Triệu tiên tử mỗi ngày, rõ ràng người sắp làm mẹ lần thứ hai là bà lại cảm thấy mình như trẻ ra nhiều tuổi, suýt thì vũ hóa thành tiên luôn.
“Trạng thái hiện giờ của mẹ con giống như khi ba sống ở Quang Đông vậy… Ngày nào cũng nghe người ta gọi là anh đẹp trai, lâu ngày đánh mất bản thân luôn.”
Ba Tống cười khà khà nói.
“Chắc chắn hồi trẻ thúc thúc cũng là một chàng đẹp trai giống như Tống tiền bối.”
Vũ Nhu Tử nói.
“Vũ Nhu Tử à, lời nói của cô giúp ta tìm về một chút tự tin đó.”
Tống Thư Hàng tiếp lời… Phải biết là lần nào gặp cha Cẩu Đản hắn cũng bị chê xấu cả.
Dần dà Tống Thư Hàng mất đi sự tự tin với dung mạo của mình.
Ba Tống nhìn thằng con nhà mình một cái… Qủa thật thằng nhóc nhà mình gần đây càng ngày càng đẹp, dần dần mất đi gen bình thường phổ thông của nhà họ Tống, bắt đầu tiến dần về phía gen trai xinh gái đẹp của nhà mẹ rồi.
“Tai họa ở bên ngoài đã giải quyết chưa?”
Sau khi thu dọn hành lý xong xuôi, mẹ Tống hỏi… Khi Tống Thư Hàng đưa bọn họ vào Nho gia, khắp nơi ở hiện thế liên tiếp gặp tai họa.
“Tai họa tà vọng lúc trước đã bị con xử lý sạch rồi, bây giờ ở thế giới bên ngoài chỉ còn một chút di chứng do linh khí dư thừa gây ra thôi, không nguy hiểm lắm. Nhưng sau Tết, con vẫn hy vọng có thể đưa mọi người về lại Nho gia ở thêm một thời gian nữa.”
Tống Thư Hàng đáp.
Ít nhất phải đợi cuộc chiến tranh giành Thiên Đạo chấm dứt đã.
“Không cần miễn cưỡng chính mình quá đâu, con đã làm rất tốt rồi.”
Mẹ Tống nói.
Có thể là vì trực giác của người làm mẹ nên mẹ Tống cứ cảm thấy hình như Tống Thư Hàng đang quyết định đi làm một chuyện gì đó, hơn nữa rất có thể là chuyện vô cùng quan trọng.
Tống Thư Hàng mỉm cười:
“Mẹ yên tâm đi, từ trước đến nay con chưa bao giờ làm chuyện quá sức mình cả.”
Để tránh mẹ mình tiếp tục đề tài này, Tống Thư Hàng móc thiếu nữ cơ giới nửa cầu nửa người từ trong túi ra:
“Đúng rồi mẹ, mẹ xem này… đây là cháu gái của mẹ đấy. Xét trên góc độ nào đó thì đây là con ruột đó. Tiểu Lăng Tiêu, chào bà nội đi.”
Lăng Tiêu là tên mà thiếu nữ cơ giới tóc vàng tự đặt cho mình trước đây.
“Bà nội.”
Thiếu nữ cơ giới ngoan ngoãn nói.
Thiếu nữ cơ giới vừa nghiêm túc vừa ngoan ngoãn, dáng vẻ nửa trứng nửa người của cô càng khiến người ta yêu thích hơn.
Mẹ Tống: “Ừ?”
Thủ đoạn chuyển chủ đề của Tống Thư Hàng rất thành công.
Khi nhìn thấy thiếu nữ cơ giới trạng thái nửa người, mẹ Tống bỗng có cảm giác muốn tẩn thằng con trai nhà mình một trận. Nhưng khi thấy thiếu nữ ngoan ngoãn, bà lại cưỡng chế đè nén cảm xúc này xuống.
“Có chuyện gì với con bé thế?”
Mẹ Tống cẩn thận đón lấy thiếu nữ cơ giới, hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Bị sinh non.”
Mẹ Tống: “???”
Ba Tống:
“Nói tiếng người!”
Tống Thư Hàng cười giải thích:
“Thực ra cả quá trình này một lời khó mà nói hết được. Sự tồn tại của cô ấy rất phức tạp, ba mẹ có thể coi cô ấy là sinh vật người máy ngoài hành tinh, gần như Transformers ấy.”
Mẹ Tống: “…”
Nói thế khác gì chưa nói.
Bà và ba Tống có nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng cô cháu gái đầu tiên của nhà họ Tống sẽ xuất hiện như thế này… Hơn nữa lại còn do con trai nhà mình đích thân sinh ra nữa chứ…
Cảm giác phức tạp này giống như cho đủ các loại gia vị chua cay ngọt đắng + các loại rượu đỏ trắng vàng xanh trộn lại với nhau, hương vị một lời khó mà tả hết.
Một tháng trước, ba Tống mẹ Tống vẫn còn là người bình thường mà giờ mỗi lần gặp con trai lại phải tiếp nhận một lượng thông tin khổng lồ.
Cho dù có trái tim khỏe mạnh tổ truyền, hai vợ chồng cũng không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
“Tuy rằng Tiểu Lăng Tiêu rất đáng yêu…”
Ba Tống yêu chiều đón lấy thiếu nữ cơ giới từ tay vợ mình, cảm khái tự tận đáy lòng:
“Nhưng ba và mẹ con vẫn hy vọng lần sau gặp nhau, con có thể nói cho chúng ta biết tin tức tốt lành như con muốn kết hôn hoặc người yêu của con sắp sinh cháu gái cho chúng ta chứ không phải là tự mình sinh con.”
“Không đâu, sang năm con mới mười chín tuổi thôi mà.”
Tống Thư Hàng đáp.
Móng vuốt Phong Nghi Cầm Chủ: “…”
Bạch Cốt Tiên Cơ: “…”
“Đợi qua vài năm nữa rồi lại nói với chúng ta tin này.”
Ba Tống cũng là một người đàn ông biết tuân thủ pháp luật, biết nghe lời đúng.
“Không thể nào.”
Tống Thư Hàng khoát tay đáp:
“Thực ra là vì con bị triệt sản rồi á ~”
Mẹ Tống: “!!!”
Ba Tống: “????”
Mày vừa kiêu ngạo nói với chúng ta cái gì cơ? Triệt sản á?
“Sau khi tu vi đạt đến cảnh giới bát phẩm, tu sĩ gần như không thể sinh con đẻ cái được nữa.”
Vũ Nhu Tử ở bên cạnh phổ cập kiến thức cho ba Tống mẹ Tống:
“Đó là do tu sĩ cảnh giới bát phẩm đã tiếp xúc và thích ứng với pháp tắc, thuộc tính của pháp tắc sẽ ảnh hưởng tới tính chất sinh mệnh của tu sĩ. Mà pháp tắc mà mỗi một tu sĩ linh hội đều đặc biệt, chỉ thuộc về riêng mình, vì thế dưới ảnh hưởng của pháp tắc, tính chất sinh mệnh của tu sĩ cũng sẽ trở nên “riêng mình”.”
“Vũ Nhu Tử, có thể nói đơn giản một chút không?”
Mẹ Tống dịu dàng nói… Nếu như là con trai bà, bà sẽ ném luôn cho hắn câu “nói tiếng người”, nhưng người giải thích là Vũ Nhu Tử, mẹ Tống phải đối đãi dịu dàng.
“Ừm, nói đơn giản là tu sĩ bát phẩm đã tiến hóa lên một giống loài khác. Hơn nữa do pháp tắc mà mỗi tu sĩ dung hòa đều riêng biệt nên mỗi một tu sĩ bát phẩm đều là một giống loài mới triệt để. Giống loài khác nhau nên không thể sinh ra con cái với nhau được.”
Vũ Nhu Tử giải thích.
“Dùng hiểu biết của người bình thường để so sánh, giống như trong quá trình tiến hóa, có tế bào tiến hóa thành khỉ, có tế bào tiến hóa thành mèo, có tế bào tiến hóa thành cá, những loài này không thể có con với nhau được. Mà nếu cả thế giới chỉ có một con khỉ được tiến hóa ra thì nó coi như là triệt sản rồi.”
Vũ Nhu Tử cố gắng lấy ví dụ.
“Vậy có cơ hội nào để hai tế bào khác nhau trùng hợp cùng tiến hóa thành con khỉ giống Tống Thư Hàng không?”
Mẹ Tống hỏi với giọng mong đợi.
Tống Thư Hàng:
“Chào mẹ khỉ nhé. Con là khỉ con của mẹ đây.”
Mẹ Tống lật tay vỗ vào đầu Tống Thư Hàng một cái. Sau đó… đau tay quá.
“Khó lắm ạ.”
Vũ Nhu Tử đáp:
“Cho dù cẩn thận nghiên cứu mọi thứ của Tống tiền bối, theo như quỹ tích trước khi tấn thăng lên bát phẩm của hắn, tiến hành tái hiện và mô phỏng, khi tiếp xúc với pháp tắc ở bát phẩm, tỉ lệ thành công gần như bằng không.
“Mà Huyền Thánh bát phẩm nghìn năm cũng chỉ mới có một hai người.”
Tống Thư Hàng đứng bên cạnh bổ sung.
Mẹ Tống:
“Nghìn năm mới có một hai người, rồi con lần vào hàng ngũ này luôn hả?”
“Dù sao con cũng là nghìn năm đệ nhất thánh.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Con chưa từng nghĩ đến chuyện tìm một cô bạn gái trước à?”
Mẹ già oán thán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận