Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3105: Bá Tống ta muốn chứng bất hủ, có ai không phục?

Chương 3105: Bá Tống ta muốn chứng bất hủ, có ai không phục?
Một kích này hội tụ lực lượng tất cả con rối mà Mặc gia Thiên Chí tiên sinh bố trí trong Chư Thiên Vạn Giới, là một kích toàn lực chân chính của hắn!
Giáp sáng, áo choàng trên người hắn đã dung nhập vào trong trường thương từ sớm, phát huy “hình thái thương” của pháp khí bản mệnh đến cực hạn.
Một kích này ép khô tất cả lực lượng của hắn, hơn nữa còn được bí pháp bạo phát cường hóa.
Đồng thời, một kích này cũng hội tụ ánh mắt của tất cả Trường Sinh Giả.
Các Trường Sinh Giả nhìn mũi thương chằm chằm… chờ mong va chạm giữa nó và Bá Tống.
Trận trước đó, Bá Tống chỉ thể hiện ra lực lượng của Thánh Nhân Nho Gia. Nhưng Bá Tống của bây giờ đã đạt đến trình độ gì, có phải đã vượt qua trình độ của Thánh Nhân Nho Gia đời trước?
Một kích mạnh nhất của Mặc gia Thiên Chí tiên sinh người được chính miệng Bá Tống thừa nhận “đã đạt đến cảnh giới kia của Thánh Nhân” có thể mang đến tổn thương bao lớn cho Bá Tống?
Ầm ~
Tốc độ của một cú ném này nhanh đến cực hạn, ngay cả Trường Sinh Giả tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy tàn ảnh.
Trường thương đi được nửa đường thì thân thương đã chuyển sang màu đỏ đậm bởi lực lượng cường đại rót vào.
Hơn nữa, càng trùng hợp chính là… hiệu quả của “sát trận” và “pháp tắc bất hủ phong tỏa” trong thế giới thiên đường bắt đầu sụp độ tan rã vào lúc Mặc gia Thiên Chí tiên sinh ra chiêu.
Hiệu quả áp chế pháp tắc của sát trận không còn, một kích này của Mặc gia Thiên Chí tiên sinh phát huy ra 100% uy lực!
Lực sát thương của một thương này được giải phóng toàn bộ!
Mà vị trí tập trung cuối cùng của một thương này chính là đầu Bá Tống, đâm về phía đầu, vị trí mũi thương còn đâm vào nơi mắt phải của Bá Tống!
Nhưng đối mặt với một thương sắp đâm xuyên qua đầu mình, Bá Tống vẫn không phản ứng nửa phần!
[?]
[Vì sao còn chưa phòng ngự? Bá Tống muốn dùng mặt tiếp một thương này ư?]
[Hoặc là, Bá Tống bị uy lực của một thương này áp chế, vô phương nhúc nhích?]
Hoặc thắc mắc, hoặc suy đoán, hoặc kinh ngạc, trong đủ loại tâm tình của các Trường Sinh Giả, mũi thương của một thương này hung ác đâm vào… con ngươi nơi mắt phải Bá Tống!
Trực tiếp đâm vào con ngươi!
Trong lúc đó, mí mắt Bá Tống không hề nhúc nhích mảy may!
Lúc đàn ông mạnh mẽ chân chính đối mặt với nguy hiểm tử vong, chớp mí mắt một cái đều xem là thua!
[!]
Một thương trực tiếp đâm nổ con ngươi Bá Tống… Bá Tống không cần mắt nữa à?
Tất cả Trường Sinh Giả trừng to mắt, vẻ mặt không dám tin.
Dù lúc này Bá Tống “chớp mắt”, bọn họ đều sẽ không chấn kinh đến vậy.
Nhưng cơn chấn kinh của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu!
Ken két… xì…
Sau một lúc lâu, một tràng âm thanh vặn vẹo khiến người ta phiền não vang lên từ chỗ mắt phải của Bá Tống!
Một thương ngưng tụ lực lượng toàn thân của Mặc gia Thiên Chí tiên sinh, một thương đồng thời giải phóng toàn bộ lực sát thương, đâm trên con ngươi Bá Tống, mũi thương sắc bén chống trên tròng mắt.
Nhưng một thương đủ để đâm xuyên qua mấy chục… thậm chí trên trăm Trường Sinh Giả chồng lên nhau lại phải dừng bước một cách không cam lòng.
Mũi thương chống trước tròng mắt không cách nào đâm về trước nửa phân!
[! ! !]
Một thương này, thậm chí chưa thể đánh vỡ được lớp màng ngoài con ngươi yếu ớt nhất trên người Bá Tống ư?
Không chỉ như thế, mũi thương của Mặc gia Thiên Chí tiên sinh bắt đầu vặn vẹo bởi lực lượng khổng lồ.
Chẳng mấy chốc loại vặn vẹo này đã lan tràn đến toàn bộ thân thương, đâm không vào được nhãn cầu của Bá Tống, phản lực tác dụng toàn bộ lên thanh thần binh Trường Sinh Giả này.
Thanh thần binh Trường Sinh Giả bầu bạn với Mặc gia Thiên Chí tiên sinh hơn nửa đời này chịu tổn thương cực lớn!
Trường Sinh Giả Chư Thiên Vạn Giới: “! ! !”
Lúc này đây, trừ các từ ngữ như “đậu mè, mẹ nó”, trong đầu các Trường Sinh Giả rốt cuộc không nhớ nổi những từ khác!
Thứ bị thương không phải con ngươi của Bá Tống, mà là thương của Thiên Chí tiên sinh!
Trường Sinh Giả Chư Thiên Vạn Giới chỉ cảm thấy thế giới quan bị chấn thương nặng.
Đối diện, Mặc gia Thiên Chí tiên sinh mới là người chịu xung kích lớn nhất.
Thương ném ra là pháp khí bản mệnh của hắn.
Trong nháy mắt va chạm, hắn nhận được một ít tin tức phản hồi từ trên trường thương.
Thân thương bị tổn thương nghiêm trọng.
Nếu chỉ là tổn thương trên mặt vật lý thì còn dễ giải quyết. Cây trường thương này của Thiên Chí và “Tống cầu béo” có cách làm khác nhưng kết quả giống đến kỳ diệu, có thể tự chuyển hóa hình thái, chữa trị sẽ dễ dàng hơn chút.
Nhưng tổn thương chân chính của nó là nội thương lúc va chạm với “á bất hủ”, bị “tin tức á bất hủ” bắn ngược lại.
Muốn chữa trị phần tổn thương này cần năm tháng dài đằng đẵng từ từ bảo dưỡng.
Hơn nữa, đây là dưới tình huống Bá Tống không có “sát ý”, chỉ là một tẹo bắn ngược từ “thân thể á bất hủ”.
Nếu lúc này trong lòng Bá Tống có tâm tình phản kích kèm theo sát ý, vậy lúc mũi thương va chạm với nhãn cấu, thân thể á bất hủ sẽ đồng thời chủ động phản kích… gây cho thanh “thần binh Trường Sinh Giả” này vết thương vĩnh cửu càng trầm trọng hơn, không cách nào chữa trị được.
Toàn bộ thế giới thiên đường lâm vào yên tĩnh.
Các đạo hữu Nguyệt Như Hỏa quan chiến nơi xa không dám nhúc nhích mảy may.
Xoảng ~
Lúc này, trường thương va vào mắt Bá Tống, dưới xung kích cực lớn, hóa thành một khối kim loại, rơi xuống bên chân Bá Tống.
Uy lực một thương đủ để giết chết mấy mươi vị Trường Sinh Giả lại biến mất toàn bộ trong tròng mắt Bá Tống.
[Kết thúc rồi?]
[Không phải ta đang mơ đó chứ?] Bởi vì một màn trước mắt quá mức mộng ảo.
[Mặc gia Thiên Chí tiên sinh rõ ràng được Bá Tống chính miệng thừa nhận đã đạt đến tầng thứ kia của Thánh Nhân Nho Gia… Nhưng một thương này của hắn lại không cách nào đâm thủng được lớp ngoài tròng mắt của Bá Tống?] Nếu không phải từ xa đã có thể thể nghiệm sự đáng sợ từ một thương kia của Thiên Chí tiên sinh, thậm chí có người muốn hoài nghi thực lực của Mặc gia Thiên Chí tiên sinh.
[Dù Bá Tống dùng mí mắt ngăn lại một thương này, ta cảm thấy mình cũng có thể chấp nhận được…] Dùng mắt trần tiếp một thương này, đã có chút vượt khỏi tâm lý chấp nhận của các Trường Sinh Giả.
Bởi vì, điều này đại biểu cho chênh lệch vô cùng to lớn, không cách nào vượt qua!
Chênh lệch khiến người tuyệt vọng!
Cấp bậc cảnh giới kia của Thánh Nhân Nho Gia và Thiên Đế đã là tồn tại “mạnh nhất dưới Thiên Đạo” mà tất cả các Trường Sinh Giả công nhận, là vị trí đứng ở điểm cao nhất của Trường Sinh Giả.
Nhưng Thiên Chí tiên sinh ở cùng cấp độ, một kích toàn lực… lại không thể đánh xuyên qua màng mắt của Bá Tống.
Loại kết quả này khiến các Trường Sinh Giả cảm nhận áp lực tựa như hít thở không thông.
Ánh mắt mọi người lặng lẽ rơi trên người Bá Tống.
Đại lão Bá Tống của bây giờ… là cảnh giới gì?
“Là bất hủ, căn bản không phải bất hủ phỏng chế thô sơ gì đó đúng không.” Mặc gia Thiên Chí tiên sinh chậm rãi nói: “Ta vốn cho rằng làn da toàn thân Bá Tống đạo hữu đã tiến hành “phỏng chế bất hủ” hóa như ngươi nói, cho nên, ta lựa chọn tránh đi thân thể ngươi, tiến hành công kích nhắm vào vị trí hốc mắt yếu ớt nhất của ngươi.”
Nhưng không ngờ, bộ phận mà Bá Tống tiến hành “bất hủ hóa” không chỉ là làn da.
Mặc gia Thiên Chí tiên sinh vẫy tay, khối sắt kia bị hắn thu hồi.
Đây chính là sự tàn khốc của hiện thực nhỉ?
Đã sinh ra nhân vật như Thiên Chí hắn, vì sao lại còn sinh ra một Bá Tống như vậy?
Nhưng ở đối diện, Bá Tống không trả lời hắn, vẫn là dáng vẻ sâu không lường được kia.
Mặc gia Thiên Chí tiên sinh không khỏi cười khổ.
Đây chính là chênh lệch cực lớn giữa ta và Bá Tống tiên sinh ư?
Có điều, ngay lúc hắn đang chuẩn bị xoay người rời đi…
“Ể?” Bá Tống đối diện phát ra một tiếng nghi hoặc.
Sau đó, Bá Tống lắc nhẹ đầu.
Dường như hắn đã tỉnh táo lại, dáng vẻ tinh thần thoải mái dễ chịu.
“Thật ngại quá, vừa rồi đột nhiên tiến vào trạng thái đốn ngộ, thoáng có chút thất thần.” Nói rồi, hắn nở nụ cười ấm áp.
Đây là nụ cười ôn hòa phát ra từ nội tâm, mang theo một loại sức hút không rõ.
Nụ cười này… là sau khi Tống Thư Hàng vượt qua thời gian trường sinh, tiếp xúc với “Tống Thư Hàng” trong thời kỳ của “Tương Lai Tử” rồi bị nhiễm theo.
Nhưng mà, nụ cười này lại rất hữu dụng.
Nó có thể ổn định lòng người, loại bỏ bất an trong nội tâm mọi người, khiến người ta cảm thấy sự đáng tin của Bá Tống trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi tỉnh táo lại, Bá Tống nhìn về phía Mặc gia Thiên Chí, lên tiếng: “Thiên Chí đạo hữu, ta chuẩn bị xong rồi, ngươi ra chiêu đi!”
Trong nháy mắt vừa rồi, có thể Tống Thư Hàng bị ảnh hưởng từ “Bạch tiền bối” đã chôn mình dưới hố, tiến vào hình thức “đốn ngộ” kỳ diệu, lần đốn ngộ này là lý giải trên phương diện “nguyên thần”.
Hiện tại, từ nhục thân đến năng lượng của hắn đều đã á bất hủ hóa. Bước tiếp theo, chỉ đợi tiếp thu hack tool từ Đạo Tử tiền bối, cường hóa “năng lực tính toán”.
Mà lúc cường hóa “năng lực tính toán”, hắn và Bạch tiền bối đồng thời có thể nắm lấy cơ hội, mang đến một đợt cường hóa cho nguyên thần!
Đến lúc đó, nguyên thần, thân thể, lực lượng của hắn, toàn bộ sẽ đạt đến hoàn mỹ.
“Trường sinh chi đạo mạng chat Tu Chân” của hắn cũng có thể bổ khuyết.
Chân chính tiến hóa thành “Bá Tống chung cực”.
“Ngươi ra chiêu đi ~”
“Ra chiêu đi ~”
Giọng Bá Tống vang vọng bên tai tất cả mọi người.
Mặc gia Thiên Chí: “…”
Nguyệt Như Hỏa: “…”
Các Trường Sinh Giả vây xem khác: “…”
Đã không biết phải nói gì.
Cũng không có gì đáng nói.
Một kích hủy diệt vừa rồi của Mặc gia Thiên Chí tiên sinh, một kích tập hợp lực lượng toàn thân, lại còn đánh vào người Bá Tống đang thất thần.
Dù cho Thiên Chí tiên sinh đã chạm đến cảnh giới kia của Thánh Nhân Nho Gia, đạo tâm càng cường hãn không kẽ hở, vào thời khắc này, hắn lại có chút muốn khóc.
Ấm ức cực lớn, như sóng biển… như sóng thần, điên cuồng đánh thẳng vào tâm linh của hắn!
Không phải hắn không đủ ưu tú, e rằng tồn tại đạt đến cảnh giới của Thánh Nhân Nho Gia giống hắn trong Chư Thiên Vạn Giới chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Hắn đã là một trong mười người ưu tú nhất Chư Thiên Vạn Giới từ cổ chí kim.
Nhưng mà, hắn gặp phải Bá Tống.
“Ta đã ra thương rồi.” Mặc gia Thiên Chí tiên sinh khó khăn lắm mới điều chỉnh xong trạng thái đạo tâm của mình, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời Bá Tống.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Đậu móa, ta thất thần bao lâu rồi?
Ngươi đã ra thương xong rồi?
Hắn vô thức duỗi tay sờ vị trí thận của mình, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, rất có thể một thương này của đối phương sẽ đâm trên thận của hắn.
“Đừng sờ, chú ý hình tượng.” Cọng tóc ngố của Sở các chủ vỗ đầu hắn, truyền âm: “Một thương vừa rồi của gã đâm vào tròng mắt ngươi, đừng cho rằng ai cũng dán mắt vào thận của ngươi.”
“Bản thể quả nhiên là mạnh nhất!” Tống cầu béo dùng giọng điệu kiêu ngạo truyền âm.
“Tiểu tử này thật thảm, lúc đối mặt với một thương kia của hắn, ta cũng cảm thấy mình có loại cảm giác đối mặt với “tử vong”, nhưng một thương kia, ngay cả mí mắt ngươi… không đúng, là ngay cả màng tròng mắt của ngươi cũng không đâm thủng được.” Bạch long tỷ tỷ dùng một loại giọng điệu thổn thức truyền âm.
“Hẳn sẽ tự kỷ mất, rõ ràng đã chạm đến cảnh giới của Thánh Nhân, nếu như có hắn thời gian… Tương lai, nói không chừng sẽ giống như Thánh Nhân, trấn áp một thế, vô địch nhân gian. Nhưng một thương hôm nay khẳng định sẽ lưu lại trong lòng hắn bóng ma cực lớn.” Xích Tiêu kiếm tiền bối truyền âm quần thể: “Mặt khác, bia đá đạo hữu, ngươi cược thua rồi.”
“Đáng ghét, ta cho rằng hắn sẽ đâm thận Bá Tống đạo hữu, kết quả thế mà lại đâm vào tròng mắt.” Bia đá đạo hữu không cam lòng truyền âm.
Tống Thư Hàng: “…”
Trong lúc ta thất thần lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hơn nữa, ngay cả màng mắt cũng không đâm thủng, quả thật có chút đả kích.
Có phải ta nên biểu hiện một ít, chẳng hạn như, lúc này sờ nhẹ lên hốc mắt của mình, giả bộ như rất đau, chí ít đừng để Mặc gia Thiên Chí chịu đả kích quá lớn?
Tống Thư Hàng và đối phương không có mâu thuẫn gì quá lớn, lúc trước khi đối phương thu hồi hạch tâm của con rối tiên tử, cũng rất quan tâm đến mặt mũi của Bá Tống, không phải hạng người ác liệt.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng duỗi tay đè lên hốc mắt trái của mình, từ trong hốc mắt của hắn, có “nước mắt” rơi xuống.
“Thì ra là thế, thì ra Thiên Chí đạo hữu đã ra thương… Khó trách mắt ta lại đau dữ thế.” Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói: “Một thương này của Thiên Chí đạo hữu đã đạt đến đỉnh phong thế giới.”
Đối diện, vẻ mặt Mặc gia Thiên Chí tiên sinh càng trở nên quái dị, dường như càng ấm ức, nhưng trong ấm ức lại có chút cảm động, cảm động thiện ý của Bá Tống đạo hữu.
Trường Sinh Giả xung quanh và Trường Sinh Giả vẫn luôn “quan chiến từ xa”: “…”
Nguyệt Như Hỏa nhịn không được truyền âm cho Tống Thư Hàng: “Bá Tống đạo hữu, trước đó Thiên Chí đạo hữu đâm vào mắt phải của ngươi.”
Bàn tay che mắt trái của Tống Thư Hàng hơi cứng đờ.
Xấu hổ.
Lúc này, hắn có đổi tay sang hốc mắt phải thì cũng không kịp, ngược lại sẽ làm sâu thêm bầu không khí “xấu hổ” này.
Huống hồ tất cả mọi người đều đã nhìn ra điểm này, có giả bộ nữa cũng không còn ý nghĩa gì.
Cho nên, Tống Thư Hàng đang làm bộ lau nước mắt lặng lẽ thả tay xuống.
“Một kích vừa rồi của Thiên Chí đạo hữu thực sự hoàn mỹ.” Hắn lại nặn ra một câu thoại cổ vũ: “Ta từng thấy Thiên Đế ra tay toàn lực, một kích của ngươi đã có phong thái của cô ấy.”
Tử da đen trong bóng tối: “…”
Tống tiền bối, ngươi như vậy sẽ đắc tội Thiên Đế Tử tỷ tỷ đấy, ý của ngươi là đang nói, Thiên Đế Tử tỷ tỷ cũng không đánh thủng được mí mắt của ngươi!
“Cảm ơn Bá Tống đạo hữu khen ngợi.” Mặc gia Thiên Chí đạo hữu cũng chỉ có thể kiên trì, thuận theo “bậc thang” không hề ổn một tẹo nào của Bá Tống, cưỡng ép nhảy xuống.
Không thể để Bá Tống nói nữa, dù bậc thang này có không ổn, hắn cũng phải xuống trước rồi tính.
“Lần sau có cơ hội lại so tài.” Tống Thư Hàng mỉm cười nói, hắn lại xoay người nói với các Trường Sinh Giả khác: “Các vị đạo hữu cũng vậy, có cơ hội thì có thể tìm ta luận đạo bất kỳ lúc nào.”
“Bá Tống đạo hữu, bây giờ ngươi… rốt cuộc mạnh cỡ nào?” Sau khi trầm mặc hồi lâu, Nguyệt Như Hỏa đạo hữu đại biểu cho phần lớn Trường Sinh Giả, đặt câu hỏi.
“Vấn đề này…” Tống Thư Hàng xoa cằm. Hắn phải nói với mọi người thế nào, hiện tại hắn mạnh cỡ nào? Hoặc là, hẳn hắn nên lộ ra cấp độ cỡ nào mới thỏa đáng?
Ngay lúc Tống Thư Hàng suy tư, bên tai truyền đến giọng của Đạo Tử tiền bối.
[Bá Tống đạo hữu, đến lúc rồi… Chuẩn bị một chút, ta muốn thoái vị.]
Tống Thư Hàng sửng sốt: “Bây giờ ư?”
Hắn vừa mới đến mà.
[Đúng, chính là bây giờ. Sân khấu đã chuẩn bị thỏa đáng, diễn viên đã đến đủ, ngươi và Bạch đạo hữu thân là vai chính đã lên sân khấu hoàn mỹ. Tiếp theo, ta muốn bắt đầu thông báo với Chư Thiên Vạn Giới. Mà ngươi và Bạch đạo hữu muốn bước lên vị trí bất hủ!]
Ta sẽ thoái vị, mà ngươi sẽ tiếp nhận vương tọa bất hủ của ta, bước lên Thiên Đạo!
Chư Thiên Vạn Giới hiện tại, không ai dám nhảy ra ngăn cản ngươi chứng Thiên Đạo.
Cố lên, Bá Tống đạo hữu…
Việc ta có thể làm, chỉ có bấy nhiêu mà thôi.

Ngay sau đó.
Trong lòng tất cả người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới đều hơi động.
Loại cảm giác quen thuộc này…
Là Thiên Đạo xảy ra vấn đề!
Thiên Đạo, lui nhiệm rồi!
“? ? ?” Tất cả mọi người đều đần mặt ra.
Không phải Thiên Đạo đời thứ “chín” vừa nhậm chức ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận