Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 897: Bắc Hà, Thiếp Sợ Quá Đi Hà ~

Chương 897: Bắc Hà, Thiếp Sợ Quá Đi Hà ~
Đồng Quái Tiên Sư ngu người.
Hắn không nhìn nhầm, khí tức trên người Bắc Hà Tán Nhân chính là khí tức của cảnh giới lục phẩm.
Tên này thành Chân Quân lục phẩm từ bao giờ thế?
Lừa đảo, tên lừa đảo! Chẳng phải mấy tháng trước hắn ta còn hẹn hắn là sẽ đánh với hắn một trận vào đêm trăng tròn, nhân cơ hội đột phá bình cảnh Linh Hoàng ngũ phẩm, tiến vào cảnh giới Chân Quân lục phẩm sao?
Sao mà mới quay đi quay lại thì hắn ta đã lên đến cảnh giới lục phẩm rồi thế?
Điều quan trọng hơn là… cái tên Bắc Hà đó lẻn đến sau lưng hắn từ bao giờ vậy?
Còn cái người trên bầu trời kia là ai?
Đó chắc chắn không thể là thế thân hay con rối được!
Chẳng lẽ… là phân thân ư?
Đồng Quái Tiên Sư nghĩ tới một chuyện, một chuyện mà các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều nghi ngờ. Mọi người đều biết, gần như ngày nào Bắc Hà Tán Nhân cũng online. Bất luận là ai lên nói chuyện trong nhóm, người đầu tiên trả lời bình thường đều là Bắc Hà Tán Nhân. Vì thế hắn ta được gọi là thánh đấu sĩ luôn online của nhóm Cửu Châu số 1.
Nhưng Bắc Hà Tán Nhân cũng cần phải tu luyện mà, hắn cũng cần tìm bảo vật, luyện đan, tế luyện pháp bảo bản mệnh chứ.
Vì vậy, các đạo hữu trong nhóm đều nghi ngờ Bắc Hà Tán Nhân có một phân thân chuyên dùng để bình luận trong nhóm, chính phân thân đại pháp này đảm bảo gần như mỗi ngày Bắc Hà Tán Nhân đều online.
Nghĩ tới đây, Đồng Quái Tiên Sư lại bắt đầu nghi ngờ, người bị hắn đả kích chắc không phải là phân thân mà phân thân đại pháp của Bắc Hà Tán Nhân biến ra đấy chứ?
Những suy nghĩ này lóe lên trong đầu Đồng Quái Tiên Sư.
Trong lúc đang suy nghĩ, Bắc Hà Tán Nhân đạp một cước thật mạnh xuống mặt đất, cơ thể của hắn phi về phía Đồng Quái Tiên Sư, hắn muốn đánh phủ đầu!
“Xin chào, Đồng Quái Chân Quân.”
Bắc Hà Tán Nhân cười đến là hiền hòa rồi nói:
“Còn nữa, kể từ ngày hôm nay, xin hãy gọi ta là Bắc Hà Chân Quân tiền bối nhé.”
Đây vốn là những lời khoe khoang mà Đồng Quái Tiên Sư nói khi bộc lộ thực lực lục phẩm của mình trước mặt Bắc Hà Tán Nhân, không ngờ mới chỉ cách có vài phút, Bắc Hà Tán Nhân chỉ sửa lại tên rồi gửi y nguyên lại cho hắn.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn đúng không?

Ngay sau đó, Bắc Hà Tán Nhân vọt đến bên cạnh Đồng Quái Tiên Sư.
“Cuộc quyết đấu này kết thúc rồi!”
Bắc Hà Tán Nhân nói.
Hắn xuất chiêu rồi!
↓↘→↘↓↙←? A
“Không ổn rồi!”
Đồng Quái Tiên Sư thầm kêu lên, lúc trước phần eo phía sau lưng của hắn chịu một quyền lốc xoáy của Bắc Hà Tán Nhân, cơ thể vẫn còn đang xoay vòng trong không trung nên không thể tránh né đòn tấn công này được.
Hắn sẽ bị dính chiêu liên hoàn trong không trung mất!
“Khóc đi, kêu gào đi ~~ Sau đó, ngoan ngoãn để ta đánh đi thôi.”
Bắc Hà Tán Nhân xuất quyền
Bụp bụp bụp bụp bụp!
Không có những chiêu thức hoa lệ, thậm chí còn không dùng đến mười hai Kiếm Hoàn bản mệnh, Bắc Hà Tán Nhân chỉ đấm liên tiếp! Hắn muốn một mạch đánh ngã Đồng Quái Tiên Sư trước khi hắn ta hồi phục lại.
“Úi úi úi ~~”
Đồng Quái Tiên Sư đau đớn kêu gào, hắn không có phân thân như Bắc Hà.
Từng quyền từng quyền nện vào da thịt của hắn, hơn nữa mỗi một quyền của Bắc Hà Tán Nhân đều mang theo sức mạnh lốc xoáy, đau đớn tận tâm can.
Đù, chẳng lẽ phải thua à?
Không được, phải tiếp tục kiên trì.
Hắn còn có một đại chiêu để đối phó với Bắc Hà Tán Nhân mà chưa tung ra, muốn thua cũng phải dùng xong đại chiêu này đã!
Vì thế, Đồng Quái Tiên Sư cắn răng chịu đựng những nắm đấm liên tiếp của Bắc Hà Tán Nhân.
Đồng thời, linh lực trong cơ thể hắn tập hợp lại.
Cuối cùng… vào lúc Bắc Hà Tán Nhân tung ra liên tiếp hơn hai mươi cú đấm, Đồng Quái Tiên Sư tìm ra được một chỗ trống, nhanh chóng tế ra cái mai rùa kia của mình.
Bịch bịch bịch… những nắm đấm của Bắc Hà Tán Nhân rơi xuống chiếc mai rùa.
Mà Đồng Quái Tiên Sư nhân cơ hội này lăn người tránh đi, thoát khỏi những cú đấm liên tiếp của Bắc Hà Tán Nhân.

Đồng Quái đã thoát thân được rồi.
Bắc Hà Tán Nhân cũng chỉ có thể thu quyền lại, thở dốc một lúc, trong mắt hắn tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Không thể một mạch đánh bại Đồng Quái Tiên Sư luôn, đúng là đáng tiếc. Sau khi Đồng Quái Tiên Sư thoát khỏi những đòn tấn công liên tiếp này, muốn tìm cơ hội đánh hắn liên tục như thế nữa không hề dễ chút nào.
Bắc Hà Tán Nhân tiêu hao không ít thể lực.
Những cú đấm vừa rồi nhìn thì đơn giản, nhưng thực ra mỗi một quyền mỗi một chiêu đều là sự đối kháng giữa Bắc Hà Tán Nhân và Đồng Quái Tiên Sư.
Mỗi quyền mà Bắc Hà Tán Nhân tung ra trước tiên đều phải công phá phòng ngự của Đồng Quái Tiên Sư rồi đánh ra sức mạnh lốc xoáy, khiến cho Đồng Quái Tiên Sư rơi vào trạng thái không thể đánh trả được. Đấm một mạch nhiều quyền thế này còn mệt hơn thi triển mười hai Kiếm Hoàn để bộc phát đại chiêu “Dạ Không” nữa.
Đồng Quái Tiên Sư cũng thở hổn hển, trên người hắn chi chít dấu nắm đấm. Hắn cắn chặt răng, bây giờ mỗi khi hắn cử động thì toàn thân đều cảm thấy vô cùng đau nhức.
Hơn nữa tên Bắc Hà kia ra tay thật độc ác, hắn chuyên sử dụng những chiêu số âm hiểm như đánh vào thận, dạ dày, yết hầu, mặt.
Hai người đối mặt với nhau một lần nữa, vận sức chờ phát động.
“Tên Bắc Hà âm hiểm kia, không ngờ ngươi đã là Chân Quân lục phẩm rồi.”
Đồng Quái Tiên Sư cắn răng nói.
“Như nhau thôi, ta cũng chỉ học ngươi thôi mà.”
Bắc Hà Tán Nhân đáp.

“Không ngờ Bắc Hà Tán Nhân đã tấn thăng lên Chân Quân lục phẩm rồi, phen này có trò hay để xem rồi đây.”
Phá Dương Kích Quách Đại cảm thán nói.
“Bẫy, đây đều là bẫy cả.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Định mệnh, vốn tưởng chỉ có Đồng Quái Tiên Sư là Chân Quân lục phẩm thôi chứ, không ngờ Bắc Hà Tán Nhân cũng lặng lẽ đột phá cảnh giới lục phẩm rồi. Hai tên này đều rất âm hiểm.”
Đông Phương Lục Tiên Tử:
“Người thành phố chơi chiêu ghê quá, ta muốn về nông thôn cơ…”
“Đừng mà Đông Phương Lục Tiên Tử, đường ở thành thị rộng rãi dễ đi, đường ở nông thôn còn chưa sửa nữa kìa, không chịu được sự giày vò của cô đâu. Với kỹ thuật lái xe của cô, chỉ cần cô lái xe ở nông thôn một chuyến thôi thì thôn của bọn ta sẽ bị cô phá sạch mất.”
Thiên Phủ Khí Tông Dương Huyền nói
Đông Phương Lục:
“Xế, Dương Huyền ngươi chán sống rồi đúng không? Có tin lát nữa ta sẽ lái xe cán ngươi xẹp lép không?”
Tống Thư Hàng: ….
***********
Một lúc sau.
Trên đỉnh Tử Cấm, hiệp hai trận đấu Đồng Quái Tiên Sư VS Bắc Hà Tán Nhân bắt đầu.
“Chúng ta đều có cảnh giới lục phẩm, Đồng Quái, ngươi không phải là đối thủ của ta đâu.”
Bắc Hà Tán Nhân giơ tay lên triệu hồi mười hai Kiếm Hoàn của mình.
Bởi vì thời gian có hạn, sau khi tấn thăng lên lục phẩm, hắn không có thời gian để tế luyện pháp khí bản mệnh này, bây giờ nó vẫn chỉ là pháp khí ngũ phẩm thôi.
Ở ngũ phẩm, bộ Kiếm Hoàn này cộng thêm kiếm kỹ ‘Dạ Không’ có thể bộc phát được sức chiến đấu gấp mười hai lần trở lên. Nhưng lúc Bắc Hà Tán Nhân vận dụng thực lực của Chân Quân lục phẩm, do chịu ảnh hưởng của phẩm giai Kiếm Hoàn, lúc thi triển ‘Dạ Không’, sức chiến đấu nhiều nhất chỉ tăng lên được ba lần mà thôi.
Nhưng dù như vậy… sức chiến đấu gấp ba cũng đủ đánh bại Đồng quái rồi!
“Ha ha, ngươi ngạo mạn quá rồi đấy Bắc Hà.”
Đồng Quái Tiên Sư mỉm cười rồi lại lấy ra một tấm vải trắng nữa, che kín cả cơ thể của mình.
“Ngươi lại muốn biến thành hình dạng của ai đây? Đã đến lúc này rồi, ngươi cho là dịch dung thuật của ngươi có hiệu quả với ta nữa sao? Dưới tiền đề đã biết ngươi là Hắc Quái, bất luận ngươi dịch dung thành ai thì cũng định trước là sẽ thất bại dưới quyền của ta mà thôi!”
Bắc Hà Tán Nhân trầm giọng nói.
Trong lúc nói chuyện, Bắc Hà Tán Nhân đã hành động.
Mười hai Kiếm Hoàn lơ lửng bên người hắn, ‘Dạ Không’ chói mắt lại xuất hiện một lần nữa. Lần này nó càng huyền ảo hơn, thậm chí còn che lấp cả những vì sao thật sự.
Trong nháy mắt, Tinh Hà Thập Nhị Kiếm ‘Dạ Không’ bao phủ lấy cả tấm vải trắng và Đồng Quái Tiên Sư.
Xoẹt ~
Tấm vải trắng bị xé rách.
Ngay sau đó, dưới ánh nhìn của tất cả các tu sĩ, có một thân hình xinh đẹp từ từ đứng lên khỏi tấm vải rách.
Đó là cô gái diễm lệ đến mức khiến tất cả các tu sĩ có mặt ở đó đều cảm thấy ngơ ngẩn.
Dáng người của cô không cao, nhưng cơ thể thon thả thẳng tắp, làn da trắng như tuyết, không tìm thấy một chút tì vết nào. Mái tóc dài của cô có màu vàng kim. Cô có một đôi chân thon dài, ngón chân như ngọc. Đôi mắt của cô đen láy mà sáng ngời, giống như những tia chớp lóe lên trong bầu trời đêm vậy.
Cô là kiệt tác của tạo hóa, là một báu vật đoạt mất cả vẻ đẹp của thiên nhiên.
Chói mắt, chói mắt quá! Xinh đẹp đến ngất ngây!
“Đậu xanh, còn đẹp hơn cả ta nữa.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
“Mình bị Đồng quái vượt mặt rồi… mình bị cái tên chuyên bói bip đó vượt mặt hoàn toàn rồi.”
Lưu Huỳnh Tiên Tử với một thân váy áo màu đỏ lẩm bẩm, có cần đẩy Đồng Quái Tiên Sư một phát để tống hắn ra ngoài vũ trụ luôn không nhỉ.
….
“Bắc Hà ~”
Đối mặt với kiếm kỹ ‘Dạ Không’ đang đánh xuống, hai mắt của cô gái tóc vàng kim đó lộ ra vẻ đáng thương:
“Thiếp sợ lắm…”
Giọng nói của cô mờ mịt hư ảo.
Tống Thư Hàng cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.
Nhưng giọng nói quen tai này rất quái dị.
Tống Thư Hàng đang nghĩ xem có phải mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi không, đầu tiên hắn nghĩ đến giọng nói của cha mình. Sau đó hắn cảm thấy giọng nói hư vô mờ mịt này rất giống giọng nói của cha hắn.
Hắn lại nghĩ tới giọng nói của mẹ mình, hắn lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này giống cả giọng của mẹ hắn nữa.
Hắn lại nghĩ tới giọng nói của người đang ở bên cạnh hắn là Bạch Tôn Giả, ôi chúa ơi, hắn cảm thấy thấy giọng nói hư ảo này chính là giọng của Bạch Tôn Giả.
Hắn lại thử với các đạo hữu của nhóm Cửu Châu số một ngồi bên cạnh là Quả Quả, Lệ Chi Tiên Tử, Dược Sư.
Hắn phát hiện ra, trong não hải của hắn vang lên giọng nói của ai thì giọng nói hư ảo kia lập tức biến thành giọng nói của người đó.
Giọng nói hư ảo này đa di năng quá đi!
Mà lúc này, sau khi cô gái khiến mọi người ngất ngây vì vẻ đẹp của mình kia sợ hãi thốt lên câu đó… Bắc Hà Tán Nhân khựng lại.
“Bắc Hà dừng lại rồi.”
Diệt Phượng Công Tử kinh ngạc kêu lên.
Sau đó, Diệt Phượng Công Tử lập tức nghĩ tới một khả năng, có phải cô gái tóc vàng xinh đẹp này chính là nữ tu sĩ bí ẩn mà Bắc Hà Tán Nhân đã từng thích không?
Không chỉ Diệt Phượng Công Tử, tất cả những đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 biết chuyện Bắc Hà Tán Nhân từng thích một cô gái thì đều nghĩ tới điểm này.
“Chiêu này của Đồng Quái thật là hèn hạ! Không ngờ hắn lại biến thành người yêu của Bắc Hà.”
Phá Dương Kích Quách Đại nói.
“Không ngờ hắn lại có thể tìm ra dung mạo của nữ tu sĩ mà Băc Hà từng thích. Nhưng ta đoán, hắn chỉ tìm thấy bức họa hay ảnh chụp nào đó của nữ tu sĩ kia thôi, không biết giọng nói của đối phương, vì thế mới sử dụng giọng nói hư ảo này để mê hoặc Bắc Hà Tán Nhân.”
Diệt Phượng Công Tử suy đoán.
“Bắc Hà Tán Nhân dừng lại rồi, chữ tình là thứ đáng sợ nhất. Hắn không thể ra tay với người mình yêu, cho dù hắn biết đó chỉ là do Đồng Quái Tiên Sư đóng giả mà thôi.”
Tam Nhật sư huynh cảm thán, sau đó hắn nói với Quả Quả:
“Nên ngươi xem người xuất gia chúng ta tốt biết bao? Không có tình yêu thì sẽ không có tổn thương.”
Tống Thư Hàng: …
Trong lúc các đạo hữu đang lo lắng thay cho Bắc Hà Tán Nhân thì hắn đột nhiên bật cười.
Đó không phải nụ cười sầu bi.
“Đồ Đồng quái ngu xuẩn.”
Bắc Hà Tán Nhân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận