Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1190: Mang Clone Đi Thăng Cấp

Chương 1190: Mang Clone Đi Thăng Cấp
Thế là màn sáng bảo vệ bao phủ cả trấn nhỏ.
Càng ngày càng nhiều người gia nhập vào đại quân ôm đầu ngồi xổm run lẩy bẩy.
Bạch tiền bối lơ lửng trên không trung, chú ý toàn bộ trấn nhỏ phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhiệm vụ canh chừng thiên kiếp thì được chuyển laij cho Bắc Phương Đại Đế.
Thế nhưng từ nãy tới giờ, màn sáng bảo vệ không hề gây nguy hại gì cho trấn nhỏ. Những người dân đang bận rộn làm việc, lao động hay là đang nghỉ ngơi đều không bị ảnh hưởng.
Còn đối tượng được chọn tiến vào trạng thái ôm đầu ngồi xổm đều là những người nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hoặc là những người dù có tiến vào trạng thái ôm đầu ngồi xổm cũng không tạo thành ảnh hưởng gì.
Trong trấn nhỏ, những người tiến vào trạng thái ôm đầu ngồi xổm run lẩy bẩy bắt đầu trò chuyện với nhau.
“Ồ anh Lý, anh cũng đang run đấy à.”
“Tiểu Lưu đó hả, thật trùng hợp, cậu cũng đang run kìa.”
“Đúng vậy, thật là trùng hợp. Bên cạnh em là chị dâu mới của anh đấy, chị ấy cũng đang run đây này.”
Khắp trấn nhỏ đều xuất hiện những đoạn đối thoại tương tự thế này.
Con người là một loại sinh vật rất kỳ lạ. Nếu như chỉ có một người đột nhiên bị cưỡng chế tiến vào trạng thái ôm đầu ngồi xổm run lẩy bẩy, trong lòng mọi người nhất định sẽ rất khủng hoảng, thậm chí có thể la hét chói tai.
Nhưng khi xung quanh có cả đám người đều tiến vào trạng thái ôm đầu phát run giống như mình thì mọi người bất giác lại yên tâm hơn rất nhiều. Mặc dù trong lòng vẫn có chút khủng hoảng và nghi hoặc nhưng vẫn còn bình tĩnh, thậm chí có người còn có tâm trạng tám chuyện với nhau.
“Mà này chúng ta phải ngồi run tới khi nào đây? Nếu lâu quá, tôi nghĩ thân thể mình sẽ không chịu nổi.”
“Ai mà biết chứ? Nhưng tôi cảm thấy trong lúc đang run, cả người đều tràn trề sức mạnh, giống như trẻ ra thêm được mấy tuổi.”
“Tôi cũng vậy, eo không đau, chân cũng không chuột rút nữa!”
“Càng run càng khỏe, tôi cảm thấy bệnh ho khan của mình cũng khá hơn rồi... Nhưng mà giờ tôi muốn đi vệ sinh.
“Có đi vệ sinh thì đưa tôi đi với, tôi cũng muốn đi, làm sao bây giờ?”
“Có thể vừa run vừa đi đến nhà vệ sinh không nhỉ?”
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, có mấy người trong trạng thái ôm đầu ngồi xổm bắt đầu di chuyển. Đầu tiên là vừa run vừa di chuyển từng chút một. Chờ sau khi quen rồi thì những người này bắt đầu di chuyển theo kiểu nhảy ếch. Chỉ cần giữ vững động tác ôm đầu ngồi xổm, run lẩy bẩy không ngừng là được, còn việc di chuyển thì không thành vấn đề.
Vấn đề duy nhất là mỗi lần nhảy ếch lại cảm thấy mắc tiểu dữ hơn. Mọi người không biết mình có thể kiềm nén cho đến lúc tới được nhà vệ sinh không nữa?
Trong trấn nhỏ, số người tiến vào trạng thái run lẩy bẩy càng ngày càng nhiều... Ban đầu số người run lẩy bẩy đều là những người bị màn sáng bảo vệ ảnh hưởng.
Nhưng sau đó lại có rất nhiều người thấy bạn mình cũng tiến vào trạng thái run lẩy bẩy mà mình không tiến vào, trong lòng bọn họ lại có chút mất tự nhiên, giống như mình trở nên khác người vậy. Vì thế có rất nhiều người cũng lặng lẽ ngồi xuống ôm đầu, đong đưa trái phải theo bạn mình.
Nói thật, động tác này làm lâu cũng rất mệt.
Ngoài ra, một số người không tiến vào trạng thái run lẩy bẩy thì móc điện thoại di động ra, tức tốc đăng cảnh này lên trên mạng.
Càng ngày càng có nhiều người share nhau cảnh này.
Còn trên diễn đàn thành phố địa phương, mọi ảnh chụp và video được gom lại vào một topic, dán lên đầu trang.
[Đây là tiết mục của trấn nhỏ nào đó à? Trấn nhỏ này nhìn quen thế.]
Có người hỏi.
[Kỳ lạ, Sao có nhiều người ngồi phát run quá vậy? Đang làm hoạt động gì à? Lẽ nào đang thi ai ngồi xổm lâu nhất thì được thưởng ư?]
[Không phải ai cũng thích hợp làm động tác ôm đầu ngồi xổm này đâu nhé! Mình đề nghị chỉ để mấy em gái đáng yêu hoặc là mấy em trai đáng yêu làm động tác này thôi, còn các dì các chú, các cụ ông cụ bà đừng tham gia góp vui làm gì. Hơn nữa giữ tư thế này rất mệt, các cụ ông cụ bà nên giữ gìn thân thể cho tốt.]
[Hình ảnh trên quảng trường có độc, mắt chó hợp kim titan của tui sắp mù luôn rồi.]
[Chờ chút, xem ảnh chụp trong hội quán này này, lẽ nào là hiện trường ma giáo đang tổ chức nghi thức tà ác nào đó à?]
[Nói bậy, đây không phải đang tiến hành nghi thức ma giáo tà ác, rõ ràng là đang tổ chức chiến dịch tẩy trừ văn hóa phẩm đồi trụy!]
[Thế giới này đã bị ta chinh phục... đám người phàm các ngươi, hãy run rẩy đi! Hãy la hét thảm thiết dưới chân ta đi!]
[Lầu trên, nói tiếng người giùm cái!]
[Tạm ngừng để học tư thế, ta bần ta kiêu ngạo!]
[Tư thế này phối hợp với nhạc chuyên dụng để nhảy flashmob, hiệu quả càng tăng cao.]
××××××××××××××××××××
Mà ngay lúc mọi người trong trấn nhỏ bị tư thế ôm đầu ngồi xổm chinh phục, tàu chiến thiên kiếp số 888 đã khai hỏa bắn liên tục về phía Tiểu Thải.
Bắc Phương Đại Đế vẫn luôn quan sát kỹ tất cả chi tiết lúc Tiểu Thải độ kiếp. Nếu chỉ có một mình Tiểu Thải, đương nhiên Bắc Phương Đại Đế cũng không quan tâm kỹ như vậy. Một tiểu tước yêu mà thôi, dù có là đồ đệ của cùng Tống Thư Hàng thì cũng không đáng để Bắc Phương Đại Đế phải hao tốn tinh lực lớn như vậy.
Đừng nói là Tiểu Thải, cho dù là Tống Thư Hàng độ kiếp cũng không đáng để Đại Đế phải tập trung tinh thần đến mức này.
Sở dĩ Đại Đế cẩn thận quan sát từng chi tiết lúc Tiểu Thải độ kiếp như vậy là vì mỹ nhân rắn công đức đang phụ thân lên trên người Tiểu Thải.
Mỗi lần tàu chiến thiên kiếp số 888 khai hỏa, đạn pháo đều xuyên thấu qua thân thể mỹ nhân rắn công đức, trùng vào bí pháp ôm đầu sợ hãi trên người Tiểu Thải.
Uy lực của thiên kiếp cũng không tăng lên. Hình như... thiên kiếp nhận định rằng mỹ nhân rắn công đức không hề nhúng tay vào việc độ kiếp của Tiểu Thải thì phải?
Bí pháp ôm đầu sợ hãi đã giúp Tiểu Thải thuận lợi vượt qua từng đợt đạn pháo oanh tạc.
Sau khi dừng lại một lát, tàu chiến thiên kiếp trong hư không lại khai hỏa lần hai. Lần này, không chỉ ba hàng nòng pháo bên mạn sườn mà còn có cả chủ pháo tàu chiến đều nhắm thẳng vào Tiểu Thải, đồng loạt nổ súng.
Lửa đạn chớp lóe.
Tiểu Thải hình người do bí pháp phòng ngự sinh ra bỗng chập chờn, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ đợt pháo thứ hai.
Giống như lần trước vậy, lần này mỹ nhân rắn công đức vẫn giống như người ngoài cuộc, không hề làm ảnh hưởng đến thiên kiếp.
“Lạ thật, đáng lẽ @#%× Tiên Tử phải ảnh hưởng đến việc độ kiếp của tước yêu mới đúng chứ?”
Bắc Phương Đại Đế cau mày nói.
Với thực lực của một mình Tiểu Thải, sau khi phát động màn sáng bảo vệ xong, chắc chắn không còn đủ sức chống đỡ đạn pháo của tàu chiến thiên kiếp. Đại Đế có thể khẳng định rằng @#%× Tiên Tử đang âm thầm bổ sung năng lượng cho Tiểu Thải, cũng cường hóa hiệu quả phòng ngự bí pháp ôm đầu sợ hãi.
Làm như vậy là đã trắng trợn nhúng tay vào việc độ kiếp của Tiểu Thải rồi còn gì?
Thế nhưng hình như thiên kiếp không hề cảm ứng được chuyện này, uy lực của thiên kiếp vẫn thế chứ không tăng lên.
“Lẽ nào @#%× Tiên Tử đã tìm được BUG của thiên kiếp?”
Bắc Phương Đại Đế nghĩ thầm.
Hiện tại Thiên Đạo khiếm khuyết, nói không chừng sau khi biến dị, thiên kiếp hiện đại hóa thật sự có BUG cũng nên.
Ngay lúc Đại Đế vừa nghĩ đến đây, @#%× Tiên Tử đang bao bọc quanh người Tiểu Thải bỗng nhiên xảy ra biến hóa.
Có một luồng năng lượng tương tự như nguyện lực bay lên từ mảnh đất trong phạm vi bao phủ của màn sáng bảo vệ, hội tụ về phía mỹ nhân rắn công đức.
“Đây là... nguyện lực, hương hỏa tu luyện chi đạo?”
Bắc Phương Đại Đế cau mày.
Những tu luyện giả bình thường đều không muốn tiếp xúc với đạo tu luyện bằng hương hỏa. Phương pháp tu luyện này có rất nhiều ràng buộc, hơn nữa cao lắm cũng chỉ đạt đến cảnh giới bát phẩm, cả đời vô vọng trở thành Kiếp Tiên. Lý do trên cũng chỉ là thứ yếu mà thôi, nguyên nhân chính khiến các tu luyện giả không muốn tu luyện phương pháp này là đạo tu luyện bằng hương hỏa cần cực nhiều nguyện lực hương hỏa, nếu nguyện lực hương hỏa không đủ, cảnh giới sẽ giảm mạnh.
“@#%× Tiên Tử đang thử nghiệm đạo tu luyện bằng hương hỏa chi đạo ư? Tại sao chứ?”
Bắc Phương Đại Đế không hiểu, rõ ràng Cật Qua đạo nhân có nói trong hệ thống mạng công đức kia cất giấu một đạo trường sinh vô chủ.
Tại sao @#%× Tiên Tử lại không thử đạo trường sinh đó, trái lại phải nghiên cứu phương pháp tu luyện bằng hương hỏa chi đạo mà tu chân giả cho rằng không có tương lai này?
Lúc này, mỹ nhân rắn công đức lại có động tác mới.
Nguyện lực ngưng tụ từ trong màn sáng bảo vệ được mỹ nhân rắn công đức ngưng tụ thành một quả cầu nhỏ, sau đó cô ấy vỗ quả cầu nhỏ này lên người Tiểu Thải.
Nói đúng hơn là mỹ nhân rắn đóng một ‘dấu ấn’ lên người Tiểu Thải.
Đó là dấu ấn thánh ấn của Bá Tống Huyền Thánh.
Bắc Phương Đại Đế lại cau mày chặt hơn, nói thật hắn không hiểu rốt cuộc @#%× Tiên Tử làm những hành động này là có ý gì.
Nhưng mà... lúc này, hai mắt Tiểu Thải bỗng sáng lên.
Cô cảm thấy dấu ấn trên người mình xảy ra biến hóa.
Ngay sau đó, dưới sự mách bảo của trực giác, cô sử dụng một loại dị năng thiên phú. Người nào từng ăn hạt sen Quân Tử Kim Liên của Nho gia đều sẽ đạt được một dị năng thiên phú.
Tiểu Thải đã từng nhận được một hạt sen cộng thêm nước suối từ trong tay Tống Thư Hàng, nhờ vậy mà được thêm trăm năm thọ mệnh.
Dị năng thiên phú mà cô lĩnh ngộ được là một loại năng lực có tên là “Thánh Nhân”. Thế nhưng Tiểu Thải hoàn toàn không biết loại năng lực này có tác dụng gì cả.
Cô từng thử thi triển loại năng lực Thánh Nhân này, chỉ là thân thể không hề phát sinh bất kỳ biến hóa nào. Lúc đó cô chỉ cảm thấy loại năng lực Thánh Nhân này đang tìm kiếm cái gì đó ở xung quanh, nhưng không thu hoạch được gì.
Mà bây giờ, năng lực Thánh Nhân của cô lại bắt được tín hiệu.
Lúc này, Tiểu Thải dựa vào trực giác khởi động năng lực Thánh Nhân.
...
Trên bầu trời, Tống Thư Hàng đang ngự đao mà đi bỗng hơi chấn động một chút, hắn cảm giác ý thức của mình như bị phân tách ra. Loại cảm giác này giống như khi hắn sử dụng con rối thế thân trinh sát lúc trước vậy, một phần ý thức tách ra, bám vào trên thân con rối.
Lúc này ý thức chủ vẫn đang ở trong cơ thể hắn, duy trì tư thế ngự đao phi hành. Còn một phần ý thức khác thì không ngừng rơi xuống, truyền cảm giác mất trọng lực mãnh liệt cho Tống Thư Hàng...
Một lát sau, ý thức phụ tỉnh táo trở lại.
Tống Thư Hàng cảm thấy thân thể mình trở nên khá là kỳ lạ.
Hình như hắn đang ở tư thế ngồi xổm, hai cánh tay ôm lấy đầu thì phải?
“Ơ?”
Tống Thư Hàng khống chế ý thức phụ, ngẩng đầu lên.
Tiếp đó hắn thấy được mỹ nhân rắn công đức cực lớn đang bọc kín hắn lại.
“WTF?”
Trong lòng Tống Thư Hàng chợt dâng lên dự cảm xấu.
Ngay sau đó có hơn trăm phát pháo bắn vào người hắn, oanh tạc hắn đến mức bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Cùng lúc đó, ý thức chính của Tống Thư Hàng đang lơ lửng trên không trung lại thấy rõ cảnh Tiểu Thải ở bên dưới ngẩng đầu nhìn xuyên quá cánh, cùng với tàu chiến thiên kiếp bắn hơn trăm phát pháo về phía Tiểu Thải.
“Định mệnh.”
Tống Thư Hàng kêu lên.
Hắn lập tức hiểu rõ mọi chuyện, phần ý thức phụ mà hắn phân tách ra đã đi vào trong cơ thể Tiểu Thải.
Trước đó hắn còn cảm thán Tiểu Thải càng ngày càng giống clone của hắn.
Bây giờ Tiểu Thải đã biến thành clone của hắn thật rồi.
Mà tiếp theo hắn phải gánh thiên kiếp thay Tiểu Thải.
Lẽ nào là ‘chuyện tốt’ do mỹ nhân rắn công đức làm ra?
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Ngoài ra, tình huống này có tính là acc chính kéo clone đi thăng cấp không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận