Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1944: Tin tưởng bản thân

Chương 1944: Tin tưởng bản thân
Khó trách ta tế ra ‘bộ phận cơ thể Vân Tước Tử tiền bối’ mà chấp niệm của nó lại được kích hoạt… Sự theo đuổi và cố chấp của Bất Diệt Chi Chủ đối với ‘bất hủ’ không thua chấp niệm của Thánh Nhân đối với Vân Tước Tử tiền bối.
Bi kịch.
Có cả Bạch tiền bối ở bên cạnh phù hộ cũng không thể ngăn cản được vận rủi của ta, hôm nay ta phải bất hạnh đến thế nào đây?
Tống Thư Hàng đau hết cả gan mề.
Bóng đen trên không trung do chấp niệm của ‘Bất Diệt Chi Chủ’ hóa thành vẫn đang không ngừng rót vào trong cơ thể của Tống Thư Hàng, nếu cứ tiếp tục như thế, chưa đợi vòng tay ‘ m Ảnh Thánh Địa’ phát huy công hiệu, hắn đã bị sức mạnh của chấp niệm âm ảnh làm nổ tung rồi.
Nếu như trong tình huống bình thường, lực lượng ‘chấp niệm âm ảnh’ được triệu hoán ra quá mạnh, khi cơ thể sắp bị nổ, Tống Thư Hàng sẽ bật ‘chế độ sương mù bất hủ’.
Nhưng lần này hắn triệu hoán ra chấp niệm âm ảnh của ‘Bất Diệt Chi Chủ’, Tống Thư Hàng đã từng lĩnh giáo sự cố chấp của nó với ‘bất hủ’ một lần… hắn không muốn thử lần thứ hai nữa đâu.
Vì thế, không đến bước cuối cùng, chưa đến mức bất đắc dĩ, tốt nhất không nên tiến vào ‘chế độ sương mù ngụy bất hủ’, tránh thu hút đầu lâu ác quỷ ma niệm của ‘Bất Diệt Chi Chủ’, khiến Nho gia vốn đang hỗn loạn càng thêm phiền phức.
Nghĩ tới đây, không chỉ gan mà dạ dày của hắn cũng bắt đầu co rút đau đớn.
Sau thắt lưng, Xích Tiêu Kiếm tiền bối tâm ma lớn tiếng khích lệ:
“Cố gắng lên, Tống Thư Hàng, ngươi nhất định sẽ làm được mà, hãy tin vào bản thân mình.”
Tống Thư Hàng cắn răng, vận chuyển tam đại tôi thể công pháp, cố gắng chống đỡ với sức mạnh của chấp niệm âm ảnh.
Thánh viên cầm kinh văn Nho gia, cao giọng ngâm tụng, ‘Cương Thủ’ biến dị đen kịt biến Tống Thư Hàng thành Tống Thư Hàng da đen. Tam đại tôi thể công pháp vừa được vận chuyển, áp lực của chấp niệm âm ảnh đột nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đúng lúc này, mỹ nhân rắn công đức đột nhiên lớn tiếng hát:
“Tin tưởng bản thân, o~ Ngươi sẽ giành chiến thắng, tạo nên kỳ tích ~ tin tưởng bản thân, o~”
‘O’ trong câu hát này rất có ma tính, suýt chút nữa là Tống Thư Hàng cũng hát theo.
Nhưng mỹ nhân rắn công đức hát được hai câu thì ngừng lại. Nghịch một chút là được rồi, khi đến cửa ải sinh tử thật sự, lúc nào tiên tử cũng đáng tin đến bất ngờ.
Cô vươn tay đặt lên người Tống Thư Hàng, vận chuyển ‘Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật’, sức mạnh công đức vô thượng làm giảm bớt áp lực lên nhục thể của Tống Thư Hàng.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma treo sau thắt lưng Tống Thư Hàng, nó không thể giảm bớt áp lực lên nhục thân của Tống Thư Hàng như mỹ nhân rắn công đức được, điều nó có thể làm chỉ là hấp thu sức mạnh chấp niệm âm ảnh mà cơ thể Tống Thư Hàng tiết ra ngoài. Chỉ cần hấp thu đủ năng lượng, nó cũng có thể giúp Tống Thư Hàng chém ra ‘Phần Thiên Hỏa Diễm Đao’ như bản thể.
Đồng thời, nó còn bổ sung:
“Cho dù có chết cũng phải chết rực rỡ như pháo hoa!”
“Là sống rực rỡ như hoa mùa hạ, chết đẹp đẽ như lá mùa thu.”
Sợi tóc ngố của Sở các chủ thong thả nói, nó đong đưa nhẹ nhàng như đang giúp Tống Thư Hàng khơi thông năng lượng trong toàn cơ thể vậy.
“Đừng gây sự thêm cho ta mà các tiền bối.”
Cả người Tống Thư Hàng bước vào tư thế tích trữ sức mạnh, từng sợi tóc dựng thẳng đứng lên, linh lực khổng lồ quấn quanh người hắn, khí tức cổ xưa, tang thương trong sức mạnh của Bất Diệt Chi Chủ khuếch trương ra bốn phương tám hướng.
Tất cả mọi người bên cạnh hắn đều nhận được một ít ‘tin tức’ từ năng lượng cổ xưa đó. Chỉ cần dùng tâm để cảm nhận, sức mạnh của Trường Sinh Giả sẽ mang đến cho mọi người rất nhiều lĩnh ngộ. Nhất là tồn tại ‘Thái cổ’, từng tiếp xúc với sức mạnh cấm kỵ như Bất Diệt Chi Chủ này.
“Ơ? Sức mạnh này quen quá.”
Bạch tiền bối phân thân lên tiếng.
Tống Thư Hàng gật đầu lia lịa:
“Quen, quen vô cùng. Tuần trước chúng ta từng đánh nhau với nó trên Điền Thiên Đảo, là sức mạnh của Bất Diệt Chi Chủ, các ma niệm của nó biến thành đầu lâu ác quỷ, chấp niệm biến thành các xúc tu. Nhưng phần lớn đầu lâu ác quỷ bị tan vỡ trước giọng ca của Tạo Hóa tiền bối rồi… còn chấp niệm của Bất Diệt Chi Chủ thì lại bị cha con rùa tai ương khổng lồ dụ đi.”
“Ồ, là nó à.”
Rốt cuộc Bạch tiền bối cũng phản ứng lại.
Bản thể của Bất Diệt Chi Chủ vẫn chìm trong giấc ngủ sâu, ma niệm và chấp niệm thay nó thu thập tin tức liên quan đến ‘bất hủ’ trong chư thiên vạn giới. Kết quả là, năm đó khi bọn chúng xông vào hiện thế để tìm ‘Vân Tước Tử’, bị Thánh Nhân Nho gia tẩn cho một trận.
Thánh nhân còn để lại rất nhiều đường lui, trong đó có giọng ca chuyên khắc chế ‘ma niệm Bất Diệt Chi Chủ’ của Tạo Hóa Pháp Vương.
“Tống tiền bối… ngươi… nứt rồi.”
Đúng lúc này, Vũ Nhu Tử da đen lên tiếng nhắc nhở.
Tống Thư Hàng:
“Ừ, ta thấy rồi, Vũ Nhu Tử.”
Trên cơ thể ‘Cương Thủ’ của Tống Thư Hàng xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ.
Đau quá đi mất.
“Qủa nhiên không chống đỡ tiếp được nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cơ thể cũng nổ tung mất.”
Tống Thư Hàng vung tay lên, mở ‘thế giới hạch tâm’ ra rồi nói:
“Tất cả mọi người vào thế giới hạch tâm của ta tránh đi đã. Bạch tiền bối, có cách nào truyền tống ta đến một nơi hoang vu vắng người không, ta muốn bật ‘chế độ sương mù’ liều một phen.”
“Đợi một lát, đừng nóng vội.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Sau đó, hắn cuốn ống tay áo rộng thùng thình lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Trên cánh tay của Bạch tiền bối phân thân có một hình xăm giống như một con rắn.
Bạch tiền bối vươn tay bắt lấy hình xăm này, xé thật mạnh, hình xăm lập tức bị gỡ xuống.
Bàn tay nắm lấy hình xăm rung nhẹ, hình xăm đón gió mà phình lên, biến thành một sợi dây thừng.
Bạch tiền bối phân thân cầm lấy hai đầu dây thừng, thực hiện một màn nhảy dây hoa lệ đầy thuần thục.
“Hóa thân ma niệm của Bất Diệt Chi Chủ.”
Rốt cuộc Tống Thư Hàng cũng nhớ ra đây là gì.
Đây là ma niệm Bất Diệt Chi Chủ lặng lẽ ký sinh trong người Tống Thư Hàng lúc ở trên Điền Thiên Đảo lần trước, sau đó nó bị Bạch tiền bối phân thân tóm ra, chuyển từ trạng thái 3D sang 2D, biến thành một sợi dây thừng dài.
“Đúng, chính là nó.”
Bạch tiền bối phân thân nói:
“Mấy hôm nay ta dán nó trên tay, tịnh hóa nó từ trong ra ngoài một lần, tuy rằng xét về bản chất nó vẫn là ma niệm của ‘Bất Diệt Chi Chủ’ nhưng quyền sở hữu đã thuộc về ta.”
Dứt lời, Bạch tiền bối phân thân phất tay một cái, ném ‘ma niệm Bất Diệt Chi Chủ’ lên người Tống Thư Hàng.
Ma niệm giống như một con rắn, quấn quanh cổ Tống Thư Hàng.
“Nó sẽ không chui vào trong cơ thể ta đấy chứ?”
Tống Thư Hàng có ám ảnh tâm lý với thứ này.
Bạch tiền bối nói:
“Yên tâm đi, không phiền phức như thế đâu, chỉ cần dán lên người ngươi giống như một hình xăm là…”
Khi hắn còn đang nói, ‘cá voi mập công đức’ ở dưới đuôi mỹ nhân rắn công đức đột nhiên nhảy lên cao, nuốt luôn lấy ‘ma niệm Bất Diệt Chi Chủ’.
Sau đó, cá voi mập công đức tựa vào lưng Tống Thư Hàng, nhập vào lưng hắn.
Trên lưng Tống Thư Hàng xuất hiện một hình xăm.
Một con cá voi mập há to miệng, trong miệng nó có một con rắn vươn ra ngoài tựa như một cái lưỡi.
Nếu như chỉ riêng hình xăm thì cũng ngầu phết đấy chứ.
Hình xăm vừa xuất hiện, Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy giữa bản thân mình và ‘chấp niệm âm ảnh’ trên đỉnh đầu đột nhiên gần gũi hơn nhiều.
Lực lượng kinh khủng kia không tiếp tục rót vào nữa mà lại ngưng tụ thành một hố đen trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng.
Chế độ chấp niệm âm ảnh phụ thể của Bất Diệt Chi Chủ được mở ra.
Lực lượng đột nhiên tăng lên khiến cho Tống Thư Hàng có một loại ảo giác ‘vô địch’.
Hắn nắm chặt tay lại, muốn cảm khái một chút.
“Hãy gọi ta là Tống *Siêu trâu bò* Thư Hàng.”
Mỹ nhân rắn công đức cướp lời thoại của Tống Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận