Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 502: Lại gặp ông thầy trúng tên ở đầu gối.

Chương 502: Lại gặp ông thầy trúng tên ở đầu gối.
Đúng vậy, ba ngày sau Lưu Huỳnh Tiên Tử còn một việc riêng cực kì quan trọng phải làm!
Nói cách khác, cô cam đoan với Tống Thư Hàng là “Không thành vấn đề, bao giờ nghĩ ra thì gọi ta một tiếng, gọi lúc nào có mặt lúc đó!”, thế nhưng trên thực tế thì cô sẽ cho hắn “biu~” một cái lên trời trước ngày hôm đó.
Lưu Huỳnh Tiên Tử cảm thấy thật ngại quá.
Chỉ hi vọng trong hai ngày tới Tống Thư Hàng có thể hưởng thụ được “tình cảm gia đình ấm áp” và sắp đặt thỏa đáng mọi chuyện, rồi được cô đưa lên trời cho thuận lợi. Tiên tử thầm nghĩ trong lòng.
Thứ sáu, ngày 26 tháng 7 năm 2019, trời nhiều mây trở nên quang đãng, Thư Sơn Cư Sĩ.
Đạo hiệu hôm nay là cái mà Tống Thư Hàng rất thích.
Mặt khác, mùi vị của linh mễ hôm qua thực sự rất ngon, ba Tống và mẹ Tống đều thích mê, cho nên ba Tống không nói thêm gì về việc Tống Thư Hàng rước về nguyên 1000 bao linh mễ nữa.
Có điều số lượng linh mễ quá lớn, 1000 bao đủ để cả nhà Tống Thư Hàng ăn trong suốt 80 năm, cho nên sáng sớm hôm nay Tống Thư Hàng lại xách ba mươi bao linh mễ về. Ba Tống và mẹ Tống đi thăm hỏi các nhà thân thích và bạn bè, tặng mỗi nhà một ít linh mễ để hâm nóng tình cảm.


Núi Ngưu Đỉnh, gần đường Bạch Kình, thành phố Văn Châu.
Núi Ngưu Đỉnh có một con đường lớn có thể đua xe, trong núi rừng ít người sinh sống, linh khí dồi dào hơn nhiều trong nội thành, là một nơi luyện công tuyệt hảo.
Sau khi rửa mặt ăn cơm xong xuôi, Tống Thư Hàng đưa Lý m Trúc, tiểu hòa thượng Quả Quả và Ngư Kiều Kiều vào trong khu rừng trên núi này, bắt đầu tu luyện buổi sáng.
Bây giờ Thư Hàng đã để lại quả đầu đinh 3 phân nhẹ nhàng thoải mái. Hôm qua trước khi quay về nhà hắn đã xử lý mái tóc dài chạm vai rồi. Nếu không, để cho ba Tống và mẹ Tống thấy hắn để tóc dài thì ông bà sẽ sợ hãi lắm. Làm gì có ai chưa đến hai tuần mà tóc 3 phân lại biến thành tóc ngang vai? Uống thuốc kích thích chắc?
Ngư Kiều Kiều không tu luyện vũ kỹ, gần đây cô vẫn thổ nạp linh lực trong thiên địa, lấy việc ổn định cảnh giới làm chính.
Tiểu hòa thượng tu luyện kim cương căn bản quyền pháp, chân ngã minh tưởng kinh và bất động kim cương thân.
Tống Thư Hàng mượn CPU của Diệt Phượng Công Tử, đã đẩy ba môn công pháp này lên cảnh giới đại thành, khi tiểu hòa thượng tu luyện thì Tống Thư Hàng có thể chỉ dạy cho nó rất nhiều kinh nghiệm.
Có hack Ngộ Đạo thạch trợ giúp, bản thân tiểu hòa thượng lại không thiếu đan dược, cho nên gần đây nó tiến bộ như bay, chỉ trong thời gian ngắn đã mở khiếu thứ ba “Tị khiếu” thành công, chỉ cần phá tiếp hai khiếu “Nhĩ”, “Khẩu” là tới cửa ải trùng kích Dược Long Môn rồi.
Lý m Trúc tu luyện một bộ kiếm pháp. Tống Thư Hàng nhìn bộ kiếm pháp này thấy hơi quen, nó chính là bộ kiếm pháp “tiến thẳng tới cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm” mà Xích Tiêu Tử tiền bối truyền thụ cho Lý Thiên Tố khi hắn “nhập mộng” trải nghiệm cuộc đời của Lý Thiên Tố.
Vừa là kiếm, vừa là pháp, một kiếm nơi tay, ngũ phẩm không lo!
Lúc ấy, trong giấc mộng cuộc đời của Lý Thiên Tố, khi Xích Tiêu Tử đạo trưởng truyền thụ bộ kiếm pháp này thì hình ảnh rất mơ hồ, Tống Thư Hàng nhìn như ngắm hoa trong sương nên không thấy được rõ ràng.
Mà lúc này đây khi Lý m Trúc thi triển ra từng chiêu từng thức, Tống Thư Hàng vẫn thấy mình đang ngắm hoa trong sương như cũ. Hắn biết mỗi một chiêu khi nó tách riêng ra, thế nhưng khi chúng hợp vào thành một mạch thì hắn lại chẳng thể hiểu được nữa.
Khả năng lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm pháp quả thực làm cho người ta phải tuyệt vọng.
“Rõ ràng khi mình xem đao pháp thì chỉ cần nhìn một lần đã lĩnh ngộ được bảy tám phần rồi mà.” Tống Thư Hàng thở dài.
Hắn hiểu rõ, nếu không có lĩnh ngộ thì có lẽ cả đời này hắn cũng chẳng thể làm kiếm khách áo trắng mà mình yêu thích.
Thế nhưng Thư Hàng sẽ không bỏ cuộc, nếu có cơ hội, cho dù chỉ học được một chiêu kiếm thuật thật mạnh là đủ rồi!


Sau khi tu luyện xong xuôi.
Một tay Tống Thư Hàng dắt tiểu hòa thượng, một tay dắt Lý m Trúc, từ từ đi xuống chân núi trên con đường mòn gấp khúc.
Non xanh nước biếc, chim hót reo ca, khiến cho tâm cảnh của con người cũng trở nên tường hòa.
Trên đường về, họ đi qua một tiệm bán đồ ăn vặt.
Tống Thư Hàng mua cho tiểu hòa thượng một que kem, cho Lý m Trúc một cốc đồ uống nóng, cho Ngư Kiều Kiều một chiếc bánh ngọt, sau đó mua thêm chút đồ ăn để vừa đi vừa ăn.
Trộm được nửa ngày nhàn nhã trong cõi phù sinh ~
Gần đây sau khi ra khỏi hòn đảo thần bí kia thì có rất nhiều chuyện xảy ra, cơ hồ hôm nào cũng có chuyện quan trọng dồn dập đổ đến, vô hình trung khiến cho con người ta cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Mà khoảng thời gian nhàn nhã hiếm hoi lúc này đây làm cho thân thể và tinh thần của Tống Thư Hàng đều được thả lỏng rất nhiều.
Trên đường tu luyện, phải có co có dãn.
Đây cũng là lí do mà rất nhiều tu sĩ tiền bối rõ ràng có kĩ thuật gieo trồng nát bét nhưng lại vẫn thích có một mảnh vườn nhỏ, để lúc nào rảnh thì trồng vài cây dược liệu linh tinh… kết quả là làm chết vô số linh dược linh thực.
Những hành động nhìn có vẻ lãng phí thời gian như làm vườn thuốc hay nuôi linh thú, thực ra chính là để điều hòa tiết tấu co dãn cho tu sĩ mà thôi.

Dưới chân núi Ngưu Đỉnh có một người đang dắt chó đi dạo.
… Giáo sư Smith, cụ già người Anh nghiêm túc, có sở thích là dắt chó và du lịch.
Ông từng nuôi một con thú cưng dễ thương, ai dè con chó cưng này lại là đồ sói con vô ơn, tự nhiên phát rồ cắn cho ông một phát, thế là bị ông bán cho quán lẩu.
Sau đó ông lại nuôi một con Beggie Đức, chẳng ngờ con Beggie Đức dữ dằn lực lưỡng này lại bị một con chó kinh ba đáng yêu đánh bại… đánh bại…
Thôi, hôm nay tâm trạng tốt, không nói mấy chuyện cũ làm cho giáo sư già không vui nữa.
Trong kì nghỉ hè dài dằng dặc này, giáo sư đã đi du ngoạn mấy thắng cảnh của Hoa Hạ.
Hôm qua thì giáo sư chạy tới thành phố Văn Châu, bởi vì có một người bạn làm đạo diễn của ông muốn lấy cảnh quan của núi Ngưu Đỉnh ở Văn Châu để quay một bộ phim.
Giáo sư già không có việc gì làm, bèn chạy từ ngàn dặm xa xôi về đây để gặp bạn mình.
Nói không chừng còn có thể giúp bạn một chút về phiên dịch ấy chứ.
Đoàn phim của ông bạn phải hai ba hôm nữa mới tới Văn Châu, cho nên giáo sư già ở lại một khách sạn để chờ bạn đến.
Sáng sớm nay, ông dắt chó nhà mình đi tản bộ, nhân tiện xem trước xem cảnh sắc của núi Ngưu Đỉnh là quang cảnh ra sao.
Con chó ông dắt trong tay là thú cưng mới - một con Pit Bull… lai được huấn luyện đàng hoàng.
Pit Bull thuần chủng quá dữ, tốt nhất là phải nuôi từ nhỏ, nói không chừng còn phải tìm một huấn luyện viên chuyên nghiệp đến hỗ trợ huấn luyện, giáo sư già làm sao mà chơi nổi.
Còn cái con Beggie Đức đánh thua cả kinh ba kia thì đã bị giáo sư già trả lại nơi sản xuất ngay khi về nhà rồi.
“Núi Ngưu Đỉnh đúng là một nơi rất đẹp.”
Giáo sư già dắt con Pit Bull máu lai đi tản bộ về phía núi Ngưu Đỉnh. Tuy chỉ là chó lai nhưng con Pit Bull trông cũng rất vạm vỡ dữ dằn.
Giáo sư già rất chi là hài lòng với nó.

Đi lại một hồi, giáo sư Smith nhìn thấy một người thanh niên dắt hai đứa bé đi từ đằng trước tới.
Thanh niên để quả đầu ba phân, tay trái dắt một nhóc trọc đầu mặt mày nghiêm túc đang ăn kem, tay phải dắt một cô bé tóc dài bạc trắng đang uống đồ uống nóng. Mái tóc của cô bé dài mượt và bạc như thủy ngân vậy.
Trẻ con nhỏ xíu thế mà đã nhuộm tóc rồi à? Giáo sư Smith thầm nhủ trong lòng.
Đồng thời ông cũng thấy thanh niên tóc ngắn kia trong rất quen. Hình như ông đã gặp người có vẻ mặt ôn hòa đó ở đâu rồi thì phải.
“Good morning, giáo sư Smith, không ngờ lại có thể gặp được thầy ở đây.”
Tống Thư Hàng từ xa nhìn thấy cụ già người Anh này thì mỉm cười chào hỏi.
Hắn vẫn còn ôm lòng hổ thẹn với ông, bởi vì tại hắn mà đầu gối ông mới trúng một tên, à không phải, nói đúng ra phải là cẳng chân bị chó cắn một nhát mới đúng.
“Good morning, nhớ ra cậu rồi, cậu là sinh viên nuôi con kinh ba, Thư Hàng Tống!”
Giáo sư Smith cười nói, bảo sao lại thấy cậu chàng này quen mắt thế.
“Ha ha ha, giáo sư vẫn còn nhớ em cơ à?”
Tống Thư Hàng cười khan một tiếng, rồi nhìn sang con vật cưng mới của ông:
“Giáo sư lại đổi con thú cưng mới rồi sao?”
Giáo sư Smith nghiêm túc nói:
“À, con Beggie Đức kia đánh không lại một con kinh ba, tôi trả hàng rồi.”
Tống Thư Hàng:
“…”
Giáo sư à, đó không phải là lỗi của con Beggie Đức của thầy đâu, thật đấy! Cho dù là con chó dữ nhất thế giới này cũng không phải là đối thủ của con “kinh ba nhỏ xíu” kia đâu, tin em đi!
Lúc này, giáo sư Smith lại hỏi:
“Thư Hàng Tống, cậu là người Văn Châu à?”
Tống Thư Hàng gật đầu nói:
“Vâng, thầy tới đây du ngoạn sao?”
“Ừm, coi như thế. Một người bạn của tôi là đạo diễn, gần đây ông ấy muốn đến núi Ngưu Đỉnh của Văn Châu lấy cảnh nên tôi ở đây chờ ông ấy.”
Giáo sư Smith đáp.
Đạo diễn?
Tống Thư Hàng lập tức nghĩ đến bộ phim “chưa biết” mà mình muốn mời Bạch Tôn Giả diễn. Đúng vậy, đề tài phim chưa biết, câu chuyện thế nàochưa biết, cái gì cũng chưa biết hết.
Chỉ chắc chắn một điều là diễn viên tham gia trong phim gồm có Bạch Tôn Giả, Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều.
Đạo cụ chắc chắn có là một đống giấy phép lái xe, nói không chừng còn có một đống xe nữa.
Ngư Kiều Kiều trên vai Tống Thư Hàng vẫn duy trì trạng thái tàng hình, nghe đến hai chữ “đạo diễn” thì mắt sáng ngời lên.
Ngư Kiều Kiều đã có manh mối về “tác giả” viết kịch bản rồi, nhưng mà vẫn rất có hứng thú với “đạo diễn” đó nha!


Khi giáo sư đang bắt chuyện với Tống Thư Hàng thì Lý m Trúc vươn tay lấy một miếng cánh gà nướng trong túi thức ăn của Tống Thư Hàng ra gặm.
Có lẽ là mùi vị cánh gà nướng đã kích thích con chó cưng mới của giáo sư Smith. Con pit Bull lai kia đột nhiên sủa to một tiếng rất hung hãn, thậm chí còn lắc mình dữ dội như thể muốn lao về phía Lý m Trúc.
“Đại Thủy Tinh, ngồi xuống!”
Giáo sư Smith xấu hổ, bèn lớn tiếng quát lên.
Thế nhưng có lẽ vì thời gian nuôi chó mới chưa lâu, nên con Pit Bull khong những không ngồi xuống theo lời chủ nhân mà còn sủa dữ dội hơn.
“Gâu gâu gâu gâu gâu!”
Nó vừa kêu, vừa nhe răng múa vuốt.
Lý m Trúc ngước con ngươi trắng bạc nhìn con chó lớn với vẻ hiếu kì. Sau đó cô lặng lẽ cúi đầu bình tĩnh gặm cánh gà của mình.
Đây là lần đầu tiên giáo sư Smith nhìn thấy một cô bé bình tĩnh như thế.
Thế nhưng tiểu hòa thượng đang ăn kem ở bên cạnh đó lại không cẩn thận nuốt một miếng kem lớn vì bị chó sủa to làm giật mình.
Tiểu hòa thượng xót xa lắm. Lúc nó ăn kem đều liếm từng tí như ăn bảo bối vậy. Nó hưởng thụ quá trình này biết bao. Ấy thế mà con chó kia vừa sủa một cái, nó đã bất cẩn nuốt cả nửa cây kem rồi.
Sau khi nuốt miếng to ấy xuống, mức hưởng thụ của tiểu hòa thượng lập tức hạ xuống mất một nửa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đanh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận