Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1833: Giáp lá cà đi, phần thắng rất lớn!

Chương 1833: Giáp lá cà đi, phần thắng rất lớn!
Vẻ ngoài của cô gái mặc áo giáp da thê thảm hơn nhiều. Cô ta vẫn đang ở thời kì suy yếu, chưa khôi phục lại. Lúc này giáp da của cô ta đã vỡ vụn, thương tích đầy mình, thanh cự kiếm trên tay cũng đã hòa tan, chỉ còn lại chuôi kiếm.
“Có thể đỡ được kiếm vừa rồi của ta, coi như ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.” Cô gái mặc áo giáp da trầm giọng nói.
Nói cứ như cô ta còn chưa dốc hết toàn lực vậy.
Nhưng đúng là cô ta chưa dốc hết toàn lực thật, bởi vì dù sao bây giờ cô ta cũng đang suy yếu.
Quả nhiên kẻ có thể miễn dịch Cường Giả Giám Định Thuật không phải là đèn cạn dầu, ai nấy đều là quái thai.
Tiếp theo phải làm sao bây giờ?
Mặc dù Xích Tiêu Kiếm tiền bối vẫn còn có thể tái chiến, nhưng nó chỉ thích hợp để chiến đấu kiểu một đòn bùng nổ mà thôi. Nếu đánh lâu dài, lực lượng mà Xích Tiêu Tử đạo trưởng để lại trong thân đao tiêu hao hết thì trăm phần trăm xong đời.
Tống Thư Hàng cầm Xích Tiêu Kiếm tiền bối, cho nó liên tiếp ba phát Dưỡng Đao Thuật.
Mái tóc của Sở các chủ cũng không thể kiên trì được quá lâu. Trong quá trình đoạt lại Thiên Cương từ tay cường giả Thiên Nhân nắm giữ lực lượng không gian, Sở các chủ tiêu hao quá nhiều, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục.
Thực lực của Quy tiền bối thì bị phong ấn, trừ cái mai tùa cửu phẩm và một phần sức mạnh không gian thì nó không thể giúp được gì nhiều.
Con rối tiên tử vẫn còn đang thích ứng với hạch tâm mới, không thể phát huy chiến lực.
Pháp khí tổ hợp tam thập tam thú bị hao tổn, không thể kết hợp với một bộ khác để tạo thành người khổng lồ hủy diệt.
Nơi này cũng không phải là thế giới Hắc Long.
Xem ra chỉ còn cách rút lui chiến lược, về tụ họp với Bạch tiền bối, hoặc là triệu hoán Bạch tiền bối two từ xa, xem vị này có tâm trạng để giúp đỡ mình một chút hay không.
“Khỉ gì đấy?” Giọng nói của Bạch tiền bối two bỗng vang lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Ha ha ha ha, Bạch tiền bối two đáp lại quá kịp thời. Đến cái câu “khỉ gì đấy” nghe khó ở là thế mà cũng trở nên thân thương quá đỗi.
“Bạch tiền bối, lại có người kiếm chuyện với ta rồi! Ngài có rảnh không? Cứu ta với!” Tống Thư Hàng vội vàng trả lời.
Bạch tiền bối two: “…”
Thằng ranh này vẫn còn nhảy nhót cầu cứu được, cầu cứu lại còn phởn thế kia, xem ra vẫn còn khỏe lắm, chẳng có cảm giác gì là sắp bị nghiền chết cả.
“Đúng rồi Bạch tiền bối, ta đang muốn làm một món tiên trân cực kì thú vị, ta nghĩ chắc là Bạch tiền bối sẽ có hứng thú lắm.” Tống Thư Hàng dụ dỗ.
Thứ mà Bạch tiền bối cảm thấy hứng thú thì chắc là Bạch tiền bối two cũng thấy hứng thú thôi. Sở thích của hai vị Bạch tiền bối thực ra rất giống nhau, tính cách cơ hồ cũng chẳng khác nhau là mấy.
Quả nhiên Bạch tiền bối two mắc câu rồi: “Thứ gì hay thế?”
“Thiên kiếp kho tàu! Bạch tiền bối chưa bao giờ nghĩ tới món này đúng không? Trong tay ta còn có nguyên một cái thực đơn dài, không chỉ có thiên kiếp kho tàu mà còn có cả tiểu thiên kiếp Kim Đan xào lăn, thiên kiếp chiên, thiên kiếp hấp cách thủy, đa dạng lắm.” Tống Thư Hàng quảng cáo.
“Chết đi!” Bạch tiền bối two buông một câu.
Sau đó ngài đơn phương cắt đứt liên lạc.
Giận… giận rồi à?
“Bạch tiền bối? Bạch tiền bối? Bạch tiền bối two ơi?!” Tống Thư Hàng kêu thất thanh, thậm chí còn phun cả bốn chữ “Bạch tiền bối two” ra mà vẫn chẳng thấy có phản ứng gì.
Ta nói gì sai sao? Chẳng lẽ vấn đề nằm ở thiên kiếp kho tàu? Bạch tiền bối two không thích thiên kiếp kho tàu à?
Rõ ràng khi Bạch tiền bối nghe đến thiên kiếp kho tàu thì hào hứng lắm mà.
Từ từ đã…
Tống Thư Hàng chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Bạch tiền bối two là chúa tể Cửu U!
Trong mắt Bạch tiền bối two, chẳng biết thiên kiếp mang hình thái thế nào nữa.
Tống Thư Hàng day day huyệt thái dương, sự trợ giúp từ người thân Bạch tiền bối two có lẽ sẽ mất tác dụng trong một thời gian ngắn. Thậm chí… có đôi khi Bạch tiền bối two còn thù rất dai nữa.
Có phải lần này mình toi cơm thật rồi không?
Tống Thư Hàng lại ngẩng đầu nhìn cô gái mặc áo giáp da.
Ban nãy khi hắn nói chuyện với Bạch tiền bối two, không ngờ cô ta lại không thừa cơ tấn công.
Tống Thư Hàng đã âm thầm chuẩn bị kĩ càng, thế mà lại không phát huy được tác dụng.
Chẳng lẽ cô ta đã bị thương nặng sau cuộc giao tranh ban nãy thật ư?
“Vừa rồi ngươi đã làm gì?” Cô gái mặc áo giáp da trầm giọng hỏi.
Ban nãy cô ta nhạy bén cảm giác được một ý chí giáng lâm trên người Tống Thư Hàng. Khi đối mặt với ý chí kia, cô ta cứ ngỡ mình vừa gặp phải thiên địch mà lựa chọn phòng ngự theo bản năng… Kết quả là thất thần mất một lúc lâu, không kịp thừa cơ ra tay với Tống Thư Hàng.
Trực giác nhạy bén mách bảo cô ta lựa chọn đứng yên ở vị trí cũ.
Chuyển thế của Trình Lâm khó chơi hơn cô ta tưởng tượng nhiều.
“Hả?” Tống Thư Hàng nhìn cô gái mặc áo giáp da và hiểu ra ngay. Không ngờ cô ta lại có thể cảm ứng được khí tức của Bạch tiền bối two.
Bạch tiền bối two trò chuyện với hắn từ xa mà vẫn bị cô ta cảm ứng ra, không hổ là tồn tại được Thuật Giám Định Cường Giả thừa nhận.
[Ha, ta phát hiện ra rồi!] Đúng lúc này, giọng nói của Quy tiền bối vang lên bên tai Tống Thư Hàng. Từ nãy đến giờ nó vẫn xem livestream trong thế giới hạch tâm.
[Quy tiền bối nhận ra thân phận của cô ta rồi sao?] Tống Thư Hàng hỏi. Phải biết người biết ta mới bách chiến bách thắng.
[Ngươi nhìn xem, xương quai xanh của cô ta xinh đẹp chưa kìa.] Quy tiền bối nói cực kì nghiêm túc: [Lúc cô ta xoay cổ, hõm xương quai xanh kia sâu hoắm đến mức có thể nuôi cá con được luôn. Hâm mộ quá!]
Tống Thư Hàng: “…”
Ngài nhìn từ nãy đến giờ mà thấy mỗi xương quai xanh thôi à?
Ta nuôi ngài có tác dụng gì hả?
[Trời ơi, muốn có xương quai xanh nuôi được cá con giống cô ta quá!] Quy tiền bối rên rỉ.
Tống Thư Hàng: “Hõm xương quai xanh của cô ta nuôi được cá con, nhưng cái mai của ngài lật úp xuống có thể nuôi được cả cá heo đấy.”
Quy tiền bối: “…”
Cô gái mặc áo giáp da: “Ha ha ha ha!”
Cô ta không nghe thấy tiếng của con rùa biển, nhưng lại nghe thấy câu châm chọc của Tống Thư Hàng.
“Chậc.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói: “Xem ra phải đánh tiếp rồi… Thư Hàng, ngươi kéo cừu hận giỏi thật đấy.”
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch tiền bối phân thân vẫn chưa giải quyết xong mấy thành viên Thiên Đình kia ư? Tống Thư Hàng cứ nghĩ chỉ cần kéo dài một chút thời gian là Bạch tiền bối phân thân sẽ tới đây, bởi vì thanh thế của cuộc chiến ban nãy rất lớn mà.
Hay là nhóm ba kẻ Hà Nhân, Thụ Nhân và người ngoài hành tinh đến lấy bảo vật ở chỗ Tô Không Vân độ kiếp cũng không phải hạng xoàng?
[Đừng kéo dài thời gian nữa. Thư Hàng tiểu hữu, lên đi!] Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, giọng nói đặc biệt của bạch long tỷ tỷ vang lên bên tai hắn.
Lần này Tô Thị A Thập Lục ra ngoài mà bạch long tỷ tỷ không hiện thân, Tống Thư Hàng cứ tưởng cô đã tạm thời đi đâu đó.
[Cứ lao vào giáp lá cà đi, tin ta! Trạng thái của cô ta bây giờ không chịu nổi nữa đâu.] Bạch long tỷ tỷ nói tiếp: [Yên tâm, có ta đây. Gần đây ta tích góp được không ít năng lượng đấy.]
Có câu nói này của bạch long tỷ tỷ, Tống Thư Hàng vững dạ hẳn.
Tống Thư Hàng cho rằng phần thắng của hắn cực kì lớn.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, chúng ta lên!” Tống Thư Hàng cầm lấy Xích Tiêu Kiếm tiền bối.
Sau lưng hắn, dường như bốn mươi hai con thánh viên cảm ứng được trạng thái dũng mãnh phi thường của chủ nhân, bèn nhất loạt mở kinh văn Nho gia, ngâm vang.
Tống Thư Hàng bước một bước về phía trước, hắc liên nở rộ dưới chân.
Hắn bước bước thứ hai, trang thái sương mù hóa kích hoạt.
Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí công vận chuyển với công suất lớn nhất, bảy tiểu linh hồ và linh hồ bản mệnh trút ra toàn bộ lực lượng.
“Có cần Phần Thiên Hỏa Diễm đao không?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi.
“Không cần, lần này chúng ta sẽ sử dụng một loại đao pháp khác.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn sẽ sử dụng Nhân Quả đao!
“Này ~ Thư Hàng, tình hình bên ngươi thế nào rồi? Bên ta vừa nổ ra cái này hay lắm, mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ, có muốn sang xem một chút không?” Thiên lý truyền âm của Bạch tiền bối phân thân vang lên ngay bên tai Tống Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận