Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1881: Ác Mộng Và Ma Thần Trụ

Chương 1881: Ác Mộng Và Ma Thần Trụ
Đây không phải lần đầu tiên Tống Thư Hàng may mắn tiếp xúc với thực tại ảo.
Thật ra lúc còn ở cảnh giới ngũ phẩm, sau khi gặp được Xích Đồng ở thế giới hắc long thì hắn đã tiếp xúc với thực tại ảo một lần.
Lần đó trong phạm vi năm mét quanh thân thể hắn đã xây dựng những ‘trải nghiệm cái chết quý giá’ của bản thân. Bắt đầu từ thảm án ở thế giới Kim Liên Nho gia đến thảm án lấy thân luyện khí, rồi đến lần vì tiếp xúc với thân xác ngụy bất hủ mà đành phải sống lại một lần, tiếp đó là tự bạo mà chết, còn có lần bị Bạch tiền bối phân thân đâm một kiếm chết tươi v.v..
Những cái chết mà hắn đã trải qua trong đời dựng lên từng tầng ảo ảnh tử vong quanh thân thể.
Chờ Tống Thư Hàng đạt đến cảnh giới Tôn Giả thất phẩm, nếu hắn thật sự lấy cái chết làm chủ đề xây dựng thực tại ảo thì đây chắc chắn sẽ là một thực tại ảo cực kỳ tàn khốc, tàn khốc đối với cả bản thân chủ nhân của thực tại ảo lẫn kẻ địch.
Đây là lần thứ hai hắn may mắn tiếp xúc với thực tại ảo.
Một lần lạ, hai lần quen.
Nhưng lần này Tống Thư Hàng đang ở trạng thái ngủ say, dường như còn gặp ác mộng, ảo ảnh xây dựng ra có liên quan đến ác mộng. Điều duy nhất không thay đổi chính là chủ đề ảo ảnh - chủ đề tử vong.
...
Trong ảo ảnh, ngọn lửa trên Ma Thần trụ mỗi lúc một lần, cuối cùng đã thiêu toàn bộ Tống Thư Hàng thành tro.
Ma Thần trụ tắm trong lửa càng lúc càng cháy đen.
“Tất cả Tống tiền bối đều bị thiêu thành tro hết rồi!”
Vũ Nhu Tử thở dài nói.
Cô còn tưởng Tống tiền bối bị thiêu sẽ kêu lên mấy câu kiểu như ‘Không đủ, chút sức nóng này chẳng thấm vào đâu! Chẳng đau chút nào!’.
Dù sao Tống tiền bối cũng rất giỏi chịu đau mà.
Không ngờ chỉ mới đó mà tất cả Tống tiền bối trong ảo ảnh đều bị thiêu thành tro, đúng là nằm ngoài dự đoán của cô.
“Người bị thiêu có chết cháy cũng là chuyện bình thường thôi mà?”
Linh Điệp Thánh Quân nói.
Thất Tu Thánh Quân:
“Nói vậy thì đây hẳn là ác mộng rồi.”
“Thế có cần đánh thức Tống tiền bối không?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
“Đừng, đây là trải nghiệm hiếm có. Mặc dù Thư Hàng tiểu hữu còn trong trạng thái hôn mê nhưng loại trải nghiệm này cũng không mất tác dụng, cứ để hắn duy trì trạng thái này đi.”
Hoàng Sơn Tôn Giả nói.
Trong khi mọi người nói chuyện, ảo ảnh quanh người Tống Thư Hàng lại bắt đầu biến hóa.
Lấy Ma Thần trụ làm khung, ảo ảnh nhanh chóng tổ hợp lại như đang chơi xếp gỗ, phạm vi ảnh hưởng của ảo ảnh không ngừng mở rộng.
Chẳng mấy chốc, một khu thành thị đã xuất hiện bên chân Tống Thư Hàng, cũng là ảo ảnh thu nhỏ.
“Ta biết nơi này.”
Vũ Nhu Tử vui vẻ nói:
“Nơi này là khu Giang Nam, trường học của Tống tiền bối ở đây, nó cũng là nơi ta và Tống tiền bối gặp nhau lần đầu tiên, lúc đó A Thập Lục đang độ kiếp ở thành phố bên cạnh.”
“Vũ Nhu Tử, lùi lại đi.”
Linh Điệp Thánh Quân nhắc nhở con gái:
“Phạm vi của ảo ảnh đang mở rộng, con sẽ bị cuốn vào đấy.”
Cùng lúc đó, thành phố do ảo ảnh tạo thành dưới chân Tống Thư Hàng đã mở rộng đến dưới chân Vũ Nhu Tử.
“Hây~”
Vũ Nhu Tử nhảy nhẹ về sau để tránh thoát.
Nhưng vừa nhảy xong cô lại cảm thấy có gì đó sai sai.
“Không đúng, sao mình phải tránh chứ? Nếu là ảo ảnh thì đúng lúc ta có thể thử thể nghiệm nó một phen, để xem thực tại ảo của Tống tiền bối là gì.”
Vũ Nhu Tử nóng lòng muốn thử.
Cô lại đưa tay ra định tiếp xúc với ảo ảnh của Tống Thư Hàng.
Linh Điệp Thánh Quân đã biết trước con gái mình vốn tính tò mò nên hắn đưa tay ra xách Vũ Nhu Tử lên như xách gà con, ngăn cản hành vi tự tìm đường chết của con gái.
Bây giờ Tống Thư Hàng đang ở trong ác mộng, có trời mới biết ảo ảnh của hắn sẽ phát triển thành cái gì. Chẳng may lại biến ra Ma Thần trụ hủy diệt thành phố, treo con gái lên trên thiêu thì sao đây?
“Vũ Nhu Tử, cô xuất hiện trong ảo ảnh kia.”
Vị đạo hữu anh tuấn kia nhắc nhở.
Mọi người nhìn vào ảo ảnh của Tống Thư Hàng, quả nhiên có một Vũ Nhu Tử thu nhỏ nhiều lần xuất hiện trong ảo ảnh khu Giang Nam. Lúc này Vũ Nhu Tử nho nhỏ đang kéo một chiếc vali lớn đi trên đường gần khu đại học.
“Ơ? Chẳng lẽ là do vừa rồi ta bị ảo ảnh chạm trúng ư?”
Trong mắt Vũ Nhu Tử ánh lên vẻ hứng thú.
Linh Điệp Thánh Quân thả con gái xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô con gái nho nhỏ trong ảo ảnh.
Không hổ là con gái của lão phu, bản thu nhỏ cũng đáng yêu cấp thế giới.
Vũ Nhu Tử nho nhỏ bước nhanh trên đường, mà ở cuối đường, một Tống Thư Hàng cũng nho nhỏ nốt xuất hiện.
Vũ Nhu Tử:
“Ta biết rồi, đây là cảnh tượng lần đầu gặp mặt giữa ta và Tống tiền bối.”
Nhưng trong ảo ảnh chỉ có cô và Tống Thư Hàng chứ không có người qua đường nào khác.
“Tính ra thì Vũ Nhu Tử đúng là thành viên đầu tiên trong nhóm Cửu Châu số 1 chính thức gặp mặt Tống Thư Hàng tiểu hữu.”
Hoàng Sơn Tôn Giả đủng đỉnh nói.
Trong ảo ảnh, Tống Thư Hàng ngồi nghỉ trên một chiếc ghế đá.
Còn Vũ Nhu Tử thì kéo vali lớn, chân dài bước nhanh như gió lướt qua trước mặt Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn Vũ Nhu Tử đi xa, sau đó lại cúi đầu nghỉ ngơi.
“Ơ? Ta chẳng có ấn tượng gì về đoạn này cả.”
Vũ Nhu Tử chớp mắt.
Trước giờ cô vẫn cho rằng lần đầu bản thân gặp Tống Thư Hàng là ở cửa tiệm thịt bò Vinh Diệu, lúc đó cô vô tình nghe thấy đoạn chat voice vọng ra từ trong điện thoại của Tống tiền bối. Không ngờ trước đó Tống tiền bối và cô đã lướt qua nhau rồi ư?
Mà Tống tiền bối cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với cô...
Vũ Nhu Tử ngồi xổm trước ảo ảnh, thật sự rất muốn đưa tay vào chọt Tống tiền bối đang ngồi nghỉ trên ghế đá một cái.
Linh Điệp Thánh Quân cũng đứng trước ảo ảnh, hai tay khoanh trước ngực. Hắn cũng rất muốn đưa ngón tay ra nhắm thật chuẩn rồi bóp chết tên Tống Thư Hàng đang ngồi trên ghế.
Con gái ta đẹp thế kia, vậy mà tên tiểu tử nhà ngươi chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại bình tĩnh cúi đầu tiếp như thế à?
Thảo nào lên đại học năm hai rồi mà vẫn chưa có bạn gái.
Nhưng tình tiết câu chuyện phát triển thế này rất hợp ý hắn.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, tình tiết câu chuyện lại biến hóa.
Tống Thư Hàng đi đến một cửa tiệm nhỏ, đúng lúc Vũ Nhu Tử đi từ trong tiệm ra.
“Chính là chỗ này, đây là cảnh ta và Tống tiền bối gặp nhau lần đầu trong ấn tượng của ta, lại nói lúc đó thật sự rất trùng hợp.”
Vũ Nhu Tử vừa chỉ vào hai người trong ảo ảnh vừa nói. Cô cảm thấy loại ảo ảnh nho nhỏ này của Tống tiền bối thú vị vô cùng.
Tống Thư Hàng trong ảo ảnh gặp lại Vũ Nhu Tử.
Ngay lúc hai người lướt qua nhau, Vũ Nhu Tử nho nhỏ cất tiếng gọi, Tống Thư Hàng đang cúi đầu bấm điện thoại cũng quay đầu lại.
Sau đó...
Đột nhiên có một cây Ma Thần trụ chui từ dưới đất lên.
Tống Thư Hàng vừa quay đầu lại thì bị treo lên trên Ma Thần trụ, ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
“A a a a~”
Tống Thư Hàng nho nhỏ phát ra từng tiếng hét thảm thiết.
Vũ Nhu Tử:
“...”
Linh Điệp Thánh Quân:
“...”
Hay lắm! Tình tiết này xem mà sướng hết cả dạ.
“Quả nhiên là đang gặp ác mộng.”
Hoàng Sơn Tôn Giả khẳng định.
“Từ cảm giác thì hình như cơn ác mộng này đang moi móc những hồi ức đẹp trong trí nhớ của Tống Thư Hàng tiểu hữu ra rồi tái hiện lại, sau đó phá hủy hồi ức đó một cách tàn nhẫn.”
Tu sĩ anh tuấn lên tiếng.
Đúng là một cơn ác mộng tồi tệ.
Trong ảo ảnh, cây Ma Thần trụ kia càng cháy càng lớn.
Cuối cùng Ma Thần trụ tự rút ra khỏi mặt đất, từ ảo chuyển thành thật, bay lơ lửng bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Đợi đã, đây hình như là thần thông Ma Thần trụ của Hà Chỉ Ma Đế mà?”
Xích Tiêu kiếm tâm ma nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận