Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2713: Ngươi muốn chủ động tìm đến cái chết sao?

Chương 2713: Ngươi muốn chủ động tìm đến cái chết sao?
“A a a ~ á ~ Chết mất, chết mất thôi ~” Mỹ nhân rắn công đức trong thể nội Tống Thư Hàng ôm mặt bằng hai tay, dùng giọng nói của Tống Thư Hàng để truyền đạt lại tâm trạng của mình lúc này.
[Quay lại, chúng ta quay cảnh này lại… rồi đem bán cho các tiên tử tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1!] Nội tâm Tống Thư Hàng lặng lẽ truyền âm cho mỹ nhân rắn công đức.
Chắc chắn các tiên tử tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 sẽ bằng lòng giao linh thạch để mua cảnh này. Đúng rồi… đến lúc đó không thể bỏ sót Hoàng Sơn ma ma. Nói không chừng Hoàng Sơn ma ma cũng rất thích, dù sao hắn cũng có trái tim của mẹ mà.
Lúc này, bé Bạch lại nói với vẻ cụ non: “Trước kia ta cũng chưa từng gặp mẹ của Vũ Nhu Tử. Trước khi ta bế quan thì Linh Điệp đạo hữu vẫn là một Tôn Giả độc thân. Ta xuất quan thì con gái Vũ Nhu Tử của hắn đã trở thành một cô bé xinh đẹp rồi. Bế quan rất tốt, mỗi tội đôi khi sẽ bỏ lỡ vài chuyện thú vị như vậy đó.”
“Ừm, cho nên ta cảm thấy chỉ bế quan vài ngày như ta là tốt nhất.” Mũi khoan Tống chỉ vào đỉnh ngọn của mình, nói.
Bé Bạch hỏi lại với vẻ nghi ngờ: “Chứ không phải ngươi ngủ lăn quay ra à?”
Mỹ nhân rắn công đức cũng phát lời thoại của Trình Lâm Tiên Tử rất đúng lúc: “Hứa với ta, đừng có bôi tro trát trấu vào hai chữ “bế quan” có được không?”
Tống Thư Hàng: “…”
“Thì ra ngươi bế quan như vậy đó hả?” Bé Bạch bước tới, vỗ nhẹ lên mũi khoan Tống, an ủi: “Đừng thất vọng, Thư Hàng. Ngươi đã rất cố gắng rồi, chẳng qua ngươi không có thiên phú bế quan mà thôi.”
Tống Thư Hàng đau buồn cảm động, rơi lệ chứa chan.
“Sao tự nhiên ngươi lại hỏi về mẹ của Vũ Nhu Tử vậy?” Bé Bạch hỏi với vẻ tò mò.
Tống Thư Hàng bèn kể cho Bạch tiền bối nghe chuyện mình nhìn qua Nguyên Thần trụ, thấy mẹ của Vũ Nhu Tử với dáng vẻ thần nữ sau lưng Linh Điệp tiền bối trong tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không.
Theo hắn biết, thời gian mẹ của Vũ Nhu Tử mang thai cô ấy còn lâu gấp bảy, tám lần n Thập Nương mang thai Na Tra.
Tôn Giả thất phẩm khó có con có thể dẫn đến việc kéo dài thời gian mang thai, nhưng không thể kéo đến hơn ba mươi năm được. Cho nên… chắc hẳn chủng tộc của mẹ Vũ Nhu Tử phải rất đặc biệt.
“Ừ, nghe cũng hay ho đấy. Sau này chúng ta hỏi Linh Điệp đạo hữu thử xem. Ta cũng thấy tò mò với đạo lữ của hắn lắm.” Bé Bạch xoa cằm nói.
“Linh Điệp tiền bối giấu đạo lữ kĩ như vậy, không biết có nỡ giới thiệu cô ấy cho chúng ta biết không đây.” Tống Thư Hàng nói. Nói xong, hắn thuận tay nhắn tin cho Thiên Đế trong mục [Bạn xấu] của chức năng chat Tu Chân: “Thiên Đế Tiên Tử, hỏi cô cái này.”
“Ngại quá Tống tiền bối à, ta không còn là Thiên Đế nữa rồi nạ ~” Thiên Đế sung sướng trả lời. Một tên họ Tống khác không đến phá quấy kế hoạch của cô, để cô truyền ngôi thành công, khiến cho cô vui vẻ sảng khoái hết cả cả người.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Thế, Đã Không Còn Là Thiên Đế Tiên Tử?”
Thiên Đế Tiên Tử: “…”
Tống tiền bối, ngươi đúng là quỷ tài trong làng đặt tên.
“Có chuyện gì không?” Thiên Đế Tiên Tử tuyệt vọng với khả năng đặt tên của Tống Thư Hàng, bèn lái khỏi đề tài này, chuyển sang đề tài chính.
“Ta định hỏi, khi cô chăm sóc Linh Điệp tiền bối đang bị thương, có đem lòng yêu hắn không?” Tống Thư Hàng ướm lời.
Anh hùng bị trọng thương, được mỹ nhân chăm sóc, trong quá trình đó sẽ nảy sinh tình cảm thầm kín với nhau. Phim ảnh chẳng toàn diễn thế còn gì?
Thiên Đế Tiên Tử: “???”
Khi kết nối cuộc trò chuyện với Tống Thư Hàng, trong đầu Thiên Đế Tiên Tử nảy ra rất nhiều vấn đề mà Tống Thư Hàng có thể hỏi cô, ví dụ như một số chuyện hoặc bí mật liên quan đến Thiên Đình viễn cổ, ví dụ như bao giờ cô trả lại linh quỷ cho Vũ Nhu Tử… đồng thời cô cũng đã chuẩn bị sẵn đáp án để trả lời cho hắn.
Nhưng cho dù có khoan cái động trong đầu thì cô cũng không thể ngờ là hắn lại hỏi chuyện này.
“Tống tiền bối… ta đến chỗ bản thể của ngươi rồi bổ đôi sọ ngươi ra xem có úng nước hay không ngay bây giờ đấy, ngươi tin không?” Thiên Đế Tiên Tử nghiến răng nghiến lợi.
Tống Thư Hàng trầm mặc một chút rồi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, Đã Không Còn Là Thiên Đế Tiên Tử… chắc là vì sọ não của ta đã bị ký thác đi mất nên ta mới mồm nhanh hơn não như vậy đấy. Quấy rầy cô rồi, tạm biệt nhé!”
Tống Thư Hàng nhận ra, sau khi hắn ký thác cái đầu vào tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không, tuy mối liên hệ giữa thân thể của nguyên thần và cái đầu vẫn còn, nhưng khi suy nghĩ truyền đến đầu dường như sẽ bị trì hoãn đôi chút. Nếu là lúc bình thường, dù có nghi hoặc đến mấy, hắn cũng không dám hỏi toạc Thiên Đế một vấn đề như vậy.
Thiên Đế Tiên Tử: “…”
Trong cả cái chư thiên vạn giới này, chắc cũng chỉ có Tống Thư Hàng dám thừa nhận chuyện mình tạm thời “không có đầu óc” sảng khoái như vậy, đã thế lại còn là “không có đầu óc” nghĩa đen nữa chứ!
Thở dài một hơi não ruột, Thiên Đế Tiên Tử bèn gửi cho Tống Thư Hàng một tin trả lời: “Tống tiền bối, rảnh rỗi thì tu luyện cho đàng hoàng, đừng sinh nông nổi mà nghĩ đến những chuyện vớ vẩn này nữa. Ta còn đang chờ ngươi tấn thăng lên cửu phẩm, ký thác nguyên thần vào hư không, để hợp tác một chuyện lớn với ngươi đây.”
“Chuyện lớn gì thế?” Tống Thư Hàng hỏi. Bất kể Thiên Đế Tiên Tử muốn làm gì, hắn phải đề phòng trước mới được.
“Chuyện này… bao giờ Tống tiền bối ký thác nguyên thần vào Kiếp Tiên Hư Không rồi nói sau.” Thiên Đế Tiên Tử đáp.
“Ừ cũng được, vậy ngày mai ta sẽ liên hệ với cô.” Tống Thư Hàng nói.
Thiên Đế Tiên Tử: “…”
Ngày mai liên hệ với ta?
Đừng nói với ta là Tống tiền bối đang nghiên cứu cách ký thác nguyên thần vào tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không rồi đó nhé?
Cô biết nhờ có kỳ ngộ ở Mộng Giới, nên Tống Thư Hàng và Bạch Thánh đã tạm thời đưa được nguyên thần vào Kiếp Tiên Hư Không. Mấy ngày trước, khi Tống Thư Hàng nhập mộng vào Kim Quái áo trắng còn nói muốn xây nhà trong Kiếp Tiên Hư Không kia mà.
Nhưng tiến vào Kiếp Tiên Hư Không và ký thác nguyên thần vào tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không là hai khái niệm khác nhau. Nếu chưa đạt đến tiêu chuẩn Kiếp Tiên dự bị thì còn lâu mới mở được tiết điểm của Kiếp Tiên Hư Không.
[Không mở được đâu nhỉ?] Thiên Đế Tiên Tử không dám chắc.
Nhưng nếu Tống Thư Hàng thật sự có thể ký thác nguyên thần vào tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không thì cô phải chuẩn bị ngay tắp lự, không thể cứ nhởn nhơ uống trà ở đảo thần bí này được nữa.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tống Thư Hàng, Thiên Đế Tiên Tử mở to mắt, đứng lên: “Kim Long đạo hữu, Kim Quái, ta phải đi đây.”
“Sau này cô định làm gì?” Bạch long tỷ tỷ nhìn Thiên Đế một chút.
“Không ngờ Kim Long đạo hữu lại thấy hứng thú với ta nha ~” Thiên Đế Tiên Tử ngượng ngập nói.
Bạch long tỷ tỷ: “…”
“Ta muốn tìm một nơi tĩnh lặng, sau đó lựa chọn một kiểu chết thật là thê lương đẹp đẽ.” Thiên Đế Tiên Tử đặt tay trái lên trái tim mình, đoạn nói: “Ta muốn kết thúc cuộc đời bi ai này trong vòng tay hắn, dùng cách thức thê mỹ nhất để chết trong lòng hắn, khiến hắn phải ngu người mà hoài nghi nhân sinh.”
Bạch long tỷ tỷ: “Cô muốn tìm đến cái chết?”
“Đúng, không sai.” Thiên Đế Tiên Tử vui sướng nói: “Không chỉ muốn tìm đến cái chết, mà còn muốn chết cho thật hoành tráng!”
Sự “hoành tráng” mà một đại lão như Thiên Đế theo đuổi… không phải là nổ tung cả một hành tinh đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận