Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1514: Liên Minh Thiên Đạo Chắc Chắn Phải Rớt Đài

Chương 1514: Liên Minh Thiên Đạo Chắc Chắn Phải Rớt Đài
Tống Thư Hàng mang theo tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ đến một bãi cỏ trong thế giới hạch tâm.
Đây là nơi thế giới hạch tâm được sinh ra. Lần đầu tiên thế giới Tà Liên kết nối với thế giới hạch tâm cũng ở nơi này.
Cứ cách một thời gian lại xuất hiện một con đường ngẫu nhiên nối liền thế giới Tà Liên và thế giới hạch tâm.
Ban đầu Thông Nương đã đi qua con đường này để chạy tới chỗ Bạch tiền bối two.
Nhưng hôm nay đường nối đến thế giới Tà Liên còn chưa mở.
Không còn cách nào khác, đành phải gọi thủ công thôi.
“Bạch tiền bối, Bạch tiền bối!” Tống Thư Hàng gọi toáng lên.
Bạch tiền bối two không đáp lại tiếng gọi của hắn.
Tống Thư Hàng lại gọi thêm lần nữa.
Dường như Bạch tiền bối two vẫn không nghe thấy lời hắn gọi.
“Chẳng lẽ khi mình ở trong tình trạng này thì cả Bạch tiền bối two cũng không cảm ứng được mình ư?” Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Không gian phong bế này cao siêu đến mức che chắn được cả Bạch tiền bối two sao?
Nếu đúng như thế thì e rằng không gian phong bế này có quan hệ với Thiên Đạo! Nếu không thì nó không thể ảnh hưởng đến Bạch tiền bối two được.
Tống Thư Hàng xoa cằm: “Không ổn rồi, nếu không có cách nào để liên hệ được với Bạch tiền bối two thì mình sẽ phải ở trạng thái này mãi ư? Đến lúc đó chỉ có mỗi tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ để nói chuyện cùng thôi… thế thì mình phát điên lên mất!”
Nhưng mà…
Nếu ngay cả Bạch tiền bối two cũng không cảm ứng được mình khi ở trạng thái này, thì chờ mấy ngày nữa khi thông đạo giữa thế giới hạch tâm và thế giới Tà Liên mở ra, có phải mình có thể đi vào tìm Bạch tiền bối two xem ngài ấy đang làm gì không?
Dù sao thì Bạch tiền bối two cũng có cảm ứng được đâu. Đến lúc đó, nói không chừng lại có thể biết được rất nhiều bí mật nhỏ của Bạch tiền bối two ấy chứ!
Tống Thư Hàng nghĩ sâu thêm tí nữa, nếu Bạch tiền bối two không nhìn thấy hắn, thế thì quả cầu béo cũng không thấy hắn luôn.
Nên hắn còn có thể đi tìm quả cầu béo kia xem gần đây hắn đang có âm mưu gì, chỉ nghĩ thôi đã thấy sung sướng hết cả con người rồi.
Muốn nhìn gì thì nhìn, bí mật của Chúa Tể Cửu U cũng biết luôn, đỉnh dữ thần!
Mà còn là bí mật của hai vị Chúa tể Cửu U nữa nha!
Mỗi cái đều là tin tức cấp SSS ngàn vàng khó mua đó!
Nếu gặp đại lão cái gì cũng có thể bán, có khi còn bán tin tức cho hắn được cũng nên.
“Ha ha ha, đến lúc đó bị quả cầu béo kia chơi chết thì đừng có trách ta. Nó vốn đã muốn có ngươi rồi, thấy ngươi tự nộp mình lên cửa thì chắc là sẽ vui lắm đấy.”
Giọng nói của Bạch tiền bối two vang thẳng lên trong lòng Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Hơi bị ngượng rồi đấy.
Hắn vuốt vuốt mặt: “Bạch tiền bối, ngài tới rồi đấy à? Ngài đến lúc nào thế?”
“Từ lúc ngươi nghĩ đến chuyện vào thế giới Tà Liên để nhìn lén ta thì ta đã bắt đầu chú ý đến ngươi rồi.” Bạch tiền bối two bình tĩnh đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Đọc tâm thuật chẳng chừa lại tí riêng tư nào cho người ta cả!
Một ngày nào đó hắn trở thành Thiên Đạo, chắc chắn hắn sẽ xóa sổ đọc tâm thuật khỏi chư thiên vạn giới.
Đọc tâm thuật căn bản không nên tồn tại trên thế gian này!
Bạch tiền bối two: “Ha ha ha ha.”
Tống Thư Hàng: “Bạch tiền bối, ngài đừng đọc tâm nữa, ngài mà làm thế thì chúng ta không nói chuyện với nhau được đâu.”
“Ta có dùng đọc tâm thuật đâu, ta nhìn mặt là biết ngươi đang suy nghĩ cái gì rồi.” Bạch tiền bối two đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Trừ nhanh mồm nhanh miệng ra, bây giờ hắn còn phải tập cả mặt liệt nữa à?
Khi bọn họ đang nói chuyện thì con đường nối thế giới Tà Liên và thế giới hạch tâm mở ra.
Hình chiếu của Bạch tiền bối two hiện ra từ thế giới Tà Liên.
Trên người Bạch tiền bối two trùm cái chăn mà Tống Thư Hàng cảm thấy cực kì quen mắt.
Tống Thư Hàng: “…”
Từ từ đã, cái chăn này chính là cái của hắn đấy à?
Chăn của đại lão cái gì cũng có thể bán hả?
“Bạch tiền bối ơi, đại lão cái gì cũng có thể bán chơi trốn tìm thua ngài à?” Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Tính thời gian thì đại lão cái gì cũng có thể bán đã vượt qua thời gian trò chơi rồi đúng không?
“Kể ra thì… tên kia trốn cũng giỏi phết. Hắn trốn đến tận lúc trò chơi kết thúc mà ta không bắt được luôn. Cái chăn trên người hắn đúng là không tầm thường.” Bạch tiền bối two trả lời.
“Thế cái chăn trên người ngài là?” Tống Thư Hàng chỉ vào cái chăn trên người hắn mà hỏi.
“Ừ, chính là cái chăn của hắn đấy.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng ngu mặt: “???”
Chẳng phải Bạch tiền bối two đã nói nếu đại lão cái gì cũng có thể bán chơi trốn tìm thắng hắn thì hắn sẽ không bắt đại lão cái gì cũng có thể bán nữa sao?
“Ha ha ha, các ngươi tin lời ta thật à? Ta là chúa tể Cửu U đấy nhé! Ta nói mà các ngươi cũng dám tin sao? Ta bảo ta từ bỏ, không bắt nữa, thế mà các ngươi tin ta không bắt nữa thật hả? Sau khi trò chơi kết thúc không lâu, Cái gì cũng có thể bán thò ra giao dịch với người ta, thế là bị ta tóm cổ.” Bạch tiền bối two cười ha hả mà nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Ngửa cổ nhìn trời, giờ nói gì cho phải đây?
Nhưng lời Bạch tiền bối two nói cũng rất có lý. Chúa tể Cửu U nói mà các người cũng dám tin? Tin xong bị hố thì trách ai được cơ chứ?
Tống Thư Hàng nhìn cái chăn này mà lòng thương hại và cảm giác tội lỗi cùng dâng tràn cõi lòng…. Bởi vì cái chăn này rất có thể chính là bản thể của đại lão cái gì cũng có thể bán.
“Cái chăn này thú vị ra phết, ta nghiên cứu mấy ngày mới ra nguyên lý của nó đấy. Bây giờ ta đang chế tạo bản mô phỏng, bao giờ chế tác xong thì sẽ trả nó lại cho cái gì cũng có thể bán.” Bạch tiền bối two vẫy cái chăn, nói.
“Ơ? Đây không phải là bản thể của đại lão cái gì cũng có thể bán à? Ta cứ tưởng hắn là cái chăn thành tinh kia.” Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối two: “Chăn thành tinh? Chậc chậc, suy nghĩ này cũng hay ho đấy.”
Hóa ra đại lão cái gì cũng có thể bán không phỉa cái chăn thành tinh à?
“Thôi, ta không có thời gian để lãng phí với ngươi. Gần đây ta bận chết đi được, tìm ta có chuyện gì thế?” Bạch tiền bối two hỏi.
Tống Thư Hàng vội vàng chỉ vào người mình: “Bạch tiền bối, ngài nhìn ta xem, có phải ta có thay đổi gì không?”
“Cảnh giới ngũ phẩm, kim đan bốn hạt nhân.” Bạch tiền bối two trả lời.
Tống Thư Hàng: “Không không, không phải ta nói cảnh giới. Ta nói tình trạng của ta đây này. Bây giờ ta đang ở một không gian phong bế, không thể tiếp xúc được với bất kì vật gì, kể cả những người trong thế giới hạch tâm cũng không được. Người khác còn không nhìn thấy ta nữa. Vừa rồi đến Sở các chủ cũng không thấy ta. Cô ấy là Trường Sinh Giả đấy!”
“Nói một cách nghiêm túc thì cô ta mới chỉ tính là một nửa Trường Sinh Giả thôi, chưa tấn thăng xong đã bị ngắt ngang rồi.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: “Quan trọng không phải ở đấy, quan trọng là tình trạng của ta mà. Bạch tiền bối có biết trạng thái đặc biệt này không?”
“Chưa nhìn thấy bao giờ. Đúng là trạng thái này có hơi đặc biệt, ta cũng mới thấy lần đầu.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: “Có cách nào giải quyết được không?”
“Cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Ngươi làm thế nào mà biến thành trạng thái này thì làm ngược lại là biến về được thôi.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: “Bạch tiền bối không thể giải trừ trạng thái này giúp ta được à?”
“Có lẽ dùng thủ pháp nghịch chuyển thời gian thì có thể giải quyết được đấy. Nhưng phải nghiên cứu kĩ thì mới biết phải làm cụ thể thế nào.” Bạch tiền bối two lại nói tiếp: “Bây giờ ta phải nghiên cứu nhiều thứ lắm… bận không ngẩng đầu lên nổi. Với lại quả cầu béo đã tìm đến chốn cũ của ta rồi, ta phải đi chơi nó một vố đây.”
Đối với Bạch tiền bối two thì chơi khăm quả cầu béo quan trọng hơn giải trừ trạng thái trên người Tống Thư Hàng nhiều.
Tống Thư Hàng: “…”
“Ừm, nếu ngươi muốn nghịch chuyển trạng thái của mình thì ta cho ngươi mượn thứ này.” Bạch tiền bối two bắt một cái trong không trung, kéo một cái chăn màu đen ra, ném cho Tống Thư Hàng: “Đây là bản mô phỏng thất bại số 1, dù là thất bại nhưng hiệu quả với ngươi chắc là không tệ lắm đâu.”
Tống Thư Hàng vươn tay đón lấy cái chăn màu đen kia.
Nhưng khi tay hắn vừa tiếp xúc với cái chăn thì bức tường vô hình lại hiện lên, làm cho hắn không thể nhận cái chăn của Bạch tiền bối two được.
Tống Thư Hàng: “…”
“Hình thức này của ngươi đúng là phiền phức thật đấy.” Bạch tiền bối two lại lấy cái chăn về: “Thôi được rồi, đi thôi.”
Tống Thư Hàng: “?”
“Ta đi với ngươi về hiện thế xem thử, vừa hay nhân cơ hội thí nghiệm hiệu quả của cái chăn này luôn.” Bạch tiền bối two trùm chăn kín mít người.
Cái chăn này rất đặc biệt.
Khi đại lão cái gì cũng có thể bán trùm nó lên thì đến cả Bạch tiền bối two cũng không xác định được vị trí của hắn. Bây giờ Bạch tiền bối two mượn cơ hội trùm nó lên, thử xem hiệu quả của nó ở hiện thế ra sao.
“Bạch tiền bối, ngài muốn ra ngoài với ta à?” Tống Thư Hàng mừng rỡ hỏi.
Ban đầu Tống Thư Hàng tìm Bạch tiền bối two chỉ để hỏi xem hắn có manh mối gì về không gian phong bế, hay là có cách gì để giải quyết được trạng thái quái dị trên người mình hay không thôi.
Không ngờ Bạch tiền bối two lại đồng ý ra ngoài cùng hắn để xử lý ảnh hưởng của không gian phong bế như thế này.
Đúng là xin hạt vừng mà cho quả dưa hấu!
Nhân lúc Bạch tiền bối two chưa đổi ý, Tống Thư Hàng vội vàng động ý niệm.
Thế giới hạch tâm mở ra, Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối two xuất hiện trong phòng của Điền Thiên Đảo Chủ.
Căn phòng này không hề thay đổi gì so với trước đó.
Trên máy tính, các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 vẫn còn đang nói chuyện ồn ào.
Bạch tiền bối two vừa ra ngoài đã nhìn thấy cánh cửa không gian phong bế kia.
Cánh cửa này mang khí tức và trạng thái giống hệt như trên người Tống Thư Hàng.
“Đây là không gian tương tự như cái bóng của thế giới à? Không đúng, hẳn là đẳng cấp của nó cao hơn một chút. Thú vị đấy.” Bạch tiền bối two nói: “Đi, chúng ta vào.”
“Cứ thế mà vào không sao chứ?” Tống Thư Hàng nói: “Trước đó phân thân của ta bị cuốn vào đó rồi bị nghiền thành bột luôn.”
“Đừng có lãng phí thời gian, ta đang bận lắm.” Bạch tiền bối two đẩy nhẹ một cái, trên người Tống Thư Hàng hiện lên gợn sóng, nhưng gợn sóng này căn bản không thể ngăn trở được Bạch tiền bối two.
Lực đẩy mạnh mẽ ném hắn vào thẳng trong cánh cửa không gian phong bế.
Sau đó Bạch tiền bối two cũng bước vào bên trong cánh cửa không gian phong bế.
Hai người đều biến mất.
Cánh cửa không gian phong bế đóng lại rồi cũng biến mất theo.


Một lát sau, Diệp Tư xuất hiện trong góc phòng của Điền Thiên Đảo Chủ.
Nhưng lúc này cô không phải là thực thể mà ở trong trạng thái hình chiếu.
“Thư Hàng biến mất… còn có một khí tức khác… là khí tức của Bạch tiền bối two đáng sợ kia.” Diệp Tư hít một hơi thật sâu.
Sau đó thì cô yên tâm lại.
Nếu Tống Thư Hàng đi cùng Bạch tiền bối two đáng sợ kia thì cô không có gì phải lo lắng nữa.
Hình chiếu tan biến.
Bản thể của Diệp Tư xuất hiện trong một sa mạc vàng kim.
Trong không gian sa mạc này có những pho tượng vàng đứng thẳng.
Diệp Tư đạp hư không nhảy mấy bước, đáp xuống bàn tay của một pho tượng lớn.
Pho tượng này là của một vị tiên tử đội mũ phượng – Dao Trì Nữ Đế Thiên Đình viễn cổ - Trình Lâm.
Bên cạnh tượng của Trình Lâm là tượng của một vị đạo nhân tiên phong đạo cốt.
Có một đạo trưởng áo đỏ đang ngồi trên tay của pho tượng ấy mà nhắm mắt dưỡng thần.
Trên đỉnh đầu đạo nhân kia là một vòng ánh sáng như ánh trăng tròn, tỏa ra hào quang của Đạo.
Người tu luyện nhìn thấy vầng sáng này thì muôn vàn cảm xúc sẽ dấy lên trong lòng. Vầng sáng ấy như một tấm gương, tu sĩ ở đẳng cấp nào nhìn thấy hào quang của Đạo cũng có thể soi chiếu ra bản thân mình, rồi kết hợp với hào quang kia để có được những cảm ngộ khác biệt.
Đó là biểu tượng thuộc về Trường Sinh Giả.
Nếu Tống Thư Hàng ở đây thì hắn sẽ nhận ra vị đạo trưởng này.
Chủ nhân của Xích Tiêu Kiếm, người sáng tạo ra Phần Thiên Hỏa Diễm đao – Xích Tiêu Tử đạo trưởng. Dù ở giữa các Trường Sinh Giả, hắn cũng đứng trên cấp bậc đỉnh cao.

Đối diện với Diệp Tư là một pho tượng của người tu luyện Nho gia. Ngồi trên tay pho tượng ấy là một người trông như nho sinh khùng, quần áo thì lộn xộn, chân chỉ đi có một chiếc giày.
Hắn cầm trong tay một quyển kinh tử Thánh Nhân, lẳng lặng đọc.
Đó chính là Đạo Tử - Người đứng đầu mười hai Kiếp Tiên của Nho gia.
Trước thời kì viễn cổ hắn đã là Kiếp Tiên, hơn nữa còn đứng đầu mười hai Kiếp Tiên của Nho gia. Sau đại kiếp Nho gia, hắn điên điên khùng khùng, mải miết chạy băng băng trong biển rộng.
Mà lúc này đây, trên đỉnh đầu của hắn cũng có một vầng nguyệt luân. Đạo Tử cũng đã vào cảnh giới trường sinh.
Thậm chí không một ai biết Đạo Tử bước vào cảnh giới này từ khi nào.

Bên cạnh tượng Đạo Tử là một pho tượng Kim Cương cường tráng. Mỗi lần nhìn thấy pho tượng Kim Cương này, Diệp Tư đều cảm thấy cơ bắp của cả thế gian đều đã đắp hết lên mình nó rồi.
Bức tượng Kim Cương dựng thẳng một tay, tay kia đặt ngang.
Trên bàn tay nằm ngang có một vị tăng nhân vàng rực ngồi đó.
Dáng vẻ của tăng nhân này giống Tống Đầu Gỗ lúc chạy đến cứu viện cho Sở các chủ đến mấy phần.
Nhưng tăng nhân này không phải là Tống Đầu Gỗ.
Hắn chắp tay vào nhau, lặng lẽ tụng kinh văn, đỉnh đầu của hắn vừa hiển hiện vầng sáng đại đạo của Trường Sinh Giả.
“Bắc Phương đạo hữu có đến không?” Lúc này, Xích Tiêu Tử ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tư, mỉm cười hỏi.
“Bắc Phương tiền bối không muốn gặp mặt ta.” Diệp Tư trả lời.
Một đám đại lão trường sinh ngồi đấy làm cho gà mờ lục phẩm như cô cảm thấy áp lực lớn lao.
Sở dĩ cô có thể xuất hiện ở đây là vì cô đại diện cho Trình Lâm.
Đồng thời đây cũng là lần đầu tiên các Trường Sinh Giả này tụ họp.
Lúc này, Đạo Tử buông kinh văn xuống, cất tiếng nói: “Như đã nói, ta đồng ý tham gia cái liên minh Thiên Đạo Chắc Chắn Phải Rớt Đài này, nhưng mục tiêu của ta là lên làm Thiên Đạo.”
“Ừm, mục tiêu của bần đạo thì là… bồi dưỡng ra một Thiên Đạo mới. Nếu Đạo Tử đạo hữu có cơ hội và năng lực này thì bần đạo có thể trợ giúp ngươi.” Xích Tiêu Tử nói.
Năm đó.. hắn tự nhiên nghĩ rằng cây hành trong tay mình có thể trở thành Thiên Đạo.
Bây giờ nghĩ lại… chắc là lúc đó mình trúng gió rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận