Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2041: Sự Thừa Nhận Của Rồng

Chương 2041: Sự Thừa Nhận Của Rồng
Lần này cành cây do Bạch tiền bối ném lên yên ổn rơi xuống đất, chỉ về hướng năm giờ.
“Lần này cuối cùng cũng không có tên nào không có mắt đến quấy rối.” Tống Thư Hàng nói.
Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng sâu trong lòng hắn lại hơi thất vọng. Nếu lần này cành cây lại bị người nào đó đánh nát, hắn định đề nghị Bạch tiền bối ném chân thân ra chỉ đường thử, có khi hiệu quả sẽ tốt hơn cũng không chừng?
Nhưng không ngờ phương pháp cành cây chỉ đường lại thành công, hơi đáng tiếc.
Khoan đã... Cốc~ không được, ta đang nghĩ gì vậy?
Tống Thư Hàng lập tức xua đi ý tưởng táo bạo vừa rồi, đè nó xuống sâu dưới não, phong ấn vô số tầng khiến nó không bao giờ thấy được mặt trời.
Còn sống mới là quan trọng nhất.
“Đi thôi, đi về hướng này.” Sợi tóc ngố của Sở các chủ lại chạy lên đỉnh đầu của Tống Thư Hàng, đong đưa theo gió.
Bạch tiền bối nhặt cành cây lên, dẫn Tống Thư Hàng và bạch long tỷ tỷ đi về hướng năm giờ.
Trong tay Tống Thư Hàng kéo theo con khuyển quái rụng răng kia.
Khuyển quái không ngừng giãy giụa nhưng sức của nó không thể chống lại Tống Thư Hàng, hơn nữa còn bị phong ấn, làm nó càng giãy giụa càng trở nên vô lực.
Móng vuốt của nó cào trên đất để lại bốn vết cào rất sâu, nó vừa bị ép kéo đi vừa kêu gào trong tuyệt vọng.
Đám quái vật xung quanh liếc nhìn Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối và bạch long tỷ tỷ, sau đó lặng lẽ quay đầu lại, chuyển mục tiêu công kích sang những thí luyện giả khác.
Bởi vì tất cả quái vật đều cảm nhận được ba người này không dễ chọc.
Tu vi của Bạch Thánh, bạch long và Bá Tống cộng lại cao hơn tổng thể tu vi của chín phần mười thí luyện giả đợt này cộng lại, vượt qua cả nửa thiên hạ!
Nói đúng hơn là Bạch Thánh và bạch long, hai vị cùng có chữ “Bạch” trong tên gọi đều thuộc hàng không chọc nổi, về phần Bá Tống chỉ là kèm theo thôi.
Vì vậy ba người Tống Thư Hàng cứ thế thoát khỏi vòng thí luyện quái vật, tiến thẳng về hướng năm giờ.
Dọc đường đi, Tống Thư Hàng thử tìm kiếm nhóm Tô Thị A Thập Lục và Chuyển Bàn Đạo Nhân nhưng tìm suốt một đường vẫn không tìm được A Thập Lục.
Giống như trước đó, bạch long tỷ tỷ có thể định vị khí tức của A Thập Lục nhưng trong thí luyện chi địa có nhiễu sóng không gian.
Tống Thư Hàng đành phải tạm thời từ bỏ, xem thử có thể gặp được Tô Thị A Thập Lục ở vòng thí luyện tiếp theo hay không mà thôi.
Sau khi đi được chừng mười nghìn mét, Bạch tiền bối lại lấy cành cây ra rồi ném lên cao.
Cành cây nhỏ của Tống Thư Hàng xoay tròn, cuối cùng cắm thẳng xuống đất.
“Thế này là có ý gì?” Bạch Long tỷ tỷ hiếu kỳ hỏi.
Tống Thư Hàng xoa cằm nói: “Chui xuống đất hay là bay lên trời đây?”
“Bên có chồi chắc là phần đầu, vậy là chỉ lên trời rồi?” Sợi tóc ngố của Sở các chủ nói.
Bạch tiền bối suy nghĩ một chút sau đó rút cành cây ra ném lên trời lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn như vừa rồi, cành cây cắm xuống đất, đầu nhọn chỉ lên trời.
Bạch tiền bối ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trên trời trống không chẳng có gì.
“Chẳng lẽ do vòng thí luyện quái vật vẫn chưa kết thúc nên đường hầm thí luyện trên không chưa mở ra?” Bạch long tỷ tỷ đưa ra ý kiến.
Bạch tiền bối mỉm cười: “Kệ đi, chúng ta cứ đi lên là được.”
Hắn đạp hư không, bước lên trời.
Bạch long tỷ tỷ đi theo sau.
Tống Thư Hàng đặt khuyển quái sang một bên cột lại trước sau đó mới đi theo, trở thành người đi cuối.
Vừa mới bước lên hư không được ba bước, Tống Thư Hàng bỗng cảm thấy đỉnh đầu căng ra cứ như có một bàn tay vô hình đang đè trên đầu hắn, muốn đè hắn xuống dưới.
Mỗi lần lên cao một bước, lực đè này lại càng mạnh.
Do lực đè khá mạnh, hoa sen đen dưới chân xuất hiện vết rách.
66 thánh viên kim loại lại bị kích hoạt, lơ lửng trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng, ngẩng đầu nhìn hư không.
Đi thông con đường lên trời chính là thí luyện?
Nhưng thoạt nhìn Bạch tiền bối và bạch long tỷ tỷ không hề bị đè nén gì cả, ung dung bước lên cao.
“Chẳng lẽ lại là thí luyện chỉ dành cho thí luyện giả tu luyện Thánh Viên Long Lực Thần Công?” Tống Thư Hàng cắn răng, tiếp tục bước từng bước lên không trung.
Ở phía trước, sau khi bước chừng trăm bước, bạch long tỷ tỷ dừng lại, ngồi cạnh Bạch tiền bối.
Hai người quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng.
Sau khi Tống Thư Hàng bước được năm mươi bước, áp lực đè trên đỉnh đầu càng lớn, đầu suýt bị đè rơi khỏi cơ thể bằng gỗ.
Hắn đành phải dùng cả tay lẫn chân, thậm chí thi triển tăng phát thuật để tạo ra mái tóc dài, dùng tóc ngưng tụ thành bàn tay đỡ lấy đầu.
Khó khăn lắm hắn mới leo lên được độ cao trăm bước: “Đến nơi chưa?”
“Đến rồi.” Bạch tiền bối đưa tay kéo Tống Thư Hàng dậy.
Bạch long tỷ tỷ đưa móng vuốt nhỏ về phía trước, rạch nhẹ một phát.
Trong hư không trống rỗng bỗng có một con thần long hiện ra.
Dường như thần long còn đang ở trạng thái ngủ say, thân thể cuộn tròn, khóe miệng có vệt nước miếng mơ hồ.
“Quả nhiên, sau siêu cự viên vương là đến sự thừa nhận của rồng.” Tống Thư Hàng điều chỉnh hô hấp.
Vậy làm sao để con rồng này thừa nhận bản thân đây?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tống Thư Hàng đưa hai bàn tay tóc ra chạm vào thần long. Tay trái thi triển bí pháp giám định kiểm tra xem thần long này là ảo hay thật, tay phải thi triển Dưỡng Đao thuật kiểm tra trình độ của nó.
Bạch tiền bối: “...”
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Ngay khi hai bàn tay tóc của Tống Thư Hàng chạm vào thần long, thần long đột nhiên mở mắt.
“Ồ? Mới đó mà đến chỗ ta rồi à? Tư chất của thí luyện giả đợt này cao vậy sao?” Thần long lên tiếng.
Ngôn ngữ mà nó nói là ngôn ngữ của rồng.
Cũng may có bạch long tỷ tỷ ở bên cạnh phiên dịch, không phải lo về vấn đề giao tiếp.
Lúc này hai pháp thuật trên bàn tay tóc của Tống Thư Hàng đã khởi động.
Bí pháp giám định bên tay trái, ánh sáng lóe lên.
Một cơn đau cực nhẹ xông lên não Tống Thư Hàng.
Giám định thất bại!
Lâu lắm rồi mới thấy giám định thất bại.
Hơn nữa cái giá phải trả khi thất bại cũng rất thấp, ngay cả miệng vết thương cũng không có.
Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng gặp trường hợp này.
Thường thì nều giám định thất bại đều là do gặp tồn tại siêu nhiên không thể giám định, hoặc là cái giá phải trả khi giám định vượt qua cực hạn mà Tống Thư Hàng có thể tiếp nhận, dẫn đến bí pháp giám định bị buộc dừng lại giữa chừng.
Trong hai trường hợp này, cho dù giám định thất bại thì cái giá phải trả đều cực lớn.
Nhưng cái giá phải trả lần này lại cực thấp, gần như không có.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ, Dưỡng Đao thuật trên bàn tay tóc khác đồng thời lóe sáng.
Thần long khổng lồ ngửa đầu phát ra một tiếng rồng ngâm~~
Vừa tỉnh dậy đã được massage, sướng tê người.
Thần long cúi đầu nhìn Tống Thư Hàng, đôi mắt vốn còn buồn ngủ đã tỉnh hẳn, trong con ngươi khổng lồ chứa đầy vẻ tán thưởng.
“Thí luyện giả trẻ tuổi, ngươi sống thật có tâm.” Thần long lên tiếng.
Bạch long tỷ tỷ ở bên cạnh phiên dịch.
Xem ra thần long rất vừa ý Dưỡng Đao thuật.
Nếu vừa ý vậy thì chuyện gì cũng dễ bàn.
Mái tóc dài của Tống Thư Hàng tản ra, hóa thành hai mươi nắm tay, đồng loạt chạm vào thân thể thần long.
Cùng lúc đó hai tay trên cơ thể bằng gỗ của hắn cũng chạm vào.
Dưỡng Đao thuật ×22, thuấn phát!
Thần long ngẩng đầu, trên thân thể phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt giống như mặt trời.
Một lúc lâu sau, ánh sáng biến mất.
Thần long cúi đầu nói với Tống Thư Hàng: “Tốt lắm, thí luyện giả trẻ tuổi, ta rất vừa ý ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận