Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1180: Thông Nương Lại Là Thiên Tài Ư?

Chương 1180: Thông Nương Lại Là Thiên Tài Ư?
Đúng là trước giờ Nho gia vẫn luôn biết đến sự tồn tại của Đạo Tử sư tổ.
Chẳng qua kể từ khi Nho gia gặp phải đại kiếp năm đó, Đạo Tử sư tổ vẫn cứ điên điên khùng khùng như thế... Nho gia cũng đã thử phái người đến tiếp xúc với Đạo Tử sư tổ nhưng trạng thái của Đạo Tử sư tổ như vậy, thật sự không cách nào trao đổi được.
Nho gia cũng từng phái người theo dõi Đạo Tử sư tổ, nhưng Đạo Tử là đại năng cấp bậc Kiếp Tiên cửu phẩm, không có tu vi cùng cảnh giới thì không cách nào đuổi kịp. Có khi mới thấy Đạo Tử còn đang chạy rong trên biển đây nhưng vừa chớp mắt một cái, hắn đã mở cổng không gian biến mất rồi ấy chứ. Ngoài việc trợn mắt ra mà nhìn thì người theo dõi còn biết làm gì nữa đâu?
Nho gia cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Tống Thư Hàng cũng có thể nghe ra được sự tuyệt vọng bất lực từ trong giọng điệu của Hằng Hỏa Chân Quân.
“Hằng Hỏa tiền bối, các ngài gặp vấn đề gì khi di chuyển mảnh vỡ Thiên Đình à?”
Tống Thư Hàng dò hỏi.
Hằng Hỏa Chân Quân:
“Thật ra việc di chuyển cũng không xảy ra vấn đề gì. Chỉ là khi bọn ta thử di chuyển một mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ cỡ nhỏ vào trong thế giới Kim Liên, mảnh vỡ đó lại không kết hợp với thế giới kim liên mà chỉ nằm ở đấy giống như một tòa kiến trúc được dọn vào thế giới Kim Liên thôi. Vậy nên bọn ta muốn mời Thư Hàng tiểu hữu đến thế giới Kim Liên của Nho gia xem thử, rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu.”
“Được thôi, gần đây cuối tuần và ngày nghỉ lễ ta đều rảnh, lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
Tống Thư Hàng đáp.
Hằng Hỏa Chân Quân:
“[icon mặt cười] Vậy thì tốt quá, cảm ơn Thư Hàng tiểu hữu trước nhé. Bây giờ ta đang sắp xếp cho các thành viên của Nho gia di chuyển một mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ khác vào, để xem thử sau khi mảnh vỡ Thiên Đình thứ hai tiến vào thế giới Kim Liên thì sẽ sinh ra phản ứng thế nào. Nếu như vẫn không có phản ứng gì thì phải mời Thư Hàng tiểu hữu ra tay thôi.”
“Hằng Hỏa tiền bối đừng khách khí như thế, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, hơn nữa thật ra ta cũng có chút việc muốn nói với Hằng Hỏa tiền bối.”
Tống Thư Hàng nói.
Hằng Hỏa Chân Quân:
“Xin tiểu hữu cứ nói.”
“Chuyện này có liên quan đến phương pháp tu luyện Nho Gia Kim Cương Thân mà lúc trước ta lấy được trong Vạn Thư sơn. Dạo trước ta có thu nhận một vị đệ tử, nay muốn xin Chân Quân cho phép ta truyền thụ Kim Cương Thân lại cho đệ tử của ta.”
Tống Thư Hàng nói.
“Thì ra là vậy, chuyện này ta có thể làm chủ được. Thư Hàng tiểu hữu có thể truyền thụ bộ Nho Gia Kim Cương Thân trong tay ngươi cho đệ tử thân truyền, chỉ cần không truyền ra ngoài là được.”
Hằng Hỏa Chân Quân trả lời.
Vì là người cai quản thế giới Kim Liên, thế nên địa vị của Hằng Hỏa Chân Quân ở Nho gia càng trở nên tôn quý hơn. Cộng thêm việc hắn cũng sắp tấn thăng Tôn Giả thất phẩm, một khi tấn thăng thành công, địa vị ở Nho gia sẽ lại cao hơn một tầng.
“Cảm ơn Hằng Hỏa tiền bối.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Vậy là giờ hắn có thể chính thức truyền thụ Nho Gia Kim Cương Thân cho Tiểu Thải rồi.
Chờ sau khi luyện thành môn công pháp này xong, Tiểu Thải mới thật sự xứng với danh hiệu Kim Cương Quân Tử Đao.
“Cương Thủ, Nho Gia Kim Cương Thân, sau này ta còn dốc túi truyền thụ thêm một thân đao pháp cho Tiểu Thải nữa. Nhưng tính ra vẫn còn thiếu một môn công pháp.”
Tống Thư Hàng xoa cằm suy tư.
Trước mắt Tiểu Thải vẫn đang ở cảnh giới tam phẩm. Cô ấy là một con tước yêu bình thường, trước khi đến cảnh giới ngũ phẩm hóa thành hình người, công pháp tu luyện của nhân loại cũng không thích hợp với Tiểu Thải lắm.
“Ồ? Sư phụ đang xem xét công pháp cho ta sao?”
Tiểu Thải xoay đầu lại, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Lúc này Tiểu Thải đang ‘ngồi’ trên sofa, hai cái chân đầy móng vuốt thì cầm bài, còn hai cánh thì lấy bài rất linh hoạt. Bộ dạng của cô bây giờ trông đáng yêu vô cùng.
“Nổ!”
Tiếng của Bạch tiền bối vang lên đầy dứt khoát.
“Ơ? Bạch tiền bối, ván này chúng ta ngồi đối diện nhau, hai người chúng ta là một đội mà. Bạch tiền bối ngài còn nổ lung tung như vầy nữa thì sẽ mất đi người đồng minh này đấy.”
Tiểu Thải xoay đầu lại, khóc không ra nước mắt nói.
“À, vậy ta hủy lần nổ này đi, ra bài cho ngươi đánh. Ngươi muốn một lá hay là một đôi?”
Bạch tiền bối hỏi.
Thông Nương:
“Bạch tiền bối, không được làm như vậy. Sao lại hỏi trắng trợn như thế chứ? Làm vậy là phạm quy rồi đấy!”
Liễu thụ yêu Khinh Vũ ngồi bên cạnh cũng khóc không ra nước mắt.
“Ừ nhỉ, cũng đúng, thế thì không hỏi nữa.”
Bạch tiền bối gật đầu một cái:
“Vậy ta sẽ xé bài bom thành ba lá để đánh, ba con ba!”
Thông Nương:
“Ha ha ha ha, ba con bốn! Đúng lúc cho ta có cơ hội chạy bài.”
Tiểu Thải:
“Ha ha ha ha, ăn ba con J của ta này!”
“Ba con A.”
Khinh Vũ lặng lẽ nói.
Bạch tiền bối:
“Nổ!”
Tống Thư Hàng lén liếc mắt nhìn trộm bài trong tay Bạch tiền bối, quả nhiên... tất cả đều là bom. Hầy, thật ra hắn thấy mọi người nên chơi cờ bốn nước (1) hay trò nào đó tương tự thì tốt hơn.
Đánh bài mà không gian lận, nếu chỉ dựa vào vận may thì hầu như không ai có thể thắng được Bạch tiền bối -ông vua may mắn, một vị âu hoàng trong những âu hoàng.
Dù sao Bạch tiền bối không chỉ có làn da trắng mà tên của ngài ấy cũng là ‘Bạch’.
“À đúng rồi sư phụ, chúng ta tiếp tục bàn về đề tài vừa rồi đi. Sư phụ đang muốn tìm công pháp cho ta hả?”
Tiểu Thải nói với giọng điệu vô cùng phấn khích.
Mặc dù cô là thành viên của tổ chức yêu quái trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà, nhưng mọi người cũng biết tổ chức này chỉ truyền thụ một thứ là “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót” cho thành viên mà thôi, ngoài ra chẳng có công pháp cao siêu gì sấc.
Khi trở thành thành viên của tổ chức, ngoại trừ được hưởng một ít phúc lợi, lúc đánh nhau thì có thể kéo thêm mấy thành viên trong tổ chức đến làm màu cho oai ra thì chẳng được thêm gì nữa, còn về phương diện tu luyện đều phải dựa vào chính mình hết.
Từ lúc bắt đầu tu luyện cho tới khi lên đến cảnh giới tam phẩm, Tiểu Thải đều chỉ dựa vào chính mình. Công pháp mà cô tu luyện rất bình thường, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao lúc Đông Phương Lục Tiên Tử đề nghị cô bái sư, cô lập tức đáp ứng ngay không chút do dự.
“Vừa rồi Hằng Hỏa Chân Quân đã đồng ý cho ta truyền thụ Nho Gia Kim Cương Thân cho người rồi. Đây chính là một loại pháp môn luyện thể do thánh nhân Nho gia sáng tạo ra, hiệu quả siêu tốt. Trong tay ta vẫn còn có một ít long ma dược tể, ngươi có thể phối hợp sử dụng chúng trong lúc tu luyện. Còn về công pháp tu luyện, đến lúc đó ta sẽ tìm giúp ngươi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Cảm ơn sư phụ, nổ nổ nổ, lần này ta nổ chắc rồi!”
Tiểu Thải vui vẻ nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Nghe giống như Tiểu Thải đang muốn cho nổ banh xác người sư phụ là hắn đây vậy, mệt tim quá.
Lúc này, Bạch tiền bối bỗng dưng ngẩng đầu lên nói:
“Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công được đấy.”
Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối, ý ngài là bảo ta truyền thụ Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công cho Tiểu Thải sao?”
“Đúng vậy.”
Bạch tiền bối nói:
“Môn công pháp này có ba mươi ba loại hình thái, hơn nữa bản thân nó cũng thích hợp với yêu tu. Năm đó trong số đệ tử thân truyền của Tam Thập Tam Thần Thú Tông cũng có không ít người là yêu tu.”
Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới “ái khuyển 43B” Phù Sinh Tiên Tử, bản thể của cô ấy chính là một cô chó cái. Đệ tử Độc Cô Bạch của Phù Sinh cũng là một con hồ yêu. Bắt đầu từ cảnh giới nhất phẩm nhị phẩm thì bọn họ đã tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công rồi.
“Có lý! Mà bản thân ta cũng hiểu rõ Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công nhất. Lúc Tiểu Thải tu luyện môn công pháp này, có chỗ nào không hiểu thì sư phụ ta đây cũng dễ chỉ điểm. Nếu đổi thành những công pháp khác, một khi Tiểu Thải gặp trúng vấn đề nào không hiểu, ta còn phải vào nhóm hỏi những vị tiền bối khác.”
Nói xong, Tống Thư Hàng còn cười thật to.
Tiểu Thải:
“...”
Sư phụ à, có một số việc chỉ hai thầy trò chúng ta biết là được rồi, nếu nói ra sẽ khiến người ta cảm thấy sư phụ ngài rất không chuyên nghiệp, đệ tử cũng thấy ngại lắm.
Sau khi chơi năm ván liên tiếp với ba con tiểu yêu, Bạch tiền bối bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Ban đầu nổ liên hồi rất sảng khoái, nhưng cả năm sáu ván đều nổ như vậy thì hơi chán.
“Món ăn vẫn chưa nấu xong sao?”
Bạch tiền bối hỏi.
Hắn ngửi được từng đợt mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra, nước miếng tiết đầy cả miệng. Nhưng đợi mãi đến giờ vẫn chưa thấy món nào được bưng ra.
“Nghe Biệt Tuyết tiên tử nói là muốn chế biến thân thể Huyền Thánh bát phẩm thành món ăn thì cần phải trải qua đến mấy công đoạn rất phức tạp, chậm một chút cũng dễ hiểu thôi.”
Tống Thư Hàng an ủi.
Bạch tiền bối ngáp một cái:
“Vậy ta đi chợp mắt một chút đây, mấy ngày nay phải độ thiên kiếp nên thấy hơi mệt.”
Dứt lời, Bạch tiền bối lấy một cái kén to từ trong pháp khí không gian của mình ra. Đúng vậy, đây chính là cái kén do Bạch tiền bối tự mình phun tơ kết ra trong lần sử dụng Long Ma dược tề trước kia đấy.
“Lát nữa đến giờ ăn cơm thì kêu ta dậy nhé.”
Nói xong, Bạch tiền bối chui vào trong kén ngủ ngon lành.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Sư phụ, bây giờ đang rảnh hay là ngài nói sơ lược về Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công cho ta biết đi.”
Tiểu Thải hưng phấn nói.
Nhờ nhận được phúc lợi từ nghi thức đại trận do Cật Qua Thánh Quân cử hành lúc trước, bây giờ tu vi của Tiểu Thải đã đạt đến cảnh giới tam phẩm đỉnh phong, lại tiến thêm một bước nữa là có thể trùng kích cảnh giới tứ phẩm.
Trước khi trùng kích cảnh giới, cô hy vọng mình có thể đổi một môn công pháp lợi hại hơn, lại luyện thành Nho Gia Kim Cương Thân mà Tống Thư Hàng đã nói. Vậy thì tỷ lệ độ kiếp thành cồn có thể sẽ tăng lên rất nhiều.
“Được rồi, giờ ta giảng sơ qua một lược về môn công pháp này cho ngươi biết trước.”
Khi nói đến đây, vừa lúc Tống Thư Hàng quay qua thấy Thông Nương, trong đầu chợt nhớ ra:
“À Thông Nương này, gần đây cô có cố gắng tu luyện Thiên Khấp Bảo Điển không thế? Hay là lại lười biếng nữa rồi?”
Hắn hỏi vậy là vì sau khi Thông Nương tu luyện Thiên Khấp Bảo Điển, Tống Thư Hàng rất ít khi thấy cô khóc thút thít.
Không phải Tống Thư Hàng có sở thích thấy Thông Nương khóc... chỉ là đang trong quá trình tu luyện Thiên Khấp Bảo Điển mà lại chẳng thấy cô khóc gì hết, chuyện này thật không bình thường.
Vậy nên hắn mới nghi phải chăng Thông Nương lại lười biếng tu luyện nữa rồi?
Thông Nương cười đắc ý:
“Tống Thư Hàng, có phải ngươi thấy ta rất ít khi khóc tỉ tê cho nên mới nghi ta không cố gắng tu luyện không? Ha ha ha, ngươi quá ngây thơ rồi!”
Tống Thư Hàng:
“???”
“Bởi vì... ta đã tìm được cách khắc phục tác dụng phụ hay khóc của Thiên Khấp Bảo Điển rồi!”
Thông Nương ngửa đầu tuyên bố với giọng điệu cực kỳ đắc ý.
Lúc này cô đang ở trạng thái ‘hành’, mầm hành cong vòng lại giống như bị gió thổi sắp gãy đôi vậy.
“Cách khắc phục tác dụng phụ hay khóc ư? Sao cô làm được thế?”
Tống Thư Hàng kinh ngạc nói, ngay cả Diệp Tư cũng không làm được chuyện này mà.
“Ngươi còn nhớ bộ công pháp mà ta lấy được từ trong Thánh Tịch trì trên Vạn Thư sơn không? Chính là bộ Cuồng Bạo Thuật ấy, ta đã dùng nó để giải quyết tác dụng phụ của Thiên Khấp Bảo Điển đấy.”
Thông Nương nhếch miệng lên.
“Cuồng Bạo Thuật khắc chế Thiên Khấp Bảo Điển á? Đây là cái lý luận gì vậy? Hai bộ công pháp này hoàn toàn chẳng dính dáng gì với nhau cả, sau mà kết hợp với nhau được?”
Tống Thư Hàng ngớ người chẳng hiểu ra sao.
“Ta biểu diễn cho ngươi xem một lần, nhìn cho kỹ nhé.”
Thông Nương đắc ý nói:
“Trước tiên ta sẽ vận chuyển công pháp Thiên Khấp Bảo Điển.”
Vừa nói Thông Nương vừa vận chuyển Thiên Khấp Bảo Điển, hai mắt cô lập tức ngấn lệ, nước mắt đã sắp rơi xuống.
Đúng lúc này, Thông Nương đột nhiên hét lớn:
“Cuồng Bạo Thuật!”
Ngay sau đó mầm hành nhỏ bỗng đỏ lên, hai mắt Thông Nương cũng đỏ bừng, nước mắt lập tức biến mất.
“Chỉ cần duy trì cả hai trạng thái là Thiên Khấp Bảo Điển và Cuồng Bạo Thuật thì không cần lo đến chuyện khóc tỉ tê nữa rồi.”
Thông Nương nói:
“Ta đúng là thiên tài mà!”
Chú thích:
(1)Tứ quốc quân kỳ (四国军棋, tạm dịch là cờ bố nước): Nếu hai người chơi thì hai người ở hai bên chiến đấu với nhau. Còn nếu bốn người chơi thì hai người đối diện nhau là một đội. Mỗi người được chia 25 quân cơ, màu cờ của mỗi người khác nhau, bốn màu thường gặp là đỏ, tim, xanh da trời và xanh lá cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận