Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1757: Ngươi đang làm khó Vũ Nhu Tử ta đó

Chương 1757: Ngươi đang làm khó Vũ Nhu Tử ta đó
Vũ Nhu Tử vẫn đang chạy trong vòng chạy hamster nhưng bóng tâm ma thì lại chui xuyên qua khe cửa, đáp xuống mặt đất.
Vì được tạo thành từ cái bóng nên trông nó đen sì sì.
Vừa dứt lời, tâm ma Vũ Nhu Tử hơi ngẩng đầu, ngước đôi mắt đẹp lên nhìn tất cả các đạo hữu đang ở đây, môi hơi mỉm cười, chỉ ngồi quỳ không nói.
Tâm ma này đúng là một mỹ nữ an tĩnh.
“Ôi chao!” Tộc trưởng già của phân bộ lạc Long Huyết tộc sáng ngời mắt.
Màu sắc này mới đúng này, xinh quá đi thôi!
Thế này là phù hợp với thẩm mỹ quan của thế giới Hắc Long rồi.
Tiếc rằng bây giờ hắn đã trở thành một ông già rồi, chứ nếu hắn trẻ ra tầm một trăm tuổi thì nói không chừng sẽ cố gắng vì tình yêu mà phấn đấu một phen đấy!
Mà cũng không phải, dù cô bé màu đen này phù hợp với thẩm mỹ quan của thế giới Hắc Long nhưng vẫn kém một chút so với thẩm mỹ của bộ lạc Long Huyết. Ví dụ như cô nàng màu đen này không có vảy rồng lóng lánh xinh đẹp làm giảm điểm không ít, tiếc quá.
Cô bé màu đen này còn là một tồn tại giống như phân thân, không phải là bản thể nữa chứ.
Đúng là trên thế gian này luôn tồn tại đủ thứ khuyết điểm, chẳng có gì là thập toàn thập mĩ. Ôi, đúng là cuộc đời!

Tống Thư Hàng nhìn tâm ma Vũ Nhu Tử ưu nhã này thì có vô vàn điều muốn nói, nhưng bao nhiêu câu chữ như xương gà mắc nghẹn trong cổ họng, không sao thốt ra nổi.
Sao lại có tâm ma kiểu này?
Chuyện này chẳng khoa học chút nào… nhưng mà lại rất Vũ Nhu Tử.
“Thật sự là tâm ma.” Lúc này, Xích Tiêu Kiếm tiền bối lên tiếng xác nhận: “Trước kia ta từng tiếp xúc với tâm ma chi lực mà đại lão Ma tông nuôi dưỡng, khí tức của nó rất giống với tâm ma của Vũ Nhu Tử bây giờ.”
“Đích thực là tâm ma, ai đã từng có tâm ma thì chỉ cần nhìn thấy cô ta là có thể cảm nhận được, cô ta đúng là tâm ma đấy.” Đậu Đậu cũng khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Thông Nương phát biểu: “Nhưng tâm ma này có tính tình tốt ghê.”
“Thì dù sao nó cũng là do tất cả niềm yêu thích của ta dung hợp lại tạo thành mà.” Vũ Nhu Tử cười hì hì mà nói, hai chân thon dài chạy từng bước thoăn thoắt. Bây giờ tâm trạng cô không tệ. Có thể triển lãm tác phẩm của mình cho các tiền bối và đạo hữu cùng xem là một chuyện rất vui.
Tống Thư Hàng cầm Loạn Linh quả cắn một miếng. Hắn nghĩ mình phải ăn gì đó cho bình tĩnh lại đã.
Sau khi cắn một miếng, hắn cảm thấy trạng thái thân thể mình bắt đầu thay đổi.
Dáng vẻ ông chú trung niên nhanh chóng được dáng vẻ thanh niên thay thế. Ồ, xem ra mình còn may chán, chỉ ăn mỗi một quả mà đã khôi phục tuổi thanh xuân rồi.
Khi Tống Thư Hàng đang nghĩ như vậy thì lại thấy cơ thể mình thu nhỏ lại, hai tay rụt vào trong tay áo.
Tống Thư Hàng: “Gay rồi!”
“Thư Hàng, ngươi làm trò gì đấy?” Đậu Đậu nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Khi nó đang nói thì trạng thái thân thể của Tống Thư Hàng cũng ổn định trở lại, cuối cùng dừng lại ở vóc dáng của thiếu niên khoảng mười hai tuổi.
“Không sao, ta vừa ăn Loạn Niên quả cho khôi phục lại ấy mà. Tí nữa lại ăn thêm xem sao.” Tống Thư Hàng vén ống tay áo và xắn quần lên.
Đúng lúc này, Vũ Nhu Tử lại hỏi: “Tống tiền bối, đáp án của ta đã đúng chưa?”
“Suýt nữa thì quên xem đáp án.” Tống Thư Hàng vội vàng cúi đầu nhìn quả cầu niệm lực.
Xanh rồi, xanh rồi, nó đổi màu xanh rồi!
Được Tống Thư Hàng xác nhận, trong vòng chạy hamster có âm thanh vang lên: “Đáp án chính xác.”
“Hì hì hì, ta biết ngay ta không sai mà.” Vũ Nhu Tử đắc ý nói.
“Đáp án này chính xác vượt quá cả dự liệu của ta, nhưng lại không phải loại đáp án mà ta muốn.” Đậu Đậu tiếc nuối nói. Đáp án thế này thì làm sao mà thỏa mãn trái tim khát khao hóng hớt của nó được?
Lúc này, giọng nói trong vòng chạy hamster lại vang lên: “Câu hỏi thứ hai: Vì sao Đậu Đậu lại cuồng Sở Sở như vậy?”
Vũ Nhu Tử: “Tống tiền bối! Kháng nghị, ta muốn kháng nghị, ngươi đang làm khó Vũ Nhu Tử ta đó! Làm sao mà ta biết chứng cuồng Sở Sở của Đậu Đậu bắt nguồn từ đâu!”
Đậu Đậu: “A a a a ~”
Cho nên cứ miệt mài mà chạy trên cái vòng chạy hamster kia đi, Vũ Nhu Tử!
“Ta cũng chẳng có cách nào, xem ra đành dừng vòng chạy hamster lại trước, đổi đề rồi mở lại vậy.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử tiếc nuối: “Không đổi luôn được sao? Ta không muốn có lịch sử thất bại chút nào.”
“Bây giờ ta không làm được, phải chờ chút nữa để ta nghiên cứu cách điều khiển pháp khí này đã.” Tống Thư Hàng nói xong, niệm lực khẽ động, vòng chạy hamster dừng lại.
Sau đó hắn nhập lại đề bài.
Số hamster để lại toàn bộ 300 câu hỏi của Bạch tiền bối two.
Nhập xong, Tống Thư Hàng chọn hình thức bốc đề ngẫu nhiên.
“Chờ chút Vũ Nhu Tử, lần này đổi cho ta chơi đi.” Đậu Đậu dí mặt vào vòng chạy hamster mà nói: “Mỗi người chơi một vòng.”
Vũ Nhu Tử chớp mắt: “Mỗi người chơi một vòng á?”
“Ừ, nên bây giờ đến lượt ta, ta chơi xong sẽ đến lượt cô.” Đậu Đậu nói.
“Nhưng nếu mỗi người chơi một vòng thì bây giờ vẫn là ta chơi mới đúng.” Vũ Nhu Tử thò tay ra từ khe cửa vòng chạy hamster mà xoa đầu Đậu Đậu: “Bởi vì Đậu Đậu ngươi là một con chó.”
Đậu Đậu: “…”
Vũ Nhu Tử, sau khi vào nhóm Cửu Châu số 1 cô đã thay đổi quá nhiều, hoàn toàn không còn là Vũ Nhu Tử đáng yêu lúc mới vào nữa.
“Đúng rồi, tâm ma của Vũ Nhu Tử tiên tử có tác dụng gì không?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối tò mò hỏi.
Từ nãy đến giờ, cô nàng tâm ma Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng – Quái Lệ Lục Đậu Phượng chỉ ngồi đó một cách ưu nhã và mỉm cười trong im lặng.
“Không biết nữa, ta mới nuôi nó thôi chứ chưa thử xem nó có tác dụng gì. Thực ra đây là lần đầu tiên ta triệu hoán nó ra cho người khác xem đấy. Hay là bây giờ chúng ta thử năng lực của nó đi?” Vũ Nhu Tử ôm đầu gối ngồi trong vòng chạy hamster.
“Nếu là tâm ma thì nó phải có đủ loại năng lực của tâm ma mới đúng.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
Đậu Đậu: “Vậy để ta đi thử xem. Nghe có vẻ thú vị phết đấy.”
“Thôi để ta.” Tống Thư Hàng dáng vẻ thiếu niên đưa tay nói: “Ta có Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử hộ thể, ảnh hưởng của tâm ma đối với ta sẽ bị giảm thiểu tối đa, nếu bị tâm ma ảnh hưởng cũng không gặp chuyện gì bất trắc. Ta cũng rất có hứng thú với năng lực tâm ma của Vũ Nhu Tử nữa.”
Ánh sáng công đức khắc chế lực lượng tâm ma, ở đây chỉ có Tống Thư Hàng là thích hợp để làm vật thí nghiệm nhất.
Đậu Đậu suy nghĩ rồi miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi, ta giao cơ hội thí nghiệm cho ngươi vậy.”
“Cảm ơn Đậu Đậu nhé.” Tống Thư Hàng cười nói.
“Thử một chút nào.” Vũ Nhu Tử nói với tâm ma của mình: “Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng – Quái Lệ Lục Đậu Phượng, hãy thi triển toàn bộ năng lực và thủ đoạn của ngươi cho Tống tiền bối xem đi!”
Cái bóng tâm ma nghe thấy vậy bèn gật đầu.
Cô nàng đứng lên, vỗ nhẹ vạt váy dài, sau đó khí chất thay đổi 180 độ, từ ưu nhã phóng khoáng biến thành quyến rũ dụ hoặc.
Cô bước tới trước mặt Tống Thư Hàng, hơi khuỵu người xuống để tầm nhìn của mình cân bằng với hắn rồi gọi một tiếng nũng nịu ngọt xớt “Tống tiền bối ~~”
“Tuyệt kĩ mị lực sắc dụ của nữ yêu tinh xinh đẹp?” Thông Nương không nhịn được mà thốt thành lời.
Tâm ma hơi cúi đầu, dâng một nụ hôn về phía thiếu niên Tống Thư Hàng.
“Ớ! Từ từ!” Vũ Nhu Tử đang ngồi trong vòng chạy hamster vội vàng quát cô nàng dừng lại.
“Tống tiền bối, xin hãy siêu độ ta đi.” Lúc này, tâm ma lại nói một câu chỉ có Tống Thư Hàng nghe được với giọng điệu hết sức dịu dàng.
Nói xong, cô nàng tiếp tục rướn nụ hôn về phía mặt hắn.
Đúng lúc này, mỹ nhân rắn công đức đột ngột phóng đến mặt của Tống Thư Hàng, nhận lấy nụ hôn của tâm ma nọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận