Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3160: Ngươi đã bắt họ chịu bao nhiêu ấm ức, ta sẽ đòi ngươi trả lại gấp trăm lần!

Chương 3160: Ngươi đã bắt họ chịu bao nhiêu ấm ức, ta sẽ đòi ngươi trả lại gấp trăm lần!
Trong trí nhớ dài dằng dặc của Thiên Đạo thứ tư màu đen, hơn một ngàn năm trước, trong trận chiến tranh đoạt vị trí Thiên Đạo thứ chín, quả thực có một gã tên là Bá Tống, biểu hiện tương đối nổi bật, hoàn toàn đủ tư cách để chứng đạo bất hủ.
Nếu không có nó và thể xác bất hủ của Thiên Đạo thứ tám phá quấy, nói không chừng tên Bá Tống này đã thực sự chứng đạo Thiên Đạo thứ chín rồi.
Nhưng vì nó âm thầm phá đám sau màn, cho nên vị trí Thiên Đạo thứ chín trước mắt vẫn trống không, chẳng ai chứng đạo thành công cả.
Bá Tống này cũng chỉ là một Trường Sinh Giả đỉnh tiêm mà thôi.
Cho dù một ngàn năm đã trôi qua, nhưng cùng lắm đối phương cũng chỉ đạt được cảnh giới trấn áp đương thời, vô địch thiên hạ của người đàn ông Nho gia năm đó. Về lý mà nói, lẽ ra tên đó không thể nhúng tay vào chuyện trên trời mới đúng.
Vô địch dưới gầm trời, đâu có nghĩa là vô địch cả trên trời.
Nhưng bây giờ giọng nói của Bá Tống lại vang lên ngay bên tai nó, quấy nhiễu trực tiếp đến tồn tại bất hủ là nó!
Mà, đối phương vừa nói cái gì cơ?
“Siêu thoát bất hủ” mà ta muốn nhưng không có được á?
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Siêu việt bất hủ, ngươi xứng sao?
“Không dám hiện chân thân, chỉ dám giấu đầu lòi đuôi, bí mật truyền âm mà tưởng dọa được ta à? Mánh khóe trẻ con.” Thiên Đạo thứ tư màu đen chậm rãi nói: “Siêu thoát bất hủ? Ngươi mà cũng biết cái gì là siêu thoát bất hủ sao?”
“Một tên còn chưa tiếp xúc với Thiên Đạo bất hủ, lấy tư cách gì ra mà bàn luận đề tài siêu thoát bất hủ với ta kia chứ?”
“Ta đã trải qua bốn đời Thiên Đạo luân hồi, bây giờ thời cơ chứng đạo của ta đã định. Vị trí Thiên Đạo thứ chín chưa ai đoạt được, chẳng ai ngăn cản được ta đâu!”
“Ta mới là kẻ sắp siêu thoát bất hủ!”
“Ngươi là cái thá gì?”
Thiên Đạo thứ tư màu đen nói nghe có vẻ ngông cuồng, nhưng thực chất nó là một kẻ cực kì cẩn thận.
Trong tình huống chưa xác định được căn nguyên của âm thanh bên tai mình, để đề phòng bất trắc, khi đang dùng giọng điệu cuồng vọng của mình giao lưu với đối phương, nó đã âm thầm thúc giục lực lượng toàn thân, tăng nhanh tốc độ bộc phát của virus hủy diệt hằng tinh trong Chư Thiên Vạn Giới.
Dưới sự thúc giục bất chấp trả giá của Thiên Đạo thứ tư màu đen, thanh tiến độ lập tức được đẩy nhanh!
Trong Chư Thiên Vạn Giới, vô số hằng tinh phát ra ánh sáng dị thường, sáng đến chói mắt!
Nhóm hằng tinh này đột ngột bị thiêu đốt, chỉ riêng nhiệt lượng và tia xạ tỏa ra trong ánh sáng là đủ để giết chết vô số sinh mệnh trong mỗi hằng tinh.
Mà đây mới chỉ là bước khởi đầu. Trong vài giây tiếp theo, các hằng tinh sẽ đi tới kết cục mà lẽ ra hàng chục, hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn tỉ năm sau mới gặp phải.
Sau khi quá trình này kết thúc, toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới sẽ bị hủy diệt và hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ có vật chất bất hủ có thể kéo dài hơi tàn.
Mà lần này, không có Thiên Đạo nào có thể đứng ra thiêu đốt thân mình để khởi động lại toàn bộ nhân quả của Chư Thiên Vạn Giới nữa.
Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Thiên Đạo thứ tư màu đen.
Lần này, không ai cản nổi!
[Bất kể là ai cũng không thể ngăn cản ta chứng đạo bất hủ!]
[Ta sẽ leo lên vương tọa siêu thoát bất hủ từ hài cốt của thế giới cũ, sẽ trở thành người đầu tiên siêu thoát Thiên Đạo!]
[Ta sẽ nghênh đón tự do, tự tại chân chính!]
“Ta, mới là duy nhất trong vạn giới!” Nhìn thấy quá trình Chư Thiên Vạn Giới bị hủy diệt đã không thể nào đảo ngược, cuối cùng Thiên Đạo thứ tư màu đen cũng hơi thả lỏng tinh thần.
Nhưng nó cũng chỉ buông lỏng một chút xíu mà thôi. Khi mọi việc chưa hoàn thành, nó vẫn duy trì sự cẩn thận tuyệt đối.
Bởi vì nó hiểu rất rõ, Thiên Đạo thứ chín chính là cơ hội cuối cùng!
“Bốp bốp bốp!” Lúc này, một tràng tiếng pháo tay vang lên sau lưng Thiên Đạo thứ tư màu đen.
“Đặc sắc, bài phát biểu quá đặc sắc, biểu hiện cũng vô cùng đặc sắc.” Giọng nói của Bá Tống cũng vang lên.
Có hai bóng người đột ngột xuất hiện ngay sau lưng Thiên Đạo thứ tư màu đen.
Tiếng vỗ tay là của một trong hai người đó.
Thiên Đạo thứ tư màu đen không cần quay đầu lại. Thân thể nó được tạo thành từ cát sỏi, vốn có tầm nhìn 360 độ.
Nó thấy hai bóng người này.
Một người là Bá Tống, một người nữa nó cũng khắc sâu ấn tượng… vì kẻ đó vô cùng đẹp mã. Là tên phá đám kia!
Vừa nhìn thấy nó, con hàng phá đám đẹp mã này còn nở một nụ cười khiến cho nó hãi hùng khiếp vía. Cứ như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn!
Tại sao hai tên này lại cùng xuất hiện ở đây?
Mà quái dị hơn là, rõ ràng hai người này đã xuất hiện trong “tầm nhìn” của nó, nhưng trong tầm cảm ứng của mình, nó lại không hề cảm ứng đước sự tồn tại của đối phương.
Dù nó đã vận dụng quyền hạn Thiên Đạo để giám sát, nhưng tin tức phản hồi của quyền hạn Thiên Đạo chính là ở đối diện nó “không có ai cả”!
Trạng thái này quá bất thường.
Vượt qua cả khả năng lý giải của Thiên Đạo thứ tư màu đen.
“Nếu ngươi đã biết đến “duy nhất vạn giới”, vậy dựa vào đâu mà ngươi cho rằng mình là người đầu tiên siêu thoát Thiên Đạo hả?” Đối diện, Bá Tống nở nụ cười lưu manh, ung dung hỏi.
Thân thể của Thiên Đạo thứ tư màu đen lại chân động. Bá Tống nhắc nhở đến nước này, nó đã lờ mờ đoán ra chân tướng.
Nhưng nó lại chống cự chân tướng này trong vô thức.
[Không thể nào! Nếu tên này thực sự là tồn tại siêu thoát bất hủ, thì hành động của ta bao lâu nay không thể không bị ảnh hưởng chút nào như thế được. Vả lại… duy nhất vạn giới… rõ ràng hắn không thể là duy nhất vạn giới!] Thiên Đạo thứ tư màu đen tìm kiếm lý do cho mình theo bản năng.
Tồn tại siêu thoát bất hủ không bị trói buộc bởi bất cứ quy tắc nào, dù là thời gian hay không gian.
Thậm chí bọn họ còn có thể thao túng tất cả các quy tắc.
Bất kể quy tắc “không thể phá vỡ” nào cũng sẽ bị phá nát.
Trong mắt kẻ siêu thoát bất hủ, chỉ cần bọn họ mong muốn thì 1+1 có thể là bất cứ con số nào, thời gian có thể đảo ngược, vật thể đã mất đi trong quá khứ có thể xuất hiện ngay ở tương lai… thậm chí khi đối mặt với kẻ siêu thoát bất hủ, thuộc tính tuyệt đối như “bất hủ” cũng không còn là tuyệt đối nữa.
Vả lại, theo lý mà nói, sau khi siêu thoát, kẻ siêu thoát bất hủ sẽ trở thành tồn tại duy nhất.
Vố số “hắn” có khả năng tồn tại trên lý thuyết đều sẽ trở thành một cá thể duy nhất.
Mà Bá Tống trước mắt nó dường như không đạt tới bước này.
Cho nên…
[Có lẽ hắn mới chỉ siêu thoát được nửa bước, cho nên mới muốn ngăn cản ta, không để ta siêu thoát trước một bước, làm ảnh hưởng tới hắn.] Cuối cùng Thiên Đạo thứ tư màu đen cũng tìm được một lời giải thích hợp lý để thuyết phục chính mình.
Nhưng mà, ngươi không thể ngăn cản được ta đâu!
“Ngươi không ngăn được ta!” Thiên Đạo thứ tư màu đen trầm giọng nói, để bóc trần đối phương, đồng thời cũng cổ vũ chính mình.
“Ồ? Ý ngươi là quá trình hủy diệt Chư Thiên Vạn Giới này ấy hả?” Tống Thư Hàng mỉm cười.
Sau đó hắn giơ tay ra, chắp ngón cái vào ngón giữa.
Tách!
Đại lão Bá Diệt búng tay một cái nhẹ tênh.
Các hằng tinh đang trên đà sụp đổ bỗng dưng bình yên trở lại.
Thậm chí ảnh hưởng khi hằng tinh phát nổ cũng đột ngột biến mất… Mọi sinh linh trong các hằng tinh đều chẳng bị ảnh hưởng gì.
Mà virus hủy diệt hằng tinh nó mất bao nhiêu công sức thả vào các hằng tinh cũng biến mất không dấu vết, cứ như từ trước đến nay chưa từng tồn tại!
Toàn bộ sự việc không có lấy một cái quá trình!
Năm xưa khi Thiên Đạo thứ sáu nghịch chuyển nhân quả còn có quá trình đảo ngược thời gian, để dập tắt mồi lửa bị nhen lên trong các hằng tinh và khôi phục lại vũ trụ bị hủy diệt.
Nhưng sự việc vừa xảy ra trước mắt nó không hề có “nhân”, chỉ có “quả” tự nhiên mọc ra!
Chuyện này không phù hợp với bất kì quy tắc nào trên thế gian.
Chuyện hoàn toàn không phù hợp quy tắc lại phát sinh… chứng minh nó đã vượt qua quy tắc.
Đáy lòng Thiên Đạo thứ tư màu đen bỗng dưng lạnh ngắt.
Vào khoảnh khắc ấy, cảm giác tuyệt vọng và không cam lòng bủa vây quanh nó.
Tuyệt vọng vì tất cả các thủ đoạn của kẻ địch đều chứng minh đối phương đã là kẻ siêu việt bất hủ chân chính.
Không cam lòng vì nó đã cố gắng đến thế, ưu tú đến thế, nó chỉ còn cách siêu thoát bất hủ một bước cuối cùng, thế mà thành quả thắng lợi lại bị người ta gặt mất.
Thế gian đã sinh ta, sao lại còn sinh Bá Tống?
Vô số suy nghĩ và nỗi tuyệt vọng lớn lao đổ ập xuống. Chỉ trong nháy mắt, Thiên Đạo thứ tư màu đen không sao vực dậy nổi, suýt nữa đã cướp cò bắn bậy!
Đây cũng là cảm giác mà Tống Thư Hàng muốn Thiên Đạo thứ tư màu đen phải trải qua.
Nó đã mang đến bao nhiêu tuyệt vọng cho mọi người ở thời đại của Tử tương lai, Tống Thư Hàng muốn nó phải chịu bấy nhiêu tuyệt vọng, thậm chí còn phải lấy lãi!
Bá Tống ta không trả nổi tiền lời cho số linh thạch đã vay, nhưng có thể trả ngươi nỗi tuyệt vọng theo lãi suất cho vay nặng lãi!
“Không cam lòng sao? Tuyệt vọng sao?” Tống Thư Hàng chậm rãi nói: “Nhưng nỗi tuyệt vọng của ngươi mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”
Bên cạnh hắn, Bạch tiền bối mỉm cười.
Hắn và Tống Thư Hàng tâm linh tương thông, chẳng cần nhiều lời. Lúc này đây, hắn chỉ lặng lặng phối hợp với Tống Thư Hàng, phất tay một cái, thi triển thuật ghi lại hình ảnh.
Cảnh tượng bị Bạch tiền bối ghi hình từ lâu được chiếu ra.
Đó là một đống “tinh thể” đẹp đẽ nhất trần đời.
Chúng trắng tinh, hoàn mỹ, còn tỏa ra ánh hào quang bất hủ.
Mỗi hạt tinh thể ấy đều là bảo vật vô giá.
“Nhìn xem, đây là cái gì?” Tống Thư Hàng nói.
Ở phía đối diện…
Vừa nhìn thấy cảnh tượng được chiếu ra, thân thể của Thiên Đạo thứ tư màu đen đã run lên vì phẫn nộ.
Lậu mía!
Kia là nó!
Hoặc có thể nói là “nó” ở một thế giới khác.
Chỉ trong một tình huống duy nhất, thân thể màu đen tuyền của nó mới có thể hóa thành sắc trắng tinh khiết thế kia. Đó là khi ý thức của nó bị xóa sổ hoàn toàn, thể xác của nó chỉ còn lại trạng thái bất hủ vô ý thức.
Cũng có thể nói, đó là thi thể của nó.
Không phải là di vật Thiên Đạo, mà là “thi thể của Thiên Đạo” theo đúng nghĩa đen.
Rõ ràng ở thế giới kia, nó đã biến thành chiến lợi phẩm của đối phương rồi.
Sau khi phẫn nộ qua đi, nỗi tuyệt vọng lại càng hiện hữu rõ ràng trong lòng Thiên Đạo thứ tư màu đen. Bởi vì nó thấy được kết cục của mình.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chỉ một lát nữa thôi, nó sẽ giống như bản thân mình ở một thế giới khác, trở thành một đống tinh thể bất hủ trắng tinh hoàn mỹ thế kia sao?
Trong tình huống này, nó còn cơ hội nào không?
Có cách nào để cứu vớt nó một chút không?
“Bá Tống, ngươi có cô đơn không?” Đột nhiên, Thiên Đạo thứ tư màu đen lên tiếng hỏi. Nó đang nghĩ cách tự cứu lấy mình.
Dù là hi vọng quá đỗi xa vời, nhưng nó vẫn phải thử một lần mới được.
“Hả?” Tống Thư Hàng phối hợp tỏ vẻ nghi hoặc.
“Người siêu thoát bất hủ chỉ có một mình ngươi. Giữa Chư Thiên Vạn Giới này chẳng còn “đồng loại” nào có thể đứng cùng một độ cao với ngươi, sẽ cô đơn lắm nhỉ?” Thiên Đạo thứ tư màu đen hạ giọng nói: “Sau khi siêu thoát, thời gian không còn bất cứ ý nghĩa gì với ngươi. Mặc dù ngươi có thể đi tới bất kì đâu trong dòng sông thời gian, nhưng mọi người, mọi vật đều bị thời gian trói buộc, chỉ có ngươi một mình một cõi. Ngươi không thể không cảm thấy cô đơn, cho nên… ngươi cần một đồng loại!”
Có nghĩa là chỉ cần nó siêu thoát, nó sẽ trở thành “đồng loại” của Bá Tống, giúp Bá Tống không còn cô đơn.
Thực ra lý do này cũng hợp lý đấy.
Nỗi cô đơn đến cực hạn rất dễ khiến một vài cường giả vô địch làm một số việc khó lường.
Ví dụ như bồi dưỡng nên một đối thủ cường đại để khiêu chiến mình hoặc kết liễu mình.
Lại ví dụ như tạo ra một sự tồn tại cùng cấp với mình để thoát khỏi cô độc.
Tuy Bá Tống vừa mới siêu thoát, nhưng đã vượt ra khỏi hạn chế thời gian… Lỡ may hắn đã nếm trải mùi vị của sự cô đơn rồi thì sao?
Nói không chừng đối phương sẽ động lòng mà cho nó một cơ hội để siêu thoát ấy chứ. Tuy là tồn tại kiểu đối thủ, nhưng cũng đỡ cô độc mà?
“Ngươi nói nghe cũng có lý đấy. Nếu như chỉ có một mình ta siêu thoát, không còn ai đứng cùng độ cao, có lẽ sẽ thực sự nảy sinh cảm xúc như vậy.” Không ngờ Bá Tống ở phía đối diện lại đồng tình với chuyện hoang đường của nó.
“Tổng kết ra được cả một chương lý luận về cô độc, không hổ là lão tiền bối sống từ thời Thiên Đạo thứ tư đến tận bây giờ.” Tống Thư Hàng tấm tắc khen hay.
Ngay cả tên phá đám đẹp mã bên cạnh hắn cũng gật gù đồng ý.
[Biết đâu ta thực sự có cơ hội?] Trong đáy lòng Thiên Đạo thứ tư màu đen, một tia hy vọng nhỏ nhoi bất giác ngoi lên.
“Nếu như ta cũng sống mấy đời Thiên Đạo luân hồi giống như ngươi, có lẽ siêu thoát xong, ta sẽ mất đi mục tiêu phấn đấu mà bồi dưỡng cho mình một đối thủ.”
“Nếu như ta cũng sống mấy trăm triệu năm, có lẽ siêu thoát xong, ta sẽ không chịu nổi cô đơn mà bồi dưỡng ra một người bạn chơi cùng.”
“Tiếc rằng năm nay ta mới mười tám tuổi… à qua tết rồi, thế thì mới mười chín tuổi. Ta còn trẻ, ta còn muốn học đại học, ta chẳng biết “đời người đằng đẵng, một mình đơn côi” là mùi vị gì. Ta không thể cho ngươi cơ hội.” Bá Tống giơ ngón cái với Thiên Đạo thứ tư màu đen, cười hở hàm răng trắng tinh.
Bạch tiền bối không nhịn nổi, bật cười thành tiếng: “Ha ha ~”
Hắn vừa cười lên, dường như cả Chư Thiên Vạn Giới đều mất đi màu sắc.
“Bạch two sẽ thích chuyện cười này của ngươi lắm cho mà xem.” Bạch tiền bối khen ngợi.
Ở đối diện, Thiên Đạo thứ tư màu đen khiếp sợ chẳng nói nên lời.
Nó nghệt mặt nhìn Tống Thư Hàng: “Mấy tuổi cơ?”
“Mười chín tuổi.” Bá Tống ngại ngùng đáp.
“Lậu mía!” Thiên Đạo thứ tư màu đen không thể khống chế nổi cảm xúc của mình nữa.
“Mà ta hỏi ngươi nhé, ngươi nghĩ vì sao ta lại tẩy trắng và giữ gìn thân thể bất hủ của ngươi?” Tống Thư Hàng chêm thêm một câu.
Trong lòng Thiên Đạo thứ tư màu đen dấy lên một dự cảm làm cho nó tan nát cõi lòng.
“Nếu như ta thực sự cảm thấy cô đơn, thấy cao thủ thật tịch mịch, muốn bồi dưỡng ra “một tồn tại cùng cấp bậc” để chơi cùng… thì đó cũng không thể nào là ngươi được.” Tống Thư Hàng nói.
Mở to mắt mà nhìn Bạch tiền bối sau lưng ta đi!
Ngươi có điểm nào sánh được với Bạch tiền bối nhà ta hả?
Ngươi có đẹp hơn ngài ấy không? Có giàu hơn ngài ấy không? Có được nhiều người yêu mến hơn ngài ấy không? Có gì hơn không?
Ngươi tuổi gì mà so với Bạch tiền bối của ta nào?
Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi đi, ngươi xứng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận