Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 543: Ngươi có chuyển phát nhanh ở dưới lầu

Chương 543: Ngươi có chuyển phát nhanh ở dưới lầu
Sau khi đi ra từ trong Vân Trung các của Sở Tiên Tử, Kim Đồng Ngọc Nữ dẫn Tống Thư Hàng và Sở Sở đến một bãi cỏ dọc bờ sông của Bích Thủy Các.
Ở đó, các đệ tử nhiệt tình của Bích Thủy các đã sớm bày sẵn yến tiệc, hoan nghênh Tống Thư Hàng, Sở Sở và Lý m Trúc đến.
Đúng lúc Tống Thư Hàng đang đói rã ruột, từ hôm qua hôn mê ở cầu hình vòm cho đến bây giờ, đến một giọt nước hắn cũng chưa uống.
Trong yến tiệc, thỉnh thoảng lại có chấp sự, phân các chủ, trưởng lão của Bích Thủy các đến đây, dò hỏi một vài tin tức của Tống Thư Hàng và Sở Sở, tìm hiểu tình hình phát triển của xã hội hiện nay ở thế giới bên ngoài, v.v…
Đồng thời, bọn họ còn nói vòng vo xa gần rằng muốn mấy người Tống Thư Hàng, Sở Sở bái nhập môn hạ của bọn họ —— Cứ luôn cảm thấy bọn họ như đang đẩy mạnh tiêu thụ bản thân mình vậy, gấp gáp muốn thu nhận đệ tử, thậm chí còn ưng thuận đủ loại chỗ tốt luôn.
Sở Sở ở một bên nghe tới mức đã có chút rung rinh rồi. Chỉ cần cô đồng ý thì có thể lập tức trở thành đệ tử nhập môn của Bích Thủy Các, thậm chí là đệ tử chân truyền luôn.
Công pháp, tài nguyên của Bích Thủy các đều mở cửa chào đón cô. Tuy cô đã ký kết khế ước trở thành Bát Tu nhưng việc trở thành đệ tử của Bích Thủy các và việc trở thành Bát Tu cũng không hề xung đột nhau.


Sau khi yến hội xong xuôi, Kim Đồng Ngọc Nữ dẫn ba người Tống Thư Hàng đi thẳng về Tân Khách Điện nghỉ ngơi.
“Tống đạo hữu và Sở Sở đạo hữu, mọi người bây giờ đã hiểu về Bích Thủy các chúng ta chưa? Liệu có dự định vào Bích Thủy các chúng ta tu luyện không?”
Lúc Kim Đồng Ngọc Nữ dẫn đường, vẫn không quên dò hỏi chuyện này.
Sở Sở khẽ gật đầu, cô cũng khá rục rịch, có điều còn phải suy nghĩ lại thêm một chút nữa.
Tống Thư Hàng lại dò hỏi với vẻ tò mò:
“Ta có thể hỏi hai vị một chút không? Tại sao mọi người lại muốn bọn ta gia nhập Bích Thủy các thế?”
Nói thế nào thì Bích Thủy các cũng là môn phái tu sĩ cường đại, cứ nóng lòng nhận người như vậy là sao?
Kim Đồng Ngọc Nữ nhìn nhau cười:
“Bởi vì lâu lắm rồi nơi này của bọn ta chưa có đệ tử mới gia nhập.”
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu, nhưng lý do này cũng không thể thuyết phục hắn.
Kim Đồng Ngọc Nữ rõ ràng không hề nói ra nguyên nhân thực sự cho hắn biết.


Sau khi dẫn ba người Tống Thư Hàng vào Tân Khách Điện, Kim Đồng Ngọc Nữ cười tạm biệt.
Ba người Tống Thư Hàng, Sở Sở, Lý m Trúc mỗi người một gian phòng riêng.
Nằm trên chiếc giường trong phòng mình, thật lâu mà Tống Thư Hàng vẫn không cách nào ngủ được. Bởi vì hắn vừa mới tỉnh lại từ trạng thái hôn mê ở trên cầu hình vòm, nên bây giờ làm sao mà ngủ được đây?
Vẫn cứ luôn cảm thấy, mỗi một nơi ở Bích Thủy các đều ngập tràn cảm giác không tự nhiên.
Mãi cho đến sau nửa đêm, Tống Thư Hàng mới nhắm mắt lại, ngủ được một lát.
**
Ngày tiếp theo, thứ năm ngày 1 tháng 8.
Sáu giờ rưỡi sáng, Tống Thư Hàng tỉnh dậy.
“Đạo hiệu hôm nay có lẽ là Bạch Kình Đao Khách nhỉ.”
Hắn lôi điện thoại ra xem ngày tháng, trên điện thoại vẫn không có tín hiệu như trước.
“Chào buổi sáng, Bạch Kình Đao Khách.”
Lúc này, một thanh âm lười biếng vang lên bên tai hắn.
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn, lập tức trông thấy cô gái tóc đen - vị các chủ của Bích Thủy các đang ngồi ở phía cách giường của hắn không xa, mái tóc đen dài phủ kín mặt đất.
Xem ra cô đã ngồi ở đó rất lâu rồi.
Tống Thư Hàng:
“Chào buổi sáng, Sở tiền bối.”
May là hắn không có thói quen khỏa thân đi ngủ …
“Bạch Kình Đao Khách đạo hữu, ngươi rửa mặt trước đi, sau khi ăn sáng xong thì ta dẫn ngươi đến một nơi rất tuyệt vời!”
Sở các chủ nói.


7 giờ sáng.
Tống Thư Hàng và Sở Sở được Sở các chủ đích thân dẫn đi thẳng vào nơi sâu trong Bích Thủy Các. Hàn khí trong người Lý m Trúc phát tác, lại rơi vào trạng thái ngủ đông, không biết lần này cô bé phải ngủ bao lâu…
Sau khi đi khoảng hai mươi phút, Sở các chủ dẫn ba người Tống Thư Hàng đến dưới một bức tường thành.
“Đến rồi, chính là chỗ này, Thời Quang thành.”
Sở các chủ nói.
Đây chính là nơi cô đã dùng bảo vật của Tống đầu gỗ để lại mà xây nên —— Thời Quang thành.
Đúng như cái tên của nó, bảo vật này thật sự quý giá, là vật phẩm có liên quan với thời gian. Nhờ sự sắp xếp của Sở các chủ, bảo vật này đã phát huy được tác dụng kỳ diệu.
Trong Thời Quang thành, chia làm thượng thành và địa hạ thành.
Trong thượng thành, một ngày lại bằng với mười hai ngày bên ngoài. Mười hai là một luân hồi, thời gian trôi qua nhanh hơn.
Mà trong địa hạ thành của Thời Quang thành lại hoàn toàn ngược lại. Trong địa hạ thành, mười hai ngày mới là một ngày bên ngoài. Thời gian trôi qua rất chậm.
Bất kể là thượng thành hay là địa hạ thành, một khi tu sĩ bước vào thì cùng lắm chỉ có thể ở được khoảng chừng ba mươi ngày.
Nơi mà bây giờ Sở các chủ muốn dẫn Tống Thư Hàng và Sở Sở vào chính là địa hạ thành.
Mười hai ngày mới là một ngày.
Người khác tu luyện một ngày thì ở trong địa hạ thành của Thời Quang thành này lại có thể tu luyện mười hai ngày.
**
Khu Giang Nam, nhà của Cao Mỗ Mỗ.
“Cái thằng Thư Hàng kia còn không trả lời nữa, đây là biểu hiện chứng tỏ nó nhất định sẽ ế tới già à.”
Cao Mỗ Mỗ ngồi trên ghế, xoay qua xoay lại.
Nói đi cũng phải nói lại, cô bạn trên mạng tên là Ngư Kiều Kiều kia xinh đẹp thật đấy. Cũng không biết cô là người ở đâu, đã có bạn trai hay chưa nữa?
Nếu có cơ hội thì giới thiệu cô ấy cho Tống Thư Hàng hoặc là Thổ Ba mới được.
Lúc suy nghĩ như vậy, điện thoại của Cao Mỗ Mỗ lại vang lên, là một dãy số lạ.
“Ai thế không biết, mới sáng sớm đã gọi điện đến là sao? Lẽ nào là bọn lừa đảo hay là đám bán hàng đa cấp à?”
Cao Mỗ Mỗ lập tức ngồi thẳng người dậy, nhấp một ngụm trà cho thấm giọng.
Cao Mỗ Mỗ và Thổ Ba đều có sở thích huyên thuyên với mấy tên lừa đảo và nhân viên bán hàng đa cấp. Nếu như tên lừa đảo đó là một cô em thì sức chiến đấu của bọn họ còn có thể tăng lên gấp ba.
Vì thế, Cao Mỗ Mỗ ấn nghe điện thoại:
“Xin chào ~~ Xin chào ~~”
“Chào anh, xin hỏi anh là Cao Mỗ Mỗ phải không ạ?”
Trong điện thoại truyền đến một âm thanh dễ nghe của con gái.
Là một cô em!
Cao Mỗ Mỗ:
“Là tôi đây, tìm tôi có việc gì sao?”
“Tôi là người bên công ty chuyển phát nhanh Lam Hải, xin anh hãy xuống dưới lầu để nhận chuyển phát nhanh ạ!”
Giọng nói của cô em kia thật là dịu dàng.
Không phải là lừa đảo à?
Cao Mỗ Mỗ đành mặc bộ đồ ngủ đi xuống dưới lầu —— Lại nói, mấy ngày gần đây cậu ta đâu có mua đồ gì ở trên mạng đâu nhỉ.
Chẳng lẽ là Nha Y hay là mấy người bạn cùng phòng Tống Thư Hàng gửi quà cho cậu ta sao?
Sau khi xuống lầu, Cao Mỗ Mỗ lập tức nhìn thấy chiếc xe của "công ty chuyển phát nhanh Lam Hải" ở phía xa. Đó là một chiếc xe bảy chỗ.
Cao Mỗ Mỗ đến bên cạnh chiếc xe chuyển phát nhanh, gõ lên cửa kính:
“Tôi chính là Cao Mỗ Mỗ đây, chuyển phát nhanh đâu?”
Cửa trượt của xe mở ra, đầu tiên là một đôi chân trắng nõn. Sau đó, một cái móng vuốt quái vật trông vô cùng đáng sợ thò ra, túm lấy Cao Mỗ Mỗ.
“Ơ?”
Cao Mỗ Mỗ sững người.
Sau một khắc, cậu ta chỉ cảm thấy một sức mạnh không thể địch nổi truyền đến, trực tiếp kéo cậu ta vào trong xe.
“A a a…” Cao Mỗ Mỗ kêu lên thảm thiết.
Bắt cóc? Mình bị bắt cóc sao? Cái thứ như móng vuốt của con quái vật vừa nãy là gì thế?
“Xin chào, Cao Mỗ Mỗ, cuối cùng chúng ta cũng gặp được nhau rồi.”
Giọng nói mềm mại của cô em kia lại vang lên, là chủ nhân của đôi chân trắng nõn nọ.
Cao Mỗ Mỗ nhìn về phía cô em kia, đối phương mặc một cái áo có mũ, còn đeo một cái khẩu trang rất dày:
“Cuối cùng cũng gặp nhau? Cô đang tìm tôi sao?
“Xin tự giới thiệu, ta là Ngư Kiều Kiều.”
Giọng nói của cô em đó vẫn giữ ý cười, nói:
“Chính là Ngư Kiều Kiều fan của ngươi đấy.”
Cao Mỗ Mỗ: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận