Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1485: Không Ngờ Ông Chủ Còn Có Loại Sở Thích Này

Chương 1485: Không Ngờ Ông Chủ Còn Có Loại Sở Thích Này
Tống Thư Hàng nhìn quán ăn nhỏ của mình.
Quán này quá nhỏ, nhìn khắp một lượt chẳng có chỗ nào để trốn cả.
Nơi duy nhất có thể trốn... Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn xuống dưới quầy thu ngân.
Tuy chỗ này rất nhỏ nhưng thân hình thiếu nữ tóc vàng cũng rất nhỏ, có thể trốn vào được.
Mắt phải đã được cải tạo thành mắt máy của thiếu nữ tóc vàng tinh tường bắt được động tác cúi đầu của Tống Thư Hàng.
Cô tức tốc chạy đến quầy thu ngân cạnh Tống Thư Hàng, sau đó nhanh nhẹn chui tọt vào, cuộn người lại.
Tống Thư Hàng:
“...”
Này, tôi vẫn chưa đồng ý cho cô trốn ở đây mà?
“Này, có người đang đuổi bắt cô à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thiếu nữ tóc vàng giơ ngón trỏ lên đặt trên môi:
“Suỵt~~”
Tống Thư Hàng thở dài.
Hắn xoay đầu lại nhìn Sở Sở:
“Sở Sở, nhìn sư phụ giống người dễ tính lắm à?”
“Đúng vậy thưa sư phụ.”
Sở Sở trả lời.
Hơn nữa nhìn sư phụ cũng rất giống người dễ bị ăn hiếp, bởi vì sư phụ có một khuôn mặt rất hiền lành.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa quán ăn lại bị đẩy ra.
Người tới là một nhóm sáu ông anh vạm vỡ mặc âu phục đen, đeo kính đen.
Khí hậu trên Lan Tây đảo rất ấm áp, mặc âu phục dày như vậy không thấy nóng sao?
Bốn trong sáu ông anh chia thành hai hàng, đứng ở cửa quán ăn của Tống Thư Hàng.
Hai người còn lại sải bước đi vào, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
“Chẳng lẽ bọn họ chính là người đang tìm thiếu nữ tóc vàng?”
Tống Thư Hàng nghĩ.
Lúc này, ông anh vạm vỡ bên trái lên tiếng:
“Chủ quán, làm ơn lấy menu cho chúng tôi.”
Sở Sở đưa menu mới cho hai người.
Sau khi nhận lấy menu, hai người nhìn nhau rồi mỗi người gọi năm món.
“Tổng cộng mười món, chúng tôi đói rồi, làm ơn mang món ăn lên nhanh một chút.”
Hai ông anh kia nói.
Sở Sở:
“...”
Cô xoay đầu lại nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Lại là mười món ăn, lại là mang món ăn lên nhanh một chút.
Lẽ nào cũng đến vì loại làm ăn kia?
“Trước hết cứ mang món ăn lên cho khách đi.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Sở Sở gật đầu rồi đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu nướng thật nhanh.
Giống thiếu nữ tóc vàng lúc nãy, sau khi gọi món xong, hai ông anh mặc âu phục ngồi ngay ngắn trên ghế không nhúc nhích.
Sở Sở mang từng món ăn lên nhưng hai ông anh mặc âu phục không hề động đũa.
Mãi đến khi mười đĩa thức ăn được mang lên hết, hai ông anh mặc âu phục đen mới ăn ngấu nghiến với tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã ăn hết mười đĩa thức ăn.
Tiếp đó một ông anh đứng dậy, chồng mười cái đĩa lại rồi bưng đến trước mặt Tống Thư Hàng.
Sau khi đặt chồng đĩa xuống, do vóc người cao to lực lưỡng, ông anh này phải ngồi xổm xuống mới có thể mắt đối mắt với Tống Thư Hàng.
Trước đó lúc thiếu nữ tóc vàng nhón chân mắt đối mắt với Tống Thư Hàng trông rất đáng yêu.
Bây giờ ông anh vạm vỡ này ngồi xổm xuống mắt đối mắt với Tống Thư Hàng, không ngờ cũng có cảm giác đáng yêu kỳ lạ.
“Quý khách muốn tính tiền sao? Sở Sở bao nhiêu tiền thế?”
Tống Thư Hàng bình tĩnh hỏi.
“Ba trăm mười tệ.”
Sở Sở trả lời.
“Quý khách thật may mắn, quý khách là nhóm khách thứ hai sau khi quán nhỏ của tôi khai trương, tôi sẽ giảm giá cho quý khách, trừ đi số lẻ, tính chẵn ba trăm tệ.”
Tống Thư Hàng nói.
“Mới vừa khai trương? Nhóm khách thứ hai?”
Ông anh vạm vỡ sửng sốt.
“Đúng vậy, tôi mới mua lại quán ăn này từ tay ông chủ cũ, ông chủ cũ dẫn theo cô em vợ bỏ đi rồi.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh giải thích.
Khóe miệng ông anh vạm vỡ co giật mấy cái.
Còn có chuyện này nữa à?
“Vậy ông chủ mới, chỗ ông chủ có tiếp nhiệm vụ sắp xếp cho khách rời đi an toàn và nhanh chóng không?”
Trong mắt của ông anh vạm vỡ lộ ra vẻ mong đợi.
“Rất lấy làm tiếc, quán nhỏ mới khai trương, chưa có loại dịch vụ này.”
Tống Thư Hàng nhún vai.
Ông anh vạm vỡ thở dài, sau đó mở bóp lấy ra hai trăm đô la Mỹ trả tiền cơm.
“Nếu chủ quán đã mua lại quán ăn này, vậy tôi cũng không có tư cách lắm miệng về cách bố trí trong quán, nhưng chủ quán à, tốt nhất chủ quán vẫn nên đổi bảng hiệu đi, nếu không sớm muộn gì cũng có chuyện.”
Ông anh vạm vỡ nhắc nhở.
Không ngờ tên to con này lại dễ tính đến vậy... hơn nữa cũng khá tốt bụng.
“Cảm ơn quý khách góp ý, tôi cũng mới mua lại quán ăn này, còn chưa kịp sửa sang gì, lát nữa tôi sẽ đổi bảng hiệu của quán.”
Tống Thư Hàng đáp.
Ông anh vạm vỡ gật đầu, sau đó thở dài nói:
“Vậy chào chủ quán, hẹn gặp lại sau.”
Hắn cắn răng, dẫn người đàn ông khác cùng với bốn người mặc âu phục đen đứng ở cửa nhanh chóng rời khỏi quán ăn.
“Xem ra mấy ông anh này không phải nhóm người đang tìm thiếu nữ tóc vàng thì phải?”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Một lát sau.
Ông anh vạm vỡ vừa rời khỏi quán ăn không bao lâu đột nhiên lại vội vã chạy về, cả người nhếch nhác chật vật, đám đàn em của hắn cũng không đi theo.
“Ông chủ, không có thời gian giải thích đâu, trong quán của ông chủ có chỗ nào để trốn không?
Ông anh vạm vỡ vội hỏi.
Tống Thư Hàng:
“...”
Ngay cả lời thoại cũng chẳng khác nhau là mấy.
Hắn bất giác cúi đầu nhìn xuống dưới quầy thu ngân.
Chỗ có thể trốn duy nhất đã bị thiếu nữ tóc vàng chiếm mất rồi, hơn nữa với thân hình của người đàn ông này, chắc cũng chui không lọt đâu nhỉ?
Thế nhưng ông anh vạm vỡ lại hiểu sai ý của Tống Thư Hàng.
Hắn còn tưởng rằng Tống Thư Hàng muốn hắn trốn dưới quầy thu ngân.
Vì vậy hắn chạy nhanh tới chỗ quầy thu ngân.
“Khoan đã, khoan đã! Chỗ này quá nhỏ, ông anh chui không lọt đâu. Hơn nữa chỗ này đã...”
Tống Thư Hàng vội xua tay nói.
Nhưng lúc này ông anh vạm vỡ đã vọt tới cạnh quầy thu ngân.
Sau đó hắn thấy được một thiếu nữ tóc vàng đang rúc dưới quầy thu ngân. Cô gái nhỏ chớp mắt nhìn hắn, trông đáng yêu vô cùng.
Ông anh vạm vỡ cười khổ nói:
“Không ngờ ông chủ còn có loại sở thích này.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Nói vậy là có ý gì?
Khoan đã, ông anh à, không phải như ông anh tưởng tượng đâu, đừng nghĩ người ta xấu xa như vậy!
Ông anh vạm vỡ lại nhìn quanh quán nhỏ. Quán ăn bố trí rất đơn giản, ngay cả phòng bếp cùng phòng chứa đồ cũng đơn giản ngăn nắp, thật sự chẳng có hỗ nào để trốn.
“Chết tiệt.”
Ông anh vạm vỡ cắn răng, sau đó lại lao ra khỏi quán ăn.
Hắn không ngờ tên kia lại tìm tới cửa nhanh như vậy, vốn dĩ hắn cho rằng mình còn có chút thời gian chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng hắn mới vừa chạy đến cửa quán lại ngã bay vào.
“A~~”
Ông anh vạm vỡ hét lên một tiếng quái dị, bay ngược vào trong quán ăn, đồng thời còn đụng hỏng một cái bàn.
Ở ngoài cửa, một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, cả người xăm hoa văn quái dị chậm rãi bước vào quán.
Quanh người hắn hiện lên một loại khói đen chỉ có tu luyện giả nhìn thấy được.
Những luồng khói đen này thỉnh thoảng lại chui vào trong cơ thể tên cơ bắp, sau đó lại chui ra từ những hoa văn trên người hắn, đồng thời cũng trở nên đậm đặc hơn.
“Ha ha ha, mày tưởng mày có thể trốn thoát à? Vì để sớm bắt được mày, tao không ngồi thuyền mà một đường bơi đến Lan Tây đảo đấy.”
Tên xăm hoa văn quái dị cười gằn.
Sau khi đi vào quán ăn, hắn còn tiện tay đóng cửa lại.
Khói đen trong thân thể hắn tràn ra lấp kín toàn bộ khe cửa, cửa sổ.
“Giao món bảo vật kia cho tao, nó không phải thứ bọn mày có thể chiếm được.”
Tên xăm mình nói:
“Hạch tâm cổ ma, chỉ có tao mới xứng đáng có được nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận