Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3149: Ta tới rồi, Sở Quỳnh Quỳnh

Chương 3149: Ta tới rồi, Sở Quỳnh Quỳnh
Khác với bầu không khí hoành tráng lúc chứng đạo bất hủ, Tống Thư Hàng tốt nghiệp Thiên Đạo lại chẳng khiến cho Chư Thiên Vạn Giới có một chút thay đổi nào.
Bởi vì sau khi tốt nghiệp, hắn đã vượt ra khỏi Chư Thiên Vạn Giới, không chỉ đơn thuần thuộc về Chư Thiên Vạn Giới bên dưới nữa.
Chư Thiên Vạn Giới cũng thực dụng lắm… Ngươi không phải người của bọn ta, tại sao bọn ta phải chúc mừng ngươi, phải bày trận phô trương cho ngươi?
Bày trận phô trương không cần dùng tiền chắc?
Đây có lẽ là sự quật cường cuối cùng của Chư Thiên Vạn Giới đối với Bá Tống.
Ở bên dưới.
Bóng dáng thứ chín vừa mới sinh ra kia đứng đút hai tay vào tay áo, trông như một cán bộ già vậy.
Rõ ràng trông hắn tuấn tú đẹp trai là thế, nhưng cũng như những bóng dáng khác, mọi người chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ lãng quên hắn và sự tồn tại của hắn.
Những người không đủ thực lực dù cho có nhìn thẳng vào hắn thì cũng không thể tập trung tiêu cự lên người hắn được.
Mà gương mặt của bóng dáng thứ chín lại có hai phần tương tự như Túy Minh Tinh đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1.
Chín bóng dáng lần lượt xuất hiện này quả thật có liên quan đến Thiên Đạo thứ nhất.
Nhưng bọn họ lại không phải bản thể của Thiên Đạo thứ nhất.
Cũng giống như trang cuối cùng của thế giới Hắc Long mà Vân Tước Tử ghi nhớ, sau khi Thiên Đạo thứ chín luân hồi xong, những bóng dáng liên quan đến thần thứ nhất sẽ xuất hiện, kết thúc thế giới.
Nhưng bóng dáng đó cũng đỡ lấy thế giới Hắc Long, gửi nó đi, giữ lại hy vọng.
Mà bóng dáng thứ chín này chính là hy vọng được gửi đi.
Đây cũng coi như lòng riêng của hắn.
“Bá Tống tập hợp hy vọng của quá khứ, hiện tại và tương lai à, mau bay đi.”
Hắn nhỏ giọng nói, nhìn bóng dáng của Bá Tống đi xa.

Phía trên Chư Thiên Vạn Giới.
Lúc này Tống Thư Hàng đang ở trạng thái siêu thoát.
Sau khi dẫn đường tới đây, ngựa mê diễn tiền bối liền ngừng lại.
Lúc trước Thiên Đạo Bạch thứ bảy cũng chỉ siêu thoát nửa bước, dừng lại tại đây.
Thế nên nó chỉ có thể đưa Tống Thư Hàng đến đây mà thôi.
Phần còn lại Tống Thư Hàng phải tự đi một mình.
“Cảm ơn bạch mã tiền bối.”
Tống Thư Hàng tiến lên, vuốt nhẹ dọc theo bờm của bạch mã tiền bối.
Đây là nơi Thiên Đạo Bạch đã từng đến.
Tầm nhìn của Tống Thư Hàng đã vượt khỏi dòng chảy thời gian, thậm chí… lúc này hắn có thể chiếu ý thức của mình đến tương lai, tiếp xúc với người và vật trong tương lai.
Ví dụ như thế giới tương lai của Tử tương lai.
Nhưng Tống Thư Hàng không làm như thế ngay.
Hắn hít thở sâu, bước qua vị trí của Bạch mã tiền bối, bước thêm một bước cuối cùng từ chỗ dấu chân trước đây của Thiên Đạo Bạch
Sau khi bước lên bước cuối cùng, Tống Thư Hàng cảm thấy mình đang trở nên to lớn vô hạn.
Mà Chư Thiên Vạn Giới trong mắt hắn lại nhỏ bé cùng cực.
Thời gian, không gian, quy tắc, tất cả mọi thứ đều không thể trói buộc Bá Tống nữa.
Thiên Đạo là tồn tại nắm giữ quy tắc, nhân của vạn quả, có thể sử dụng tất cả quy tắc.
Mà sau khi siêu thoát, tất cả các quy tắc đều vô dụng với Tống Thư Hàng.
Hắn có thể đảo lộn quy tắc, nghiền nát quy tắc, thậm chí có thể tùy ý tạo ra quy tắc, chi phối tất cả.
“Đáng lẽ nên nhường cơ hội tốt nghiệp lại cho Bạch tiền bối mới đúng. Chắc hẳn với Bạch tiền bối, trạng thái này sẽ thú vị lắm đây?”
“Nhưng có khi ta tốt nghiệp trước cũng là chuyện tốt cũng nên.”
“Có ta ở đây, ít nhất không cần lo Bạch tiền bối sẽ chơi nát thế giới.”
Tống Thư Hàng nói khẽ.
Đợi đã!
Nói đến đây, Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh nhưng lại không phát hiện ra “Bạch siêu thoát”.
Giả sử trong Chư Thiên Vạn Giới, Bạch tiền bối của tương lai cũng siêu thoát theo… vậy thì lúc này, kẻ không bị thời gian hạn chế như hắn đáng lẽ có thể nhìn thấy Bạch siêu thoát cũng không bị thời gian hạn chế mới đúng chứ?
Trừ phi… Bạch tiền bối của tương lai không hề siêu thoát?
[Chỉ có một người… được tốt nghiệp thật sự khỏi Thiên Đạo thôi sao?]
[Chắc không phải Bạch tiền bối đã phát hiện ra điều này đấy chứ?]
“Không cần như vậy đâu Bạch tiền bối ơi. Ta chẳng mê mẩn gì chuyện siêu thoát này cả. Rõ ràng lúc này người nên siêu thoát là ngươi mới đúng.”
Tống Thư Hàng nhìn vào đầu mút khoảnh khắc khi mình siêu thoát trên dòng chảy thời gian.
Yếu ớt quá.
Trong mắt Tống Thư Hàng hiện giờ, Chư Thiên Vạn Giới trở nên vô cùng yếu ớt, nếu như không khống chế sức lực, rất có thể hắn chỉ chạm vào là nó sẽ vỡ nát ngay.
Hắn có thể tùy ý tạo ra các quy tắc nhưng cũng cần cẩn thận với giới hạn chịu đựng của Chư Thiên Vạn Giới yếu ớt.
Tốt nhất là dưới tiền đề không ảnh hưởng tới Chư Thiên Vạn Giới, dùng cách khéo léo nhất để giải quyết tất cả các vấn đề.
“Nhưng có lẽ vẫn có cơ hội. Có thể phải hoàn thành một nghi thức nào đó mới bước vào trạng thái siêu thoát được. Cho nên… vẫn còn khả năng.”
Tống Thư Hàng vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu mút dòng chảy thời gian.
Nếu như đã cho hắn làm mọi thứ theo ý thích, vậy sau khi siêu thoát, không phải không thể quay về.
Nhưng nếu muốn quay về trải nghiệm thì phải lập một nick clone đã.
Tránh cho Chư Thiên Vạn Giới không chịu được mà sụp đổ.
Tống Thư Hàng vươn tay chạm nhẹ một cái lên đầu mút “hiện tại” của hiện thế, tất cả các bóng dáng ở đây đều ngừng cử động.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Bá Tống tốt nghiệp thành công, Thiên Đạo thứ chín đã không còn là điểm kết thúc của luân hồi nữa!
Thế giới sẽ tiếp tục tồn tại.
Nếu đã như thế, sứ mệnh của bọn họ cũng kết thúc.
Tất cả bóng dáng từ từ rút lui rồi tan biến. Bóng dáng thứ chín kia mỉm cười với không trung rồi cũng biến mất theo.
“Kết thúc rồi à?”
Cha Cẩu Đản cưỡi lên người thiếu niên ba mắt, đập thật mạnh lên đầu hắn.
Nhưng cơ thể của chúa tể Cửu U quá cường đại, cho dù cha Cẩu Đản có đập hết sức thì thiếu niên ba mắt vẫn không hôn mê được.
“Xem ra là đã kết thúc rồi.”
Sợi ý thức cuối cùng của Đạo Tử tiền bối cũng trút hơi thở cuối cùng.
Nhưng chưa đợi nó biến mất, một sức mạnh dịu dàng đã nhẹ nhàng ôm lấy nó, lưu giữ nó lại rồi đưa nó đến cho Đạo Tử bản thể hiện đang hồi sinh.
Trong không trung.
Sau khi mất đi kẻ địch, Thiên Đạo Rồng Đốm và Thiên Đạo thiếu niên ba mắt bắt đầu đối đầu.
Nhìn cứ như có thể lao vào đánh nhau bất cứ lúc nào vậy.
“Thiên Đạo cha Cẩu Đản, Thiên Đạo ba mắt tiền bối… Ta sẽ chuẩn bị cơ hội tốt để sau này thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi.”
Giọng nói của Tống Thư Hàng vang lên.
Thiên Đạo Rồng Đốm ngẩn ra:
“Thiên Đạo cha Cẩu Đản?”
Đang gọi ta hả?
Cha Cẩu Đản là cái quái gì thế?
“Chào cha Cẩu Đản, cha Cẩu Đản, tạm biệt.”
Ở phía đối diện, Thiên Đạo thiếu niên ba mắt ngả ngớn cũng từ từ lùi về sau.
Đồ án con mắt khổng lồ trong không trung biến mất.
Quản gia nhãn cầu bị đánh chết trước đó lại ngơ ngác xuất hiện ngay chỗ cũ.
Trong không gian Thiên Đạo.
“Tốt nghiệp xong vẫn về được à?”
Bạch tiền bối nhìn ra phía sau.
“Đúng thế, ta nghĩ chắc chắn Bạch tiền bối sẽ thích cảm giác sau khi tốt nghiệp đó.”
Tống Thư Hàng hiện lên.
Cùng lúc đó có một bóng dáng xuất hiện bên cạnh Sở các chủ.
Bóng dáng này có dáng vẻ của linh quỷ Tống đầu gỗ.
“Ta tới rồi, Sở Quỳnh Quỳnh.”
Hắn khom người, vươn tay ra trước mặt Sở các chủ:
“Lần này ta sẽ trả cô một Bích Thủy các thật sự!”
Vậy nên không cần duy trì Bích Thủy các ảo nữa.
Bên trong suối nguồn sự sống.
Sở Quỳnh Quỳnh nhả ra bong bóng… rồi trợn trừng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận