Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 328: Ta còn chưa kịp gửi thầy dạy ngữ văn tới cho ngươi nữa mà

Chương 328: Ta còn chưa kịp gửi thầy dạy ngữ văn tới cho ngươi nữa mà
Lúc này, chị gái Lục Phỉ mới tỉnh táo nói tiếp:
“Tuy rằng chuyên môn của thầy Nam không khớp, nhưng dù sao thì thầy Nam cũng là giáo sư đại học, có kinh nghiệm giảng dạy phong phú. Kiểu gì cũng có bài có bản. Hơn nữa chúng ta cũng chẳng cần giảng giải kỹ càng về Luận Ngữ cho những thổ dân này, chúng ta chỉ cần khiến cho bọn họ có thể học thuộc lòng Luận Ngữ trong kỳ nghỉ này là đủ rồi. Nếu thế, chỉ cần tất cả chúng ta đồng tâm hiệp lực thì vẫn còn hy vọng hoàn thành mục tiêu.”
Cũng không biết chị gái của Lục Phỉ học ngành gì, nhưng cô ấy có thể giữ vững tỉnh táo, suy nghĩ tìm cách giải quyết vấn đề trong những lúc nguy cấp.
“Cô bé này nói đúng lắm, tôi cũng nghĩ thế đấy.”
Giáo sư Nam Thiên Tinh yên lặng gật đầu đồng ý.
Dù gì thì ông cũng là giáo sư, nếu như chỉ dạy mấy người thổ dân này học chữ thôi thì hoàn toàn không có vấn đề gì hết. Hơn nữa ông còn có kinh nghiệm giảng dạy phong phú, ông có lòng tin có thể giảng giải tìm hiểu sâu vào nội dung học trên lớp với lời lẽ dễ hiểu!
Nhưng bây giờ vẫn còn một vấn đề khác.
Giáo sư Nam Thiên Tinh ho nhẹ một tiếng:
“Cuối cùng chúng ta còn một vấn đề này, trong số chúng ta có ai biết đọc Luận Ngữ không? Bởi vì người đàn ông mặc áo đen ban nãy chẳng để giáo trình dạy Luận Ngữ lại cho chúng ta.”
Không phải là người đàn ông mặc áo đen ban nãy muốn bọn họ trực tiếp viết nguyên quyển Luận Ngữ ra dạy cho đám thổ dân này đấy chứ?
Giáo sư Nam Thiên Tinh nói xong thì toàn bộ hành khách bất giác đều đưa mắt nhìn về phía mấy người trẻ tuổi —— Cao Mỗ Mỗ và bạn gái Nha Y của cậu ta, Lâm Thổ Ba, chị em Lục Phỉ và anh em Gia Cát Nguyệt với Gia Cát Trung Dương, và Kỷ Song Tuyết.
Mấy cô cậu thanh niên này qua thì biết đang là học sinh sinh viên rồi.
Cao Mỗ Mỗ nhún vai:
“Tôi học ngành thiết kế và chế tạo máy móc. Thứ cho tôi bất lực.”
Nha Y lí nhí trả lời:
“Tôi cũng học thiết kế và chế tạo máy móc.”
Lâm Thổ Ba cười khổ nói:
“Thiết kế và chế tạo máy móc +2.”
Lục Phỉ giữ nguyên đội hình:
“Thiết kế và chế tạo máy móc +3.”
“Đừng có nhìn tôi, chuyên ngành của tôi cũng không khớp. Tôi học bên quan hệ truyền thông.”
Gia Cát Nguyệt mở to hai mắt.
Gia Cát Trung Dương vuốt vuốt tóc:
“Tôi chỉ mới tốt nghiệp trung học.”
“Không có ai học chuyên nghành Trung văn à?”
Toàn bộ hành khách không khỏi cười khổ.
Cả một đoàn người trên máy bay, lại chẳng có một người đọc được Luận Ngữ, đúng là đen đủi.
“Đúng rồi, chỗ này có sóng không? Hay là lên mạng xem tài liệu cũng được.”
Có hành khách móc điện thoại di động của mình ra lướt lướt.
Nhưng điện thoại của người này không phải loại đã được cải tạo như của Bạch Tôn Giả, cũng không phải loại được chế tạo đặc biệt của Thất Sinh Phù Phủ Chủ, ở trên hòn đảo đơn độc giữa Thái Bình Dương này, căn bản không bắt được sóng.
Trên mặt mọi người không khỏi lộ ra nụ cười khổ chua chát.
“Cho nên, vấn đề đầu tiên chúng ta cần giải quyết bây giờ chính là sách học Luận Ngữ.”
Ông giáo sư xoa trán nói.
Lúc này, Lâm Thổ Ba lại lên tiếng:
“Chắc chúng ta cứ thương lượng với người đàn ông mặc áo đen kia thử xem, đối phương trông cũng không giống loại người khó tính đâu. Cho dù có muốn chúng ta dạy thổ dân trên đảo học Luận Ngữ thì ít nhất cũng phải đưa sách giáo khoa cho chúng ta chứ! Không bột đố ai gột nên hồ mà.”
“Có lý lắm.”
Giáo sư Nam Thiên Tinh gật đầu, cau đó hỏi tiếp:
“Nhưng bây giờ ai đi hỏi xin sách giáo khoa đây?”
Bởi vì người đàn ông mặc áo đen kia thoạt nhìn cũng không phải người dễ tính đâu, lúc đanh mặt thì còn kèm theo cảm giác uy nghiêm cực cao. Khiến cho người ta cảm giác áp lực đặc biệt lớn.
Lâm Thổ Ba hít sâu một hơi, đang chuẩn bị lấy can đảm đứng lên nhận nhiệm vụ đi hỏi xin giáo trình —— dù sao thì cậu ta còn định hỏi thăm tin tức của Tống Thư Hàng ở chỗ của người đàn ông mặc áo đen kia nữa. Tất cả hành khách trên máy bay đều ở đây. Chỉ thiếu có mỗi mình Tống Thư Hàng, khiến Lâm Thổ Ba cảm thấy lo lắng không yên.
“Để tôi đi!”
Lúc này, một bàn tay đặt lên vai của Lâm Thổ Ba, ấy chính là Gia Cát Trung Dương.
Gia Cát Trung Dương vuốt vuốt tóc, mỉm cười rồi nói:
“Cứ giao nhiệm vụ đi hỏi xin Luận Ngữ của người đàn ông mặc áo đen kia cho tôi đi, tôi hay đối mặt với mấy ông già khó tính, nên cũng có hơi kinh nghiệm trong việc nói chuyện với kiểu người uy nghiêm thế này. Ngoài ra... Lâm Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ các cậu là vì tôi mới đi đến hòn đảo nghỉ mát trên biển Đông chơi. Bây giờ máy bay gặp chuyện, bạn Tống Thư Hàng lại mất tăm mất tích, chủ xị như tôi phải cho các cậu một câu trả lời thỏa đáng mới đúng.”
Mặc dù Gia Cát Trung Dương hay hại bạn, nhưng trong lúc quan trọng thì cậu ta vẫn là một người đàn ông rất đỗi khí phách, rất đáng tin cậy.
“Cùng đi đi.”
Lúc này, Cao Mỗ Mỗ đứng lên nói:
“Bằng không, với cái mồm của mày thì có thể sẽ phá hỏng chuyện mất. Hơn nữa, Tống Thư Hàng là bạn tốt của bọn tao, tao cũng muốn mau chóng nghe ngóng hỏi rõ tin tức của nó. Nên tao đi chung với mày.”
“Chúng ta cùng nhau đi.”
Chị em nhà Lục Phỉ cùng với Joseph và con gái của hắn là Kỷ Song Tuyết đều đứng dậy.
“Vậy thì chúng ta đi chung đi.”
Lâm Thổ Ba cười ha hả nói.
Trong lúc nói chuyện, ông giáo sư kia cũng đứng lên:
“Để tôi đi trước mở đường cho mọi người... có cây thước này, thổ dân trên đảo sẽ không dám làm khó dễ gì chúng ta.”
Vậy nên, một đoàn người nối đuôi nhau đi theo hướng mà người đàn ông mặc áo đen khi nãy đã rời đi.
Có cây thước trên tay của ông giáo sư mở đường, quả nhiên thổ dân trên đảo không có ai dám đi ra ngăn cản bọn họ.
...
Chỗ ở của Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Hắn lợi dụng chiếc máy tính đặc biệt của mình, vào mạng, lên nhóm Cửu Châu Số 1.
Tin nhắn cuối cùng trên nhóm là nửa ngày trước.
Đúng là tin nhắn khi Dược Sư muốn thu mua tu sĩ nhị phẩm và tam phẩm đổ lên, muốn làm vật thí nghiệm để chữa chứng mất trí nhớ trên hòn đảo thần bí.
Sau đó là tin của mấy người Tô Thị A Thất và Bạch Tôn Giả trả lời bảo rằng sẽ giúp một tay.
Cuối cùng là tin nhắn của Bạch Tôn Giả, Bạch Tôn Giả nói gần đây mình tìm được manh mối liên quan tới Vô Cực Ma Tông, muốn hợp tác với Thiên Hà Tô Thị.
Sau đó là cái icon cười toe toét của Tô Thị A Thất.
Đồng thời, A Thất đạo hữu tỏ vẻ Thiên Hà Tô Thị đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ một câu của Bạch Tôn Giả thôi là có thể xuất phát bất kỳ lúc nào —— lập nhóm đi mạo hiểm với Bạch Tôn Giả, kết quả nhất định sẽ là thắng lợi quay về, dù quá trình luôn xảy ra vài chuyện bất ngờ. Nhưng so với thu hoạch sau cùng thì chút sự cố xảy ra trong lúc làm việc hoàn toàn chẳng là gì hết.
Sau đó là Thông Huyền đại sư gửi một cái icon giơ ngón tay, cũng gửi thêm một cái icon hình ngôi chùa nhỏ —— đại sư có ý muốn hợp tác chung, Thiên Nhai Vân Du Tự cũng chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hiệu lệnh của Bạch Tôn Giả thì sẽ tấn công Vô Cực Ma Tông ngay. Cho dù là người xuất gia, tu luyện cũng tốn tài nguyên lắm. Tuy rằng người xuất gia thì phải từ bi, nhưng từ bi cũng không thể lôi ra làm tài nguyên tu luyện được...
Không riêng gì đại sư, về sau còn tới bảy tám vị đạo hữu như Bắc Hà Tán Nhân, Cuồng Đao Tam Lãng, Tuyết Lang Động Chủ đều tỏ vẻ rất có hứng thú ra tay với tổng bộ của Vô Cực Ma Tông.
Chuyện đi theo sau lưng Bạch Tôn Giả nhặt bảo vật này, chẳng ai lại dại dột từ chối cả.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ login.
“Chào mọi người!”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói:
“Bạch tiền bối, nếu như ngài muốn tấn công Vô Cự Ma Tông thì xin dẫn ta theo với!”
Sau khi nói xong, hắn lại bổ sung một câu:
“@ Túy Tinh Cư Sĩ, cảm ơn giáo viên dạy ngữ văn mà cư sĩ đã đưa tới nhé, lại còn đưa cả giáo sư đại học tới dạy nữa chứ, đại ân đại đức này, tại hạ sẽ nhớ mãi suốt đời! ps: Cư sĩ ngươi đưa thêm một nhóm người tới chung là để làm trợ giảng đấy à?”
Lúc Thất Sinh Phù Phủ Chủ gửi tin nhắn này lên thì đối tượng bị hắn tag thêm lại không thành công.
Cuồng Đao Tam Lãng cười ha hả nói:
“Thất Sinh Phù Phủ Chủ ngu ngốc, ngươi @ nhầm người rồi. Để ta làm giúp ngươi, @Túy Quy Cư Sĩ!”
Nhưng rõ ràng, cái tên này cũng sai nốt luôn.
Một lát sau, Cuồng Đao Tam Lãng:
“Ủa? Không phải Túy Quy Cư Sĩ à? Vậy thì @Túy Vương Cư Sĩ? @Túy Bát Cư Sĩ! @Túy Nhật Cư Sĩ! @Túy Tinh Cư Sĩ! @Túy Qủy Cư Sĩ...”
Cuồng Đao Tam Lãng một hơi @ một đống tên —— nhưng chẳng có tên nào đúng cả.
“...”
Bắc Hà Tán Nhân trồi lên:
“Các ngươi yên lặng đi, để ta gõ cho @Minh Nguyệt Kỳ Thời Hữu.”
Rất nhanh, cái tên này lập tức có phản ứng.
Bắc Hà Tán Nhân dương dương đắc ý nói:
“Đây là tên mới của Túy Nhật Cư Sĩ ở trong nhóm Cửu Châu Số 1. Ta đã lưu nickname mới và đạo hiệu của hắn lại, dán ở kế bên máy tính, để đề phòng nớ nhầm. Có cái ghi chép này, cho dù Túy Nhật Cư Sĩ chưa tới cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm thì ta vẫn có thể nhớ được hắn.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Qùy lạy Bắc Hà đạo hữu!
Bắc Hà Tán Nhân gửi một cái icon cười rất chi là đắc ý.
...
Rất nhanh, Minh Nguyệt Kỳ Thời Hữu lập tức xuất hiện.
“Cảm ơn Bắc Hà đạo hữu đã ghi lại đạo hiệu với nickname của ta lai.”
Minh Nguyệt Kỳ Thời Hữu cảm thán nói:
“Ngoài ra ta phải đính chính với ngươi một cái, ta không phải Túy Nhật Cư Sĩ, ta là Túy Nguyệt! Nguyệt của Nguyệt Lượng đấy!
Bắc Hà Tán Nhân:
“...”
“Còn có Tam Lãng đạo hữu nữa, mấy cái tên Túy Quy, Túy Vương, Túy Bát, Túy Qủy này là ngươi cố ý nghĩ ra đúng không? Cố ý đúng không? Cố ý chứ gì!”
Minh Nguyệt Kỳ Thời Hữu gửi một cái icon cười lạnh:
“Mấy ngày nữa ta sẽ tới Hoa Trung một chuyến, ta nhớ động phủ của Tam Lãng đạo hữu ngươi bây giờ đang ở Hoa Trung đúng không. Ha ha ha.”
Cuồng Đao Tam Lãng lập tức đực mặt ra —— mình lại làm sai chuyện gì rồi sao? Nhưng mình chỉ thành tâm muốn giúp Thất Sinh Phù đạo hữu thôi mà!
Lúc này, Thất Sinh Phù Phủ Chủ mới nói tiếp:
“Minh Nguyệt Kỳ Thời Hữu đạo hữu, cảm ơn giáo sư dạy Trung văn mà ngươi đã đưa tới cho ta nhé, lại còn một nhóm trợ giảng đông ơi là đông nữa. Không ngờ hiệu suất làm việc của đạo hữu ngươi lại cao như thế, mới đó mà đã đưa giáo viên dạy ngữ văn tới cho ta rồi.”
Minh Nguyệt Kỳ Thời Hữu (Túy Nguyệt Cư Sĩ):
“...”
Hắn gửi giáo sư dạy ngữ văn qua cho Thất Sinh Phù đạo hữu từ khi nào nhỉ? Tuy rằng hắn đã gửi lời mời cho rất nhiều giáo viên bên khoa ngữ văn và Trung văn rồi, nhưng tạm thời vẫn chưa có giáo viên hay giáo sư nào trả lời hắn mà.
“Đầu tiên thì xin chúc mừng Thất SInh Phù đạo hữu đã tìm được giáo viên dạy ngữ văn như ý muốn.”
Minh Nguyệt Kỳ Thời Hữu trả lời:
“Ngoài ra... Ta vẫn còn chưa kịp gửi giáo viên dạy ngữ văn tới cho ngươi mà. Nói cách khác, giáo sư đại học trên hòn đảo của ngươi không phải do ta gửi qua đâu.”
“???”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ mở to hai mắt ra nhìn.
Đây không phải giáo viên ngữ văn do ‘Túy Nhật’ đạo hữu phái tới á?
Chẳng lẽ là vị đạo hữu nào đó trong nhóm yên lặng phái người tới giúp hắn?
Quả nhiên, nhóm Cửu Châu Số 1 đúng là một nhóm giao lưu ấm áp lòng người của các tu sĩ mà.
Nhưng rốt cuộc vị đạo hữu đã lặng lẽ ra tay giúp đỡ này là ai đây?
Trong lúc Thất Sinh Phù Phủ Chủ đang suy nghĩ thì bên ngoài chỗ ở của hắn lại vang lên tiếng bước chân.
Mấy người Cao Mỗ Mỗ, Lâm Thổ Ba và giáo sư Nam Thiên Tinh đi tới cửa phòng, đang chuẩn bị hỏi xin hắn một bản Luận Ngữ, thuận tiện hỏi thăm về Tống Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận