Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1470: Nổ

Chương 1470: Nổ
Tam Chu Thánh Quân không biết rằng Thất Tu Thánh Quân đã từng nắm giữ Cửu Tu Phượng Hoàng đao.
Nói thế nào thì Cửu Tu Phượng Hoàng đao cũng là đạo khí của Thiên Đạo, tầm mắt của Thất Tu Thánh Quân từng nắm giữ thanh đạo khí này đương nhiên là vượt xa các Huyền Thánh khác. Thậm chí một vài quan điểm của hắn còn chịu ảnh hưởng của đạo khí, đừng nói là Huyền Thánh, mà ngay cả Trường Sinh Giả cũng chưa chắc đã có thể lí giải ra.
Danh hiệu “Đại tiền bối đáng tin cậy nhất trong nhóm Cửu Châu số 1” không phải là hư danh đâu.
Dù là luyện khí, luyện dược, trận pháp hay là chế phù… tất cả tri thức liên quan đến tu chân thì Thất Tu Thánh Quân đều nắm giữ được hết.
Theo những gì Tam Chu Thánh Quân thấy thì trong các vị Huyền Thánh mới tấn thăng một nghìn năm trở lại đây chỉ có Đông Qua Thánh Quân là không xuất sắc lắm… nhưng chỉ là khi so sánh với ba vị Huyền Thánh Bá Tống, Bạch, Thất Tu mà thôi.
Đông Qua Thánh Quân có kiến giải cực kì độc đáo về phương diện đạo phòng ngự. Nếu chỉ nói riêng về phòng ngự, một số quan điểm và suy nghĩ của hắn cũng đủ khiến các vị Huyền Thánh thành danh đã lâu phải sửng sốt giật mình.
Nếu Đông Qua Thánh Quân đứng riêng một mình thì cũng là một vị thiên tài học lệch làm cho các Thánh Quân lão làng phải khiếp sợ.
“Có lẽ một thời đại hưng vượng của giới tu luyện sắp đến rồi, không chỉ liên tiếp xuất hiện Huyền Thánh, mà vị nào vị nấy còn đều là thiên tài cấp quái vật nữa chứ!” Tam Chu Thánh Quân cảm thán trong lòng.
Nhìn mấy Huyền Thánh mới tấn thăng này, hắn có cảm giác mình đã già rồi.
Nhưng nói đến các vị Huyền Thánh mới tấn thăng năm nay thì còn một người nữa khiến cho Tam Chu Thánh Quân cảm thấy rất kì lạ.
Đó là Thất Sinh Phù Huyền Thánh từ đầu tới cuối không hề tham gia luận đạo.
Tam Chu Thánh Quân còn nhớ rõ khi Thất Sinh Phù Huyền Thánh nhân tiền hiển thánh giảng đạo, đã giảng một đoạn “Thiên Thượng Địa Hạ Duy Ngã Độc Tôn” mang đậm phong cách Phật gia khiến cho người khác phải kinh ngạc.
Thế mà trong suốt cuộc luận đạo này, Thất Sinh Phù Huyền Thánh chỉ yên lặng ngồi nghe các Huyền Thánh giảng đạo hệt như một thực khách bình thường đến ăn Thực Tiên yến, thi thoảng nâng chén trà nhấp một ngụm, chẳng hề có bá khí như lúc giảng pháp ngày nào.
Mà ngay cả tu vi của Thất Sinh Phù Huyền Thánh cũng rất quái dị, lúc thì giống ngũ phẩm, lúc thì giống tứ phẩm, lúc lại giống bát phẩm, có lúc thậm chí còn không cảm ứng được cảnh giới của hắn là gì.
Cảm nhận được ánh mắt của Tam Chu Thánh Quân, Thất Sinh Phù Phủ Chủ ngẩng đầu lên mỉm cười bình thản.
Khi Thất Sinh Phù Phủ Chủ mỉm cười, trên ngực hắn có một phù văn sáng lên.
Sau đó, Tam Chu Thánh Quân cảm nhận được khí tức biến ảo khôn lường từ trên người Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Đó là khí tức đại triệt đại ngộ của một tuyệt thế cao tăng.
Chúng sinh giai không, vạn vật giai không, hết thảy giai không.
Đến cả Thất Sinh Phù Huyền Thánh trước mặt Tam Chu Thánh Quân cũng thành không.
Áo khoác đen trên người hắn dường như biến thành tấm áo cà sa trắng tinh.
Không cần dùng ngôn ngữ để giãi bày, đã có thể cảm nhận được “Phật uẩn”.
Vị Thất Sinh Phù Huyền Thánh này… cũng rất chi là không bình thường.
Quả nhiên cái đám Huyền Thánh mới tấn thăng trong nghìn năm này đều là quái vật hết.
Tam Chu Thánh Quân bật cười một tiếng, rồi quay đi tiếp tục luận bàn về đạo pháp với các Huyền Thánh khác.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vì trên người hắn mang hiệu ứng đặc biệt “Cả thiên hạ không ai không biết ngài”, cho nên lần này đến tham dự Thực Tiên yến, lão tổ trong nhà sợ hắn gặp chuyện hoặc mất mặt với người ta, bèn tốn rất nhiều công sức để làm một phù văn cho hắn.
Hiệu quả của phù văn này chính là cảm giác mà Tam Chu Thánh Quân vừa mới được trải nghiệm.
Đờ mờ, nếu không nhờ hậu trường vững chãi thì lần này hắn đã trở thành trò cười trong Thực Tiên yến rồi.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ thầm nghĩ.
Hắn hoàn toàn không ngờ Tống Thư Hàng lại tổ chức một cuộc Huyền Thánh luận đạo tập thể ngay sau khi kết thúc Thực Tiên yến.
Tên nhóc Thư Hàng thật là vẽ chuyện.
Thêm nữa là…
Có vẻ vì uống hơi nhiều tiên trà và tiên nhưỡng, cộng thêm luận đạo kéo dài suốt ba ngày ba đêm, cho nên hắn hơi bị… mắc tiểu rồi.
Đừng tưởng tu sĩ ngũ phẩm thì không biết mắc tiểu nhé… Tu sĩ ngũ phẩm không cần dùng nhà vệ sinh là vì họ có cách khác để giải quyết vấn đề, chứ không phải vì bọn họ không mắc tiểu đâu.
Với lại cũng phải xem mắc tiểu vì uống cái gì nữa. Nếu uống nước lọc bình thường thì Linh Hoàng ngũ phẩm có uống liên tục mấy tháng liền cũng chẳng sao.
Nhưng Thất Sinh Phù Phủ Chủ lại uống tiên trà và tiên nhưỡng suốt ba ngày liền.
Có điều không sao cả, vì Thất Sinh Phù Phủ Chủ đã có cách xử lý.
Chẳng lẽ tu chân giả lại bị chuyện nhỏ như mắc tiểu làm khó được hay sao?
Tu sĩ tam phẩm đã có thể xử lý được vấn đề bé tí này rồi.
Nếu không khi tu sĩ bế tử quan, ít thì vài tháng, dài thì mười năm, trăm năm, nghìn năm… bế được một nửa lại phải đứng lên đi vệ sinh rồi về bế tiếp à?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính vì tu sĩ có cách giải quyết chuyện mắc tiểu, cho nên ở thời cổ mới để lại ảo giác cho người thường rằng tiên nhân không cần phải đi cầu.


Rạng sáng ngày 12 tháng 10
Cuối cùng cuộc luận pháp của Huyền Thánh đã đi tới hồi kết thúc.
Tống Thư Hàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc luận pháp của Huyền Thánh kéo dài lâu như vậy đúng là quá tuyệt. Cái hẹn đại chiến vào ngày 10 tháng 10 đã qua mất từ lâu rồi!
Mặc kệ các vị Huyền Thánh ở đây sau này có nhớ được cái hẹn Huyền Thánh chi chiến ngày 10 tháng 10 hay không. Thời gian đã qua, đương nhiên là hẹn hò cũng chẳng còn giá trị gì nữa.
Ngoài ra còn một chuyện khác tương đối nghiêm trọng.
Ấy là Tống Thư Hàng cũng hơi mắc tiểu.
Trước đó hắn uống hơi nhiều tiên nhưỡng, sau lại uống tiên trà thêm ba ngày ba đêm… Dù bây giờ hắn có tu vi ngũ phẩm ba hạt nhân thì cũng không chịu thấu.
Quan trọng hơn là Tống Thư Hàng còn chưa học được cách để giải quyết vấn đề cấp thiết này.
Bởi vì hắn chưa bao giờ bế quan hay bế tử quan, cho nên không có cơ hội mà học chuyện đó.
Tống Thư Hàng tuyệt vọng quá mà!


Bạch Thánh Quân im lặng cất ấm trà, thể hiện rằng lần Huyền Thánh luận đạo này đã chính thức kết thúc.
Các vị Huyền Thánh đều vô cùng thỏa mãn.
Thu hoạch lần này chỉ có thể dùng hai chữ “phong phú” để hình dung.
“Bá Tống đạo hữu, nếu lần sau có cơ hội đến Tam Chu Thần Đạo của ta, Tam Chu ta sẽ nâng cốc đón chào.” Tam Chu Thánh Quân đứng dậy, vung quạt lông từ biệt.
Thu hoạch từ Thực Tiên yến, từ Pháp Tắc cụ hiện hóa, từ Huyền Thánh luận đạo chồng chất lên nhau. Tam Chu Thánh Quân không thể chờ đợi được nữa, phải về bế quan để tiêu hóa cho bằng hết.
Các thánh quân còn lại cũng đều phải về bế quan, mà còn là một lần bế quan dài.
Các vị Huyền Thánh trao đổi phương thức liên lạc với nhau rồi thi triển thần thông, rời khỏi sảnh Thực Tiên yến.
Ánh sáng công đức trên người Tống Thư Hàng ngắt kết nối.
Hắn và Cật Qua Thánh Quân cũng ngắt kết nối với nhau.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Sau đó các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều nhao nhao đứng dậy.
Các đạo hữu trong nhóm đã hẹn trước, sau khi Thực Tiên yến kết thúc sẽ về một động phủ nhỏ của Hoàng Sơn Chân Quân ở gần đó để nghỉ ngơi.
Có mấy vị đạo hữu phải về bế quan ngay lập tức, biết đâu có thể đột phá được một tiểu cảnh giới không chừng.
Diệt Phượng Công Tử, Cuồng Đao Tam Lãng đều thuộc nhóm có dấu hiệu đột phá tiểu cảnh giới này.
Trước khi bọn họ rời đi, trưởng lão Trường Sinh Kiếm Tông đến bên cạnh Tống Thư Hàng, trao đổi phương thức liên lạc với hắn.
Trường Sinh Kiếm Tông đã chuẩn bị một món quà lớn cho Tống Thư Hàng.
Bây giờ thì món quà lớn này lại càng lớn hơn.
Trường Sinh Kiếm Tông cần thêm một chút thời gian để chuẩn bị tiếp.

Trong động phủ nhỏ của Hoàng Sơn tiền bối.
Tống Thư Hàng tìm cơ hội để giải quyết một trong ba chuyện gấp của cuộc đời mình.
Mấy vị đạo hữu có dấu hiệu đột phá tu vi thì tiến vào một gian phòng có linh lực sung túc, bắt đầu bế quan theo sắp xếp của Hoàng Sơn tiền bối.
Nhưng vì động phủ này không lớn, cho nên khi bế quan còn phải tự mang linh thạch để bố trí trận pháp tăng cường linh lực.
Các vị đạo hữu không có cảm giác đột phá thì rủ nhau đi tắm suối nước nóng, sau đó kiếm một phòng khách lớn để tụ tập nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, thực ra là tụ lại với nhau để bàn luận về thu hoạch và trải nghiệm trong Thực Tiên yến lần này.
Bạch tiền bối và Thất Tu Thánh Quân phụ trách chủ trì lần hội đàm này và giải quyết các câu hỏi, nghi hoặc cho các đạo hữu khác.
Chỉ có một mình Tống Thư Hàng tinh thần mỏi mệt tới cực điểm, bèn tìm một góc trong phòng, chốc lát sau đã ngủ say. Khi duy trì kết nối với Cật Qua Thánh Quân, tinh thần lực của hắn liên tục tiêu hao, thậm chí còn hơi vượt qua giới hạn.
May mà có tiên trà tiếp sức mới chống đỡ cho hắn duy trì được đến cuối cùng.
Khi các đạo hữu trong nhóm bắt đầu giao lưu, Tô Thị A Thất ngồi bên cạnh Tống Thư Hàng.
Ban đầu Tô Thị A Thất muốn tâm sự với Tống Thư Hàng về chuyện của Tô Thị A Thập Lục, ai ngờ hắn vừa mới ngồi xuống một cái thì Tống Thư Hàng đã quấn chăn ngủ tít thò lò.
Tô Thị A Thất: “…”
“Thư Hàng tiểu hữu mệt mỏi quá đấy thôi, trong lần Huyền Thánh luận đạo này, hẳn là hắn đã mời thêm một người trợ giúp từ bên ngoài đấy.” Bạch tiền bối lại lấy bộ đồ trà của mình ra, bắt đầu pha trà.
Lần này chỉ là linh mạch bích trà bình thường mà thôi.
“Thư Hàng mời người trợ giúp bên ngoài ở đâu thế?” Tô Thị A Thất nghi hoặc hỏi.
Khi Tống Thư Hàng giảng đạo, kiến giải, tầm nhìn, luận điểm của hắn đều man mác mùi vị cao thâm khó lường, mơ hồ chạm tới cả đạo Trường Sinh.
“Nếu ta đoán không sai thì chắc là Cật Qua Thánh Quân đấy. Có lẽ mọi người nghe tên vị thánh quân này không quen, nhưng ai cũng đã tiếp xúc với hắn rồi.” Bạch tiền bối nói.
Một số đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 không rõ chân tướng đều tỏ vẻ rất hoang mang.
Bạch tiền bối cười ha hả: “Bởi vì mọi người đều đã ăn hắn rồi đấy!”
“Kình Thánh yến?” Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều hiểu ra rồi.
“Đột nhiên ta thấy quai quái làm sao ấy.” Thất Tu Thánh Quân cười khổ.
Kiếm thánh thần bí thở dài sâu xa: “Ghen tị với Thư Hàng tiểu hữu thật đấy.”
Nếu bình chọn các vị đạo hữu nổi bật nhất trong Thực Tiên yến lần này thì không thể không có phần của Bá Tống.
Dù là lúc lên sàn ban đầu, khi phục hồi bí cảnh hay là màn Huyền Thánh luận đạo phút cuối.
Kiếm sĩ thần bí hâm mộ không để đâu cho hết.
Lúc này, Tống Thư Hàng đang ôm chăn ngủ tít bắt đầu ú ớ nói mê: “Toi rồi toi rồi… lại cúp cua… bỏ bao nhiêu tiết rồi??”
Kiếm thánh thần bí: “…”
“Học hành nghiêm túc là một thói quen tốt.” Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười nói. Hắn rất những thanh niên trẻ có thái độ khao khát học tập như Tống Thư Hàng tiểu hữu.
Tô Thị A Thất lên tiếng: “Thôi thì để ta đưa Tống Thư Hàng tiểu hữu về nghỉ ngơi trước vậy.”
Hoàng Sơn Chân Quân: “Ta dẫn đường cho.”
“Làm phiền Hoàng Sơn tiền bối rồi.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Hoàng Sơn tiền bối mỉm cười.
Sau đó, hắn và Tô Thị A Thất đưa Tống Thư Hàng rời khỏi phòng.

Tống Thư Hàng được đưa đi, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến việc luận đạo của các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1.
Có Bạch tiền bối và Thất Tu tiền bối chủ trì cuộc thảo luận, mọi người đều thỏa thích trình bày suy nghĩ và kiến giải của mình.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên từ phía xa.
“Tiếng gì thế?”
“Hình như truyền đến từ phương hướng Hoàng Sơn tiền bối và Tô Thị A Thất rời đi.”
“Có mùi máu tươi.” Bạch tiền bối nhỏ nhíu mày, đứng bật dậy, lao vút về phía vang lên tiếng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận