Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1546: Xích Tiêu Tử tiền bối còn sống

Chương 1546: Xích Tiêu Tử tiền bối còn sống
Sáng sớm thứ bảy, ngày 19 tháng 10, thời gian chờ hồi sinh còn 4 ngày.
Tống Thư Hàng dậy khỏi giường, chuẩn bị luyện công buổi sáng.
Cao Mỗ Mỗ mơ màng mở mắt ra: “Thư Hàng à, hôm nay mày lại dậy sớm hả?”
“Thói quen.” Tống Thư Hàng cười đáp.
“Ừm, hôm nay là thứ bảy, Nha Y sẽ mang bữa sáng cho tao… mày chỉ cần mua cho Thổ Ba với Dương Đức thôi nhé. Tao ngủ tiếp đã.” Cao Mỗ Mỗ lèm bèm.
Tống Thư Hàng: “?”
Trong thời gian gần đây, việc mua bữa sáng cho chúng mày đã trở thành nhiệm vụ của tao rồi đấy à?
Rốt cuộc Khinh Vũ đã chiều chuộng bọn mày đến mức nào thế hả?
Thôi được rồi, tí nữa đi qua rừng liễu, bảo Khinh Vũ tiếp tục mua bữa sáng cho chúng nó vậy. Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Tống Thư Hàng rời giường, một mình rảo bước đến rừng liễu.
Thụ yêu Khinh Vũ đang sung sướng hưởng thụ ánh ban mai.
Đối với cô mà nói, thế giới này thực sự quá tuyệt vời.
Bây giờ cô đang nghĩ không biết có nên truyền bá tư tưởng “ánh nắng rất tuyệt” về thế giới Cửu U hay không.
“Khinh Vũ, chào buổi sáng.” Tống Thư Hàng đến bên cô, thuận tay đưa cho cô mấy gói đồ chuyển phát nhanh.
“Chào buổi sáng, Bá Tống tiên sinh.” Khinh Vũ dùng nhánh cây nhanh nhẹn nhận đồ chuyển phát nhanh rồi tháo chúng ra.
Bên trong là đất dinh dưỡng, dịch dinh dưỡng và mấy thứ linh tinh khác.
Cô đã là thụ yêu ngũ phẩm rồi, mấy thứ này có hiệu quả gì với cô không hả?
Hay đối với cô thì những thứ như dịch dinh dưỡng và đất dinh dưỡng này cũng giống như đồ ăn vặt, tuy không có hiệu quả gì nhưng nhai lại thấy ngon?
“Khinh Vũ có rảnh không? Rảnh thì nhờ cô mang một ít đồ ăn sáng cho đám Thổ Ba nhé?” Tống Thư Hàng hỏi.
Khinh Vũ gật đầu: “Không vấn đề gì, cứ giao cho ta.”
Sau một thời gian ở cùng nhau, Khinh Vũ đã nghiên cứu rất kĩ cách để nuôi đám bạn cùng phòng thành cái nết “cơm đến há miệng, áo đến giơ tay” rồi.


Tống Thư Hàng chậm rãi đánh quyền pháp và hoạt động thân thể trong rừng liễu.
Sau đó hắn triệu hồi mỹ nhân rắn công đức, mượn Xích Tiêu Kiếm tiền bối trong tay cô.
Mỹ nhân rắn công đức cho Tống Thư Hàng mượn Xích Tiêu Kiếm với vẻ lưu luyến không rời, sau đó cuộn tròn đuôi, núp bên cạnh, xem hắn luyện công. Đồng thời cô còn chú ý cả những lời thoại mà Tống Thư Hàng nói ra. Chúng đều được ghi chép lại vào kho lời thoại của cô, để một ngày nào đó cô nhảy ra cướp thoại.
Nhớ tới cái vụ cướp thoại này, chẳng hiểu sao mỹ nhân rắn công đức lại hoài niệm Tạo Hóa Tiên Tử.
“Lại đến lượt ta lên sàn sao? Lần này chúng ta sẽ đánh nhau à?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối vừa hiện thân đã ồn ào.
Tống Thư Hàng: “Không đánh, chúng ta chỉ luyện công buổi sáng thôi.”
“Luyện công buổi sáng? Ngươi muốn dùng ta để luyện công buổi sáng? Chơi gì thế hả… Không, không đúng! Thôi thì lần sau luyện công sáng cũng cứ đem ta ra dùng nhiệt tình đi.” Xích Tiêu Kiếm hồ hởi cười bảo.
Luyện công sáng cũng tốt, luyện công sáng cũng đủ hóng gió rồi.
Còn việc mang thần binh của Trường Sinh Giả ra làm vũ khí luyện công sáng thì… phải cho Tống Thư Hàng cái like chứ còn sao nữa!
Tống Thư Hàng quơ Xích Tiêu Kiếm tiền bối, luyện Thánh Quang Kiếm thuật ra hình ra dáng.
Nhưng mục tiêu chủ yếu của hắn không phải là cái này.
Sau khi luyện hết bộ Thánh Quang Kiếm Thuật, Tống Thư Hàng lặng lẽ trượt tay một cái, một phát Dưỡng Đao thuật rơi xuống trên người Xích Tiêu Kiếm tiền bối.
“Ơ? Cảm giác này sảng khoái ghê. Chính là cảm giác này, sau những lần đại chiến trước kia ta cũng thoải mái y như vậy. Cứ như là được xoa bóp ấy, cả người sung sướng hẳn ra.” Xích Tiêu Kiếm nói: “Thư Hàng, xem ra ta và ngươi đã ăn ý hơn rồi đấy.”
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối thích là tốt rồi.” Tống Thư Hàng cười nói.
“Tiếp tục thôi tiếp tục thôi, chúng ta luyện tiếp đi. Ta cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đã khôi phục rất nhiều. Nếu chúng ta tiếp tục bồi dưỡng độ ăn ý thì nói không chừng có thể đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất đấy.” Xích Tiêu Kiếm vui vẻ nói.
“Được.” Tống Thư Hàng lại luyện một bộ Thánh Quang Kiếm Thuật, sau đó lại cho Xích Tiêu Kiếm một phát Dưỡng Đao Thuật.
“Đúng đúng đúng, chính là cảm giác này!” Xích Tiêu Kiếm cực kì thoải mái.
Cảm giác này như gây nghiện vậy.
“Nào, chúng ta tu luyện tiếp thôi!” Xích Tiêu Kiếm thúc giục.
Nó cảm thấy mình có thể luyện công hết buổi sáng luôn.
Tống Thư Hàng xoa cằm, suy nghĩ xem có nên nói cho Xích Tiêu Kiếm tiền bối biết tác dụng của Dưỡng Đao thuật hay không.
Dưỡng Đao thuật chủ yếu dùng để nuôi dưỡng sự ăn ý giữa người với đao, để sớm ngày tiến vào cảnh giới người đao hợp nhất. Mặt khác, Dưỡng Đao thuật còn có một thuộc tính ẩn… nếu như vị Cự Hào sư tổ trong nhập mộng nói thật thì nói không chừng Dưỡng Đao thuật còn có thể biến Xích Tiêu Kiếm thành đao nương.
Từ từ, chờ đã, có vấn đề rồi.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối là kiếm, cho nên hẳn là sẽ biến thành kiếm nương nhỉ?
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, ngươi có giới tính không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu Kiếm: “???”
Tống Thư Hàng hỏi một câu làm Xích Tiêu Kiếm tiền bối ớn lạnh sống lưng.
“Ta đang nghĩ, không biết khi Xích Tiêu Kiếm tiền bối hóa thành hình người thì có giới tính không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu Kiếm: “Ngươi… ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu thế hả?”
“Thực ra là thế này. Trước đây ta nghe một vị tiền bối giảng pháp, truyền thụ một bộ đao đạo gọi là Tam Thiên Đao Kinh.” Tống Thư Hàng giải thích.
“Ngươi nghe tiền bối giảng pháp bao giờ?” Xích Tiêu Kiếm nghi hoặc hỏi.
“Trong mộng. Vị tiền bối kia truyền đạo trong mộng. Sau khi giảng Tam Thiên Đao Kinh, tiền bối ấy còn dạy cho ta một bí thuật gọi là Dưỡng Đao thuật.” Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm: “Sau đó thì sao?”
“Theo những gì Cự hào tiền bối giảng giải thì khi phát huy Dưỡng Đao thuật đến cực hạn, có thể khiến cho đao thông linh, đồng thời cộng minh với chủ nhân, biến thành đao nương.” Tống Thư Hàng từ từ kết lại những gì xảy ra trong lần nhập mộng trước đó.
Hắn muốn hỏi Xích Tiêu Kiếm tiền bối xem chuyện đao nương có đáng tin cậy hay không.
“Có phải… ngươi đã dùng Dưỡng Đao thuật với ta không?” Xích Tiêu Kiếm hỏi.
Tống Thư Hàng: “Lần đầu là lỡ tay, không cẩn thận nên mới dùng một lần. Hôm nay ta hơi tò mò nên lại dùng lần nữa, sau đó vì Xích Tiêu Kiếm tiền bối chính miệng yêu cầu… nên mới dùng thêm một lần.”
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Ta coi ngươi là bạn bè, không ngờ ngươi lại muốn biến ta thành đao nương!
“Thực ra ta muốn hỏi là chuyện về đao nương có đáng tin không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu Kiếm: “Nghe ngươi miêu tả thì 90% là Cự Hào sư tổ đang lừa cái tên gà mờ Tô Hiển kia rồi. Ta sống từ thời viễn cổ đến nay mà chưa bao giờ thấy phi kiếm hay bảo đao nhà ai biến thành người được cả. Đao kiếm đạt đến đẳng cấp có kiếm linh như ta đã là cực hạn rồi.”
“Thế… bây giờ Xích Tiêu Kiếm tiền bối có muốn dùng thêm một lần Dưỡng Đao thuật nữa không? Nói không chừng ngươi có thể biến thành đao nương đấy.” Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu Kiếm: “Cút ngay! Chủ nhân thứ nhất của ta là Xích Tiêu Tử không hề có ý nghĩ này!”
Khi Xích Tiêu Kiếm nói câu này, bên cạnh Tống Thư Hàng có một cánh cửa không gian mở ra.
Mỹ nhân rắn công đức rơi xuống bên cạnh Tống Thư Hàng, vòng đuôi bảo vệ hắn.
Cánh cửa không gian là biểu tượng của cường giả Kiếp Tiên cửu phẩm trở lên.
Lại có đại lão muốn kiếm chuyện với mình à?
Tống Thư Hàng ngay lập tức kết nối với thế giới hạch tâm. Còn may, hôm nay thế giới hạch tâm chưa trốn mất.
Sau khi cánh cửa không gian mở ra, một đạo nhân mặc đạo bào màu đỏ lửa bước tới.
Vẻ mặt của đạo trưởng kia cực kì cổ quái.
“Xích Tiêu Tử tiền bối?” Thấy đạo nhân nọ, Tống Thư Hàng gọi to.
Người vừa bước ra chính là “Chủ nhân đời thứ nhất của Xích Tiêu Kiếm” – Xích Tiêu Tử đạo trưởng.
Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng nhìn thấy Xích Tiêu Tử bằng xương bằng thịt.
Trước đó hắn mới chỉ gặp người này trong nhập mộng thôi.
“Bần đạo trở thành ‘chủ nhân đời thứ nhất’ của ngươi từ bao giờ vậy?” Xích Tiêu Tử đạo trưởng bình thản hỏi.
Xích Tiêu Kiếm: “Bỏ mợ, quen mồm!”
Nó chẳng thấy ngượng nghịu tí nào.
“Gần đây suốt ngày bị @#%×Tiên Tử nuốt làm ta cảm thấy mình đã trở thành bảo kiếm của cô ấy, cho nên tiềm thức mới nghĩ rằng mình đổi chủ nhân.” Xích Tiêu Kiếm bình tĩnh đáp.
Dứt lời, nó bay đến bên cạnh Xích Tiêu Tử: “Lần này sao lại nhớ đến việc tìm ta thế?”
Xích Tiêu Tử đạo trưởng nhìn Tống Thư Hàng, mỉm cười: “Thư Hàng tiểu hữu, chúng ta gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy, tiền bối. Xin được tạ ơn truyền thụ của tiền bối năm xưa.” Tống Thư Hàng cung kính hành lễ với Xích Tiêu Tử đạo trưởng.
Sau khi bước vào tu chân giới, nếu không có Phần Thiên Hỏa Diễm đao thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần rồi. Cái ơn truyền đạo này hắn không bao giờ dám quên.
“Đó là duyên phận giữa bần đạo và ngươi.” Xích Tiêu Tử mỉm cười nói, đoạn vỗ lên Xích Tiêu Kiếm: “Vì một vài nguyên nhân nên bần đạo muốn lấy Xích Tiêu Kiếm về.”
Nếu như hắn cũng tiến vào trạng thái tương tự phòng tối Thiên Đạo giống như Trình Lâm mà không lấy Xích Tiêu Kiếm về, chỉ sợ là nó sẽ hoàn toàn quên béng mất chủ nhân là hắn.
Khi thấy Xích Tiêu Tử xuất hiện, Tống Thư Hàng đã đoán ra hắn muốn mang Xích Tiêu Kiếm đi.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, cảm ơn ngươi đã chiếu cố ta trong thời gian qua.” Tống Thư Hàng nói với Xích Tiêu Kiếm.
Dù hắn không muốn chút nào, nhưng Xích Tiêu Kiếm chính là pháp khí bản mệnh của Xích Tiêu Tử tiền bối. Chủ nhân của nó muốn mang nó về thì làm gì kẻ khác có lý do gì mà ngăn cản cơ chứ?
“Khách sáo quá, ta với ngươi hợp nhau mà. Lần sau có cơ hội thì lại hợp tác nữa nhé?” Xích Tiêu Kiếm bay đến bên cạnh Tống Thư Hàng, dùng chuôi kiếm vỗ nhẹ lên vai hắn.
“Hả?” bây giờ mỹ nhân rắn công đức mới phản ứng lại.
Xích Tiêu Kiếm của cô sắp bị lấy đi rồi!
Thế là cô ra tay như chớp giật, túm chặt lấy Xích Tiêu Kiếm, sau đó há miệng nuốt chửng luôn nó vào bụng.
Xích Tiêu Tử: “…”
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Nuốt Xích Tiêu Kiếm xong, mỹ nhân rắn công đức trốn vèo một cái vào cơ thể của Tống Thư Hàng, không chịu ló đầu ra nữa.
Tống Thư Hàng: “…”
“Khụ, Xích Tiêu Tử này, hay là ta ở lại chơi thêm mấy hôm nhé?” giọng nói của Xích Tiêu Kiếm phát ra từ trong bụng Tống Thư Hàng.
Xích Tiêu Tử: “? ? ?”
Hắn cảm thấy mình bị pháp khí bản mệnh ghét bỏ là thế nào nhỉ?
“Chơi mấy ngày nữa thôi. Gần đây có vụ Thiên Nhân làm loạn mà. Chờ bao giờ chuyện Thiên Nhân này kết thúc thì ta lại về với ngươi. Dù sao cũng chỉ cần mở cửa không gian một cái thôi mà.” Xích Tiêu Kiếm nói tiếp.
“Xem ra ngươi và Thư Hàng tiểu hữu hợp nhau thật.” Xích Tiêu Tử duy trì hình tượng thế ngoại cao nhân, mỉm cười: “Thế thì Tống Thư Hàng tiểu hữu à, Xích Tiêu Kiếm nhà ta lại phải phiền ngươi coi sóc mấy hôm rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận