Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 493: Long Mã không phải là ngựa

Chương 493: Long Mã không phải là ngựa
“Vậy thì chúng ta ngồi xuống tâm sự mỏng một chút về chuyện bồi thường đi vậy.”
Tống Thư Hàng ngồi xuống, ngẫm nghĩ những thứ mình cần gấp bây giờ là gì:
“Ngươi có linh thú tinh không?”
“Có, có chứ. Cái thứ này ta có nhiều lắm.”
Ngựa đen tinh trả lời lại ngay lập tức.
Ngoài thân phận là một con ngựa đực đã thành tinh ra thì hắn còn là một con ngựa vua. Ngoài việc có trong tay rất nhiều mã yêu ra thì hắn còn có rất nhiều linh thú hệ ngựa, linh thú hệ lừa và linh thú lạc đà nữa.
Các loại linh thú này, sau một khoảng thời gian dài cũng tích góp được không ít linh thú tinh. Lại thêm việc linh thú tinh không cách nào hấp thu sử dụng được như linh thạch, cho nên chỉ có thể tích ngày càng nhiều.
“Ngươi có những loại nào?”
Tống Thư Hàng dò hỏi.
“Có của loài ngựa, loài lừa, còn có của các loại lạc đà nữa. Chỉ có ba loại này thôi, nhưng số lượng mà ta có thì nhiều lắm.”
Trên mặt ngựa của con ngựa đen tinh cố toét ra cười nham nhở.
“Vậy thì lấy cho ta mỗi loại một tá đi nhé.”
Tống Thư Hàng nói. Hắn đã có linh thú tinh của loài ngựa rồi, còn của loài lừa với lạc đà thì đúng lúc còn đang thiếu... Chỉ có điều, dù sao thì Kình Thôn thuật của hắn cũng không phải chỉ có thể nuốt một viên linh thú tinh của ba mươi ba loại linh thú, hắn có thể không ngừng thôn phệ các loại linh thú tinh đó giống như dùng linh thạch vậy.
“Không thành vấn đề. Mỗi loại đều lấy một tá cho ngươi.”
Tuy không biết cụ thể một tá là bao nhiêu, nhưng với số lượng hàng tồn của ngựa đen tinh thì mỗi loại đều có thể lấy ra hai trăm viên trở lên.
Đương nhiên là hắn sẽ không ngu si đi lấy ra nhiều như thế rồi, tối đa thì mỗi loại cũng chỉ lấy ra một trăm viên thôi.
Cái thứ này này tuy chỉ có thể để đấy ngắm chơi cho vui, lại cũng chẳng thể ăn được nhưng lại phát ra ánh sáng lấp lánh, lại còn ngập tràn linh khí, chỉ nhìn thôi cũng thấy dễ chịu.
“Vậy thì cứ quyết định như thế nhé.”
Tống Thư Hàng gật gật đầu.
Ngựa đen tinh sửng sốt, sau đó nó nói với vẻ kích động:
“Thứ mà tiểu đạo hữu cần bồi thường chỉ có thế thôi à?”
“Uhm, ta chỉ cần linh thú tinh là được rồi.”
Tống Thư Hàng đáp lại.
Nhất thời, vành mắt của ngựa đen tinh lại đã ươn ướt:
“Ngươi ~ Ngươi quả là một người tốt.”
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng cười ngượng ngùng, lại quay sang nói với Diệt Phượng Công Tử:
“Còn mấy mục bồi thường khác thì cứ hãy do Diệt Phượng tiền bối ngài nói nhé. Ta không rành lắm về các loại bảo vật trong giới tu sĩ, mà hơn nữa, con ngựa đen tinh này là do Diệt Phượng tiền bối ngài bắt được mà.”
“Cũng đúng ha. Vậy tiếp sau đây đến lượt ta.”
Diệt Phượng Công Tử đẩy đẩy mắt kính, ánh sáng trí tuệ lại lóe lên liên tục từ đủ mọi góc độ.
Ngựa đen tinh lập tức đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Diệt Phượng Công Tử ngồi xuống trước mặt ngựa đen tinh, gác đôi chân thon dài lên:
“Thiên lý quả chắc là có đấy nhỉ?”
Thiên lý quả. Một loại linh quả có thể làm cường hóa đôi chân và tăng cường thân pháp của tu sĩ.Thường sống ký sinh với linh thú hoặc yêu thú loài ngựa.
“Có một ít.”
Ngựa đen tinh đáp. Đối với yêu thú và linh thú loài ngựa mà nói thì thiên lý quả cũng là một thứ rất quan trọng.
“Thế lấy một tấn đi nhé.”
Diệt Phượng Công Tử đẩy đẩy mắt kính.
“Ngươi giết chết ta luôn cho rồi!”
Ngựa đen tinh mắt trợn trắng lên. Ngươi nghĩ linh quả là cái gì hả? Là táo à? Tính số lượng bằng tấn à?
Diệt Phượng Công Tử vung mạnh dây trói yêu. Hung hăng quất chát chát chát một trận.
Ngựa đen tinh liên tục kêu lên thảm thiết.
Khóe mắt Tống Thư Hàng co giật... Hắn cảm thấy Diệt Phượng Công Tử hoàn toàn là đang tìm cớ để được đánh ngựa đen tinh mà thôi.
“Mười quả. Cao lắm ta chỉ có thể lấy ra được mười quả mà thôi.”
Ngựa đen tinh hét lớn:
“Nếu đòi thêm nữa thì ngươi có giết ta, ta cũng không móc ra được đâu.”
Diệt Phượng Công Tử:
“Được thôi, mười quả thì mười quả.
Nói dứt lời, hắn lại quay đầu về phía Tống Thư Hàng nói:
“Mười quả thiên lý quả, nhớ cho kỹ nhé. Loại này mà ăn sống thì có thể tăng cường lực lượng cho đôi chân của tu sĩ, cũng có tác dụng tốt cho việc tăng cường thân pháp nữa. Đến lúc đó chúng ta chia nhau năm năm.”
“Cảm ơn tiền bối.”
Tống Thư Hàng lôi điện thoại di động của mình ra, note lại.
“Tiếp theo, linh thú long mã, lấy hai con.”
Diệt Phượng Công Tử nói tiếp.
Ngựa đen tinh nghiến răng:
“Được.”
“Cả hai con đều phải là ngựa màu trắng, đừng có mà là ngựa đen tuyền hoặc là ngựa vằn đấy nhá. Nếu như là nòi giống của ngươi đẻ ra thì ta sẽ cảm thấy buồn nôn lắm.”
Diệt Phượng Công Tử bổ sung.
Ngựa đen tinh lại nghiến răng ken két, phát ra tiếng "Được" giữa hai hàm răng.
Cuối cùng Diệt Phượng Công Tử nói:
“Còn các loại khác thì, xem bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của ngươi thì chắc cũng chẳng đào đâu ra mấy thứ đồ tốt. Thôi thì lấy mười nghìn viên linh thạch ngũ phẩm là được rồi.”
Hai mắt ngựa đen tinh lại trợn trắng, giống như mắt cá chết vậy:
“Muốn mạng thì có một cái đây này, muốn linh thạch ấy à, không có!”
Khóe mắt Diệt Phượng công giật một cái, lại cầm sợi dây trói yêu lên, hung hăng quất một trận nữa.
Ngựa đen tinh liên tục kêu lên thảm thiết:
“Ta không có linh thạch. Thật sự không có đâu mà. Có bao nhiêu linh thạch thì đã dùng hết ngay lập tức rồi. Bộ tộc của ta lớn như thế, lấy đâu ra linh thạch thừa chứ.”
“Còn nghèo hơn cả trong tưởng tượng của ta nữa.”
Diệt Phượng Công Tử bất mãn thu dây trói yêu lại:
“Liên lạc với thuộc hạ của ngươi đi. Chuyển hàng đến bến tàu Hoa Hạ, đến lúc đó chúng ta một tay giao hàng, một tay giao người.”
“Trả điện thoại lại cho ta. Ta gọi một cuộc.”
Ngựa đen tinh nghiến răng nói.
Tống Thư Hàng chớp chớp mắt. Thuộc hạ của ngựa đen tinh chắc đều là ngựa cả nhỉ? Dường như ngoài ngựa đen tinh ra thì không có con ngựa nào đạt tới cảnh giới ngũ phẩm hóa hình nhỉ?
Đến lúc đó thì bọn chúng nghe điện thoại kiểu gì đây ta? Lấy móng ngựa để ấn nút nghe à?
“Xong rồi. Vậy là đã xử lý xong con ngựa đen tinh này.”
Diệt Phượng Công Tử chỉ tay về phía tên mặc áo đen vẫn còn đang kêu gào “đệch mợ, đệch mợ” kia, nói:
“Tên này xử lý thế nào đây?
Tống Thư Hàng đáp lại:
“Đợi sau khi về đến Hoa Hạ thì nghĩ cách gửi hắn đến chỗ Dược Sư tiền bối đi vậy. Sau đó đợi Bạch Tôn Giả quay về thì xử lý hắn sau.”
“Chỗ Dược Sư á? Vậy thì đến lúc đó cứ giao cho ta đi. Đúng lúc ta phải đến chỗ Dược Sư một chuyến, muốn nhờ hắn luyện giúp cho ta một loại đan.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
“Vậy lại phải làm phiền Diệt Phượng tiền bối nữa rồi!”
“Không cần phải khách khí, chỉ là tiện đường thôi.”
Diệt Phượng Công Tử đẩy đẩy mắt kính. Mắt kính phát ra ánh sáng tàn khốc.
Tên mặc áo đen vẫn đang mắng chửi người khác kia bỗng cảm thấy toàn thân phát lạnh, tiếng mắng chửi cũng ngừng hẳn lại.
**
Hai ngày sau.
Thứ năm. Trời nắng, Bạch Kình Đao Khách.
Bạch Kình Đao Khách là đạo hiệu của Tống Thư Hàng ngày hôm nay.
Chiếc du thuyền sang trọng của Thất Sinh Phù Phủ Chủ đã cập bến cảng thành phố Tang Hải của Hoa Hạ.
Tống Thư Hàng vốn còn định để cho du thuyền trực tiếp cập bến cảng thành phố Văn Châu nhưng mà... đám thuộc hạ của con ngựa đen tinh kia đều tập hợp ở trong thành phố Tang Hải nên đành để du thuyền cập bến Tang Hải.
“Ta trở về Hoa Hạ rồi. Chúng ta đã trở về rồi.”
Sau khi tất cả hành khách ở trên thuyền đi xuống, thì khuôn mặt ai cũng đầy vẻ kích động.
Có người còn tụm lại cùng khóc rấm rứt với nhau.
Nhiều người ở bên đều dùng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn kỳ quái nhìn mấy hành khách này.
Sau đó, nhóm hành khách này lại từ biệt nhau, chia ra các ngã khác nhau.
Thông qua đủ loại phương tiện giao thông, bọn họ tranh thủ quay về nhà trước.
Mấy người Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba chuẩn bị đi đến sân bay trước, xem xem có chuyến bay nào về nhà hay không.
“Thư Hàng, mày không quay về cùng bọn tao à?”
Cao Mỗ Mỗ hỏi.
Tống Thư Hàng cười đáp:
“Tao phải đi xử lý chút chuyện với bạn. Không sao hết, không phải lo lắng cho tao đâu. Đợi sau khi về nhà bọn mình liên lạc qua điện thoại cũng được.”
Diệt Phượng Công Tử đứng bên cạnh hắn lộ ra nụ cười đầy thiện ý với mấy người Cao Mỗ Mỗ.
“Vậy mày phải chú ý an toàn đấy nhé.”
Cao Mỗ Mỗ vẫy vẫy tay, nói.
Tống Thư Hàng vẫn còn việc phải làm, cho nên mấy người Cao Mỗ Mỗ lại đi về phía sân bay trước.
...
...
Trên đường, Cao Mỗ Mỗ lại lên tiếng hỏi:
“À mà này, người bạn đứng bên cạnh Tống Thư Hàng là ai thế nhỉ? Bọn mày đã ai gặp qua chưa?”
Thổ Ba:
“Chưa gặp bao giờ. Nhưng bạn của Thư Hàng có nhiều kiểu lắm. Ngay cả cái ông đảo chủ kia cũng là bạn của nó mà. Chẳng hiểu hai người bọn họ làm bạn với nhau kiểu gì nữa.”
Gia Cát Nguyệt:
“Các cậu có cảm thấy vừa nãy cái người bạn đứng ở bên cạnh Tống Thư Hàng lúc nãy trông dễ thương chết đi được không. Tôi chỉ muốn chạy lên sờ sờ anh ấy một cái thôi.”
Cao Mỗ Mỗ: ...
Thổ Ba:
“Đáng yêu á? Có thế quái nào được.”
Hắn hoàn toàn không cách nào liên hệ được hai chữ “đáng yêu” với cái sinh vật có hình người đeo một cái kính đen, trên kính thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng trí tuệ kia chút nào.
“Các cậu thật là chẳng có gu thưởng thức tí nào hết. Rõ ràng là khiến người ta có cảm giác rất là dễ thương nhá.”
Gia Cát Nguyệt lẩm bẩm.
**
Tư Mã Giang khiêng cái thùng lớn, nói với Tống Thư Hàng:
“Vậy thì bạn học Thư Hàng này, tôi cũng phải đi trước đây. Tôi còn phải liên hệ với công ty chuyển phát nhanh Phong Thu để giao món hàng chuyển phát nhanh này đến tay của khách hàng nữa.”
Bên cạnh anh ta còn có hai vị đệ tử của Sở gia, cũng đang định quay về cùng với Tư Mã Giang.
“Tiểu Giang, đừng vội.”
Tống Thư Hàng vẫy vẫy tay:
“Anh đợi tôi một chút, tôi có quen biết với vị lão nhân gia của Sở gia, đúng lúc tôi cũng có chuyện phải đi tìm ông ấy. Đợi một chút rồi chúng ta cùng đi luôn thể.”
“Được.”
Tư Mã Giang gật gật đầu, có thể đi chung với Tống Thư Hàng cũng tiện bề bồi đắp tình cảm của hai bên.
“Vậy tiểu Giang này, anh ở đây đợi tôi một chút. Tôi và bạn tôi đi lấy đồ, một lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
Tống Thư Hàng cười nói.
...
...
Tống Thư Hàng và Diệt Phượng Công Tử đi vào trong một kho hàng ở bến tàu.
Ở trong đó có mấy người đàn ông mặc vest đen, mặt mày lạnh tanh đứng trông giữ kho hàng. Trời nóng như thế này, thấy bọn họ mặc như thế cũng thấy nóng muốn chảy hết cẩ mỡ.
“Ơ, là con người à.”
Tống Thư Hàng nói. Hắn còn tưởng thuộc hạ dưới trướng của ngựa đen tinh sẽ chỉ là loài ngựa thôi.
Diệt Phượng Công Tử nhấc hai cái rương lớn, lên tiếng hỏi:
“Hàng đều ở đây à?”
“Đúng thế. Đều ở đó cả, xin ngài kiểm tra lại hàng.”
Một tên mặc áo đen mở mấy cái rương gỗ ra.
Đầu tiên là ba trăm viên linh thú tinh của các loại ngựa, lừa, lạc đà. Tất cả đều được chọn lựa kỹ càng, đều là linh thú tinh mà linh thú cấp nhị phẩm thai nghén ra.
Chỉ có trong loại lạc đà là có lẫn mấy viên linh thú tinh của linh thú cấp tam phẩm. Đây là vì số lượng linh thú tinh của giống lạc đà khá ít, thực sự không thể tập trung được nhiều linh thú tinh cùng cấp nhị phẩm được, nên đành phải dùng cả linh thú tinh tam phẩm trân quý để góp nhặt thêm cho đủ số lượng.
Sau đó trong một cái hộp nhỏ có đặt mười quả trái cây tim tím to bằng nắm tay, nhìn qua thấy giông giống táo xanh. Đây lại là 'thiên lý quả', không cần luyện thành đan dược, trực tiếp dùng thì có hiệu quả tốt nhất.
Hai cái rương cuối cùng có lẽ chính là hai con long mã rồi.
Chỉ có điều thể tích hai cái rương này có vẻ không lớn lắm, nhìn qua thì hoàn toàn không thể nào cho hai con ngựa trưởng thành vào trong được.
“Không phải là cái tên này sẽ đưa hai con ngựa non cho chúng ta đấy chứ.”
Tống Thư Hàng đã đoán được cái mớ linh thú tinh mà đối phương nói được chọn lựa kỹ càng đó sẽ là nhị phẩm cấp thấp cả.
Nếu thế thì liệu có khi nào hai con long mã đó cũng là ngựa non không nhỉ?
“Nếu như dám đưa ngựa non cho ta thì để xem ta có đánh chết hắn không.”
Diệt Phượng Công Tử lạnh lùng nói.
Sau đó, Diệt Phượng Công Tử mở cái rương ra.
Lúc cái rương vừa được mở ra, một mùi nước biển xộc thẳng lên mũi.
Diệt Phượng Công Tử đẩy đẩy mắt kính, trên mắt kính phát ra hào quang hung ác:
“Dám chơi trò văn vẻ với ta à? Hửm?”
Diệt Phượng Công Tử mở cái rương mà tự mình mang đến ra, ở bên trong lộ ra con ngựa đen tinh bị trói thành cái bánh chưng.
“Ô ô ô.”
Ngựa đen tinh kêu ô ô lên.
Diệt Phượng Công Tử lấy dây trói yêu ra, điên cuồng đánh ngựa đen tinh một trận...
“A a a, đau quá, a a a, đừng mà, dừng lại đi mà.”
Ngựa đen tinh liên tục kêu lên thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận