Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1227: Ai Là Trình Lâm? Ta Là Trình Lâm Á?

Chương 1227: Ai Là Trình Lâm? Ta Là Trình Lâm Á?
Hay nói đúng hơn là công pháp mà Thiện tu luyện khá giống bản đơn giản hóa của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công.
Tống Thư Hàng lặng lẽ tháo bao tay chuẩn bị thi triển thuật giám định với Thiện, định lấy chút thông tin từ trên người cô bé.
Lúc này Thiện đang thở hổn hển hít sâu từng hơi, như người bị nghẹt thở lâu mới hô hấp lại được.
Sau khi cảm giác hít thở khó khăn biến mất, Thiện phát hiện bản thân tinh mắt thính tai trước nay chưa từng có, tu vi lại gần cảnh giới khiếu thứ tư nhĩ khiếu hơn một bước. Không ngờ một thoáng chốc vừa rồi lại bằng cả bảy tám ngày khổ tu của cô bé.
Lẽ nào sự đè ép lúc nãy là ân huệ mà Bá Tống Huyền Thánh ban cho?
“Cám ơn Bá Tống tiền bối ra tay chỉ điểm.”
Cô bé cúi người cung kính cảm tạ Tống Thư Hàng.
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
Tống Thư Hàng khẽ mỉm cười, sau đó đưa tay kéo Thiện đang cúi người dậy.
Thừa dịp ngay lúc tiếp xúc với Thiện, hắn lập tức thi triển bí pháp giám định.
Tống Thư Hàng vừa tiếp xúc đã thu tay về rất nhanh.
Trên cánh tay xuất hiện mấy vết thương dài nhỏ, nhưng bây giờ thân thể hắn đang ở trạng thái thể lỏng nên chỉ cần động ý niệm là cánh tay lại khôi phục như thường.
Bí pháp giám định thi triển thành công.
Thông tin giám định được xuất hiện ngay trong đầu Tống Thư Hàng.
[Thiện Tâm: Là cư dân của thú giới trong chư thiên vạn giới, mang huyết thống nhân loại. Đồng thời là thành viên của phân bộ Hắc Mã thuộc liên minh nhân loại trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà, thiên phú bình thường, tu vi nhất phẩm khiếu thứ ba tị khiếu. Công pháp chủ tu là Thần Thú Diệt Thế Đại Pháp.]
Trong số những thông tin đơn này chỉ có một tin tức có ích, đó chính là công pháp chủ tu của Thiện là Thần Thú Diệt Thế Đại Pháp.
Tên gọi của bộ công pháp này nghe rõ kêu, mang đậm phong cách của Tống Đầu Gỗ.
Tống Thư Hàng tiếp tục thúc giục bí pháp giám định, xem thử có thể lấy được nhiều thông tin về liên minh nhân loại trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà hoặc là về Thần Thú Diệt Thế Đại Pháp hơn hay không.
Nhưng tiếc là đối tượng giám định của hắn là ‘Thiện tâm’, không cách nào lấy được nhiều tin tức hơn nữa.
...
Không lâu sau, bộ trưởng phân bộ Hắc Mã đã mời mấy vị đầu bếp giỏi nhất trong phân bộ đến chuẩn bị bữa tối phong phú cho Tống Thư Hàng.
Trong lúc dùng bữa, nhờ có Thiện ở bên cạnh phiên dịch nên cả chủ và khách đều rất hài lòng.
Đêm dần khuya.
Thành viên của phân bộ Hắc Mã trở về chỗ mình ở nghỉ ngơi, Tống Thư Hàng cũng về lại chỗ ở mà phân bộ trưởng đã sắp xếp cho hắn.
Hắn lại chú ý đến tình hình chiến đấu ở Bích Thủy Các lần nữa.
Cuộc chiến trên bầu trời Bích Thủy Các vẫn không có biến hóa gì.
Tống Thư Hàng suy tư chốc lát sau đó bắt đầu minh tưởng, tiến vào trạng thái tu luyện.
××××××××××××××××
Cũng không biết đã tu luyện bao lâu.
Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy có gió nhẹ lướt qua người mình.
Mình đang nghỉ ngơi trong bộ lạc Hắc Mã mà?
Trong lòng cảm thấy khó hiểu, hắn mở mắt ra.
Sau đó Tống Thư Hàng phát hiện mình không còn ở phân bộ Hắc Mã nữa mà đang ở trên thảo nguyên mênh mông bát ngát.
Gió nhẹ thổi qua, cỏ xanh trên thảo nguyên dập dờn như sóng biển.
Trong gió mang theo mùi rượu thoang thoảng.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn về hướng mùi rượu phát ra, chỉ thấy ở cách đó không xa có một cây đại thụ, một thanh niên khoác áo khoác lông chồn đang ngồi dưới tán cây.
Bên cạnh hắn là một vò rượu lớn, mùi rượu thơm nồng chính là bay ra từ đó.
“Mơ ư?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Nhưng giấc mơ bình thường cũng không rõ ràng thế này.
Lẽ nào... lại nhập mông rồi?
Nếu đúng là nhập mộng, vậy thì hắn đang trải nghiệm cuộc đời của đây?
Tống Thư Hàng động não suy nghĩ thật nhanh.
Chẳng lẽ là Cật Qua Thánh Quân? Nếu tính theo thời gian, do trước đó hắn đã ăn tiệc Kình Thánh bát phẩm, vậy nên đối tượng có khả năng nhập mộng nhất chính là Cật Qua Thánh Quân rồi.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, thanh niên ở đằng xa bỗng mở miệng nói:
“Lâu rồi không gặp, Trình Lâm Tiên Tử.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Trình Lâm Tiên Tử? Lần này hắn nhập mộng vào người Trình Lâm á?
À đúng rồi, hôm qua lúc Diệp Tư độ kiếp, Trình Lâm đã phụ thân lên người Diệp Tư một lúc. Có lẽ do sự kiện này mà hắn đã tiếp xúc với Trình Lâm, hơn nữa còn nhập mộng thành công.
Vậy thì thanh niên mặc áo khoác lông chồn ở phía đối diện là ai?
Nhìn có vẻ như hắn và Trình Lâm rất thân nhau.
Chẳng lẽ là... Tống Đầu Gỗ?
“Sao không đáp lại tiếng nào hết vậy? Trình Lâm Tiên Tử.”
Nam tử trẻ tuổi giơ ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm:
“Hay là nói... ngươi rất kinh ngạc khi nhìn thấy ta?”
Tống Thư Hàng cũng rất tò mò, tình tiết tiếp theo sẽ là gì đây?
Nếu đã nhập mộng trải nghiệm cuộc đời Trình Lâm, vậy dựa vào lần nhập mộng này hắn có thể hiểu Trình Lâm rõ hơn.
Trình Lâm sẽ trả lời ra sao?
Dựa theo kinh nghiệm của những lần nhập mộng trước, trong quá trình nhập mộng, Tống Thư Hàng có thể giữ lại ý thức của mình. Nhưng hắn sẽ phụ thân lên người đối tượng nhập mộng, tự thân cảm thụ những gì mà đối phương trải qua, nhưng lại không thể ảnh hưởng đến hành động của đối phương.
Bất kể hắn nghĩ gì, nói gì, người trong mộng cảnh đều không thể cảm ứng được. Thậm chí có lúc hắn chủ động thực hiện một số động tác, nhưng người trong mộng cảnh vẫn chỉ thấy mỗi ‘nhân vật chính’.
Trừ khi là người có thực lực đạt tới cấp bậc như Xích Tiêu Tử đạo trưởng mới ngẫu nhiên phát hiện ra hắn trong trạng thái nhập mộng.
...
Tình tiết trong mộng cảnh tiếp tục diễn ra.
Trình Lâm vẫn không lên tiếng, cũng không làm bất kỳ động tác gì.
Lại một trận gió nhẹ thổi qua, hương rượu theo gió bay đến lại càng nồng.
“Thơm quá, rượu ngon.”
Tống Thư Hàng không kiềm được thở dài nói.
Mặc dù hắn không nghiên cứu gì về rượu nhưng khi ngửi được mùi thơm này, hắn cảm thấy cả người rất thoải mái, không nhịn được muốn uống một hớp.
Đây mới đúng là rượu ngon. Bất kể ngươi có hiểu gì về rượu hay không, chỉ cần ngửi thấy đã muốn uống ngay.
“Ha ha, không ngờ ngươi lại khen rượu của ta ngon.”
Trong đôi mắt của nam tử trẻ tuổi kia chợt tối đi, hắn nâng ly đưa về phía Tống Thư Hàng:
“Vậy Trình Lâm Tiên Tử có muốn uống một ly không?”
Tống Thư Hàng:
“Ơ?”
Vừa rồi là trùng hợp hay là nam tử trẻ tuổi này thật sự nghe thấy lời hắn nói thế?
“Ngươi đang mời ta đấy à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ở đây ngoài ta và ngươi ra thì còn ai khác nữa sao?”
Nam tử trẻ tuổi thản nhiên nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Sao lại thế được? Trạng thái nhập mộng lần này có gì đó sai sai.
Sao cứ có cảm giác nam tử trẻ tuổi này đang nói chuyện với hắn chứ không phải đang nói chuyện với Trình Lâm vậy?
Hay là do mấy câu hắn vừa nói lại trùng hợp giống như mấy câu mà Trình Lâm trong mộng cảnh nói, vậy nên vừa lúc ăn khớp với kịch bản?
Có lẽ nên... thử lại lần nữa nhỉ?
Tống Thư Hàng thử duỗi thẳng hai tay bày ra tư thế chữ thập, sau đó nhảy qua trái rồi qua phải. Tiếp theo hắn giơ hai tay lên, uốn mình theo hình lượn sóng:
“Này, ngươi có thấy ta đang làm gì không?”
Theo như kinh nghiệm trước đây, bất kể hắn nói gì hay làm gì, người trong mộng cảnh đều không cảm ứng được mới đúng.
Nam tử trẻ tuổi ở phía đối diện bỗng dưng phun hết rượu trong miệng ra ngoài.
“Khụ khụ, Trình Lâm Tiên Tử, ngươi đang làm gì vậy?”
Nam tử trẻ tuổi bị sặc.
“Ngươi thấy được động tác của ta à?”
Tống Thư Hàng hỏi lại.
Nam tử trẻ tuổi:
“...”
“Nói nghe thử, vừa rồi ta mới làm gì vậy?”
Tống Thu Hàng hỏi tiếp.
“Bắt buộc phải nói sao?”
Nam tử trẻ tuổi đáp.
“Giao tiếp nói chuyện với nhau rất khớp, nhưng ta vẫn muốn xác định lại.”
Tống Thư Hàng nói.
Nam tử trẻ tuổi:
“Lúc đầu ngươi duỗi thẳng hai tay nhảy trái nhảy phải, tiếp đó ngươi giơ hai tay lên, cả người uốn éo theo hình sóng.”
“Thế mà đáp đúng hết á?”
Chuyện này quá không khoa học.
Trừ khi hắn không nhập mộng hoặc là tu vi của nam tử trẻ tuổi này ngang với Xích Tiêu Tử đạo trưởng nên thấy được hắn trong trạng thái nhập mộng.
Tống Thư Hàng im lặng xoa cằm suy nghĩ.
“Muốn uống chút không?”
Nam tử trẻ tuổi hỏi.
Tống Thư Hàng xua tay đáp:
“Ta không biết uống rượu.”
“Không biết uống rượu?”
Nam tử trẻ tuổi đột nhiên cười to.
Hắn cười sặc sụa cứ như nghe được một câu chuyện cười cực kỳ buồn cười vậy.
Tống Thư Hàng nghệt mặt ra đấy chẳng hiểu gì.
“Trình Lâm Tiên Tử, ngươi nói mình không biết uống rượu á? Đây đúng là chuyện cười buồn cười nhất mà ta được nghe trong năm nay đấy.”
Nam tử trẻ tuổi nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Lẽ nào Trình Lâm uống rượu rất giỏi ư?
Sau khi ười đã rồi, nam tử trẻ tuổi lại im lặng.
Một vầng trăng sáng đang treo trên cao soi rọi xuống dưới. Khác với bầu trời ở thú giới, nơi này chỉ có một mặt trăng.
Ánh trăng chiếu vào trong vò rượu, gió nhẹ thổi qua, rượu dập dờn lấp lánh tỏa ra mùi hương thơm nồng.
Rượu này thơm quá, Tống Thư Hàng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Lúc này hai tay nâng ly rượu, nam tử trẻ tuổi đột nhiên trầm giọng hỏi:
“Tại sao lại phá hủy Thiên Đình chứ?”
Trong lòng Tống Thư Hàng chợt động.
Nói đến nội dung chính rồi!
“Lại không trả lời sao? Thân là Dao Trì Nữ Đế, tại sao ngươi lại phá hủy Thiên Đình? Ta đã nghĩ trăm nghìn năm mà vẫn nghĩ không thông, ta không hiểu.”
Nam tử trẻ tuổi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng bị nhìn đến mức hoảng sợ.
“Ta...”
Tống Thư Hàng há miệng định nói nhưng nam tử trẻ tuổi lại cắt lời hắn:
“Lần này ngươi tới thú giới là muốn làm gì?”
Tống Thư Hàng:
“!!!”
Đậu xanh, quả nhiên hắn đã đoán sai ngay từ đầu rồi.
Lần này không phải nhập mộng.
“Là ngươi kéo ta vào trong mộng cảnh này à?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
“Biết rồi còn cố hỏi, không thấy vô nghĩa à? Nếu như ngươi không tự nguyện, sao ta có thể kéo ngươi vào đây được chứ.”
Nam tử trẻ tuổi đứng dậy, ném ly rượu vào trong vò rượu.
“Ta không quan tâm ngươi tới thú giới làm gì, nhưng ta sẽ không để cho ngươi ngăn cản kế hoạch của ta.”
Nam tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào Trình Lâm.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Thư Hàng nói:
“Ta nghĩ... có lẽ ngươi kéo lầm người rồi.”
Nam tử trẻ tuổi:
“Hửm?”
“Ta không phải Trình Lâm.”
Tống Thư Hàng nhún vai:
“Ta là... à, ngươi có thể gọi ta là Bá Tống.”
Nếu nói cái tên Tống Thư Hàng ra, chưa chắc đối phương đã biết. Còn cái tên Bá Tống này dù sao cũng đã nhân tiền hiển thánh, có lẽ đối phương sẽ có ấn tượng.
Hơn nữa thân là tu sĩ, tốt nhất không nên tùy tiện nói tên của mình ra cho người khác biết. Lỡ may bị người ta âm thầm hạ vu độc hay lời nguyền gì đó thì rất phiền toái, vậy nên các loại đạo hiệu, pháp danh mới ra đời.
“Bá Tống? Chưa từng nghe qua.”
Nam tử trẻ tuổi trả lời rất dứt khoát.
Đây cũng là một tên ở lì trong bí cảnh đặc biệt ngăn cách Thiên Đạo, không xem phát sóng trực tiếp.
“Đừng giả bộ nữa, Trình Lâm, cho dù ngươi có hóa thành tro ta vẫn nhận ra khí tức trên người ngươi.”
Nam tử trẻ tuổi nói:
“Đừng nghĩ đến chuyện ngăn cản bọn ta, ngoài ra... không phải ai cũng dễ nói chuyện giống ta đâu. Tốt nhất là ngươi hãy sớm rời khỏi thú giới đi.”
Nói đến đây, hắn đột nhiên thở dài nặng nề:
“Nghe ta, rời khỏi thú giới đi. Ta có thể tìm được ngươi, mấy lão gia hỏa kia cũng có thể tìm được ngươi. Bọn họ hận ngươi thấu xương, nếu cảm ứng được ngươi, nhất định sẽ tìm ngươi gây chuyện. Đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận