Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 39: Yên tâm đi, đánh gãy một chân là được.

Chương 39: Yên tâm đi, đánh gãy một chân là được.
Trong ánh mắt ngơ ngác ngỡ ngàng của tất cả mọi người, cửa phòng học mở ra, một người đàn ông cao gầy xuất hiện ngay trước cửa, hãy còn giữ nguyên tư thế đẩy cửa ra.
Người nọ cao chừng hơn 180cm, mái tóc dài dựng thẳng lên trời, kiểu tóc thế này dù ở trong đám trẻ trâu thì cũng phải vào hàng cực phẩm.
Hắn có đôi mắt đen thui như gấu trúc, cũng không biết có phải vì makeup mắt khói hay không nữa? Hồi xưa cũng khá thịnh hành phong cách này, năm đó có một cô ca sĩ khá nổi tiếng tại thị trường Âu Mỹ chỉ toàn trang điểm mắt khói như thế.
Tất cả mọi người trong phòng học đều nhìn chằm chằm người nọ, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Người đàn ông kia đột nhiên bị mọi người nhìn chằm chằm như thế thì ngượng ngùng gãi đầu, cười nói:
“Mọi người đang học à, thật ngại quá, quấy rầy mọi người rồi.”
“Who are you?”
Viên phấn trong tay của giáo sư Smith bị bẽ gãy, bây giờ ông đang rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
“Tóc vàng hoe?”
Người đàn ông kia vẫy vẫy tay:
“Tránh qua một bên đi, ta tìm người xong sẽ đi ngay. Không quấy rầy các người lâu đâu.”
Gân xanh trên trán của giáo sư Smith nổi lên, đang chuẩn bị cho người đàn ông cao gầy kia biết mặt.
Nhưng sau khi người nọ phất tay một cái thì giáo sư đột nhiên phát hiện mình không thể nhúc nhích được, toàn thân giống như bị đông cứng lại. Không chỉ không thể nào di chuyển được, ngay cả miệng và lưỡi cũng bị cố định. Thậm chí ngay cả tròng mắt cũng không thể chuyển động được một cái! Sau cùng, ngay cả tư duy cũng bắt đầu bị đóng băng.
Sau đó người đàn ông cao gầy kia quét mắt nhìn quanh phòng học một cái, giống như đang tìm người nào đó.
Tất cả học sinh đều trợn mắt há mồm nhìn hắn ta.
Chỉ có mỗi mình Tống Thư Hàng nhìn thấy màn đẩy cửa bạo lực của người kia thì trong lòng lại sinh ra dự cảm không tốt, đẩy cửa nhẹ một cái cũng có thể đẩy bung cả khóa cửa, đây nhất định không thể nào là người bình thường được đúng không?
Ít nhất thì cũng phải là tu sĩ đã dùng thối thể dịch xong mới có thể làm được như thế.
Người này không phải là Dược Sư đấy chứ?
Thư Hàng lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Sẽ không đâu, chắc chắn là không rồi! Dù rằng Dược Sư tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 có hơi ít nói, nhưng có thể nhìn ra được ngài ấy là một vị tiền bối đáng tin cậy, sao có thể là cái tên có phong cách quái đản thế này được chứ?
Đáng tiếc chính là trên đời này cứ ghét của nào thì trời lại trao của đó.
“Thư Hàng tiểu hữu, mau ra đây đi, ta chính là Dược Sư!”
Ánh mắt của người đàn ông cao gầy kia nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, cười hắc hắc, ra sức vẫy tay.
Tất cả học sinh trong phòng đều quay phắt sang chỗ Tống Thư Hàng.
Những ánh mắt kia vừa sắc bén lại vừa phức tạp…
Tống Thư Hàng giơ một tay lên che mặt. Ngày tháng thế này biết phải sống làm sao đây.
Còn có, vì cái khỉ gì Dược Sư không thèm gọi điện thoại hỏi cũng biết hắn ở đây? Chẳng lẽ do ngài ấy dùng loại pháp thuật gì đó để định vị vị trí của mình à?
Cuối cùng Tống Thư Hàng chỉ có thể mặt dạn mày dày bước lên.
“Thầy ơi, em xin nghỉ hai tiết ạ.”
Tống Thư Hàng ngượng ngùng quay sang nói với giáo sư.
Giáo sư không chớp mắt lấy một cái, bây giờ ngay cả ý thức của ông cũng đã bị đóng băng. Lát nữa khi ông khôi phục chỉ cho rằng mình mới ngẩn ra có một giây mà thôi… Thậm chí sẽ không biết dược có một học sinh bỏ đi ngay trước mặt mình nữa là.
“Không cần nói nhảm nhiều như thế, mau đi theo ta.”
Dược Sư kéo Tống Thư Hàng đi.
“Thổ Ba, lát nữa học xong dọn dẹp giúp tao nhé.”
Sau cùng Tống Thư Hàng chỉ kịp quay sang hét to một tiếng với Lâm Thổ Ba là đã bị Dược Sư kéo đi mất rồi.
Ở cuối phòng học, Lâm Thổ Ba nghi hoặc hỏi:
“Không phải là lại có chuyển phát nhanh gì đấy chứ?”
“Không giống lắm.”
Cao Mỗ Mỗ đẩy mắt kính:
“Lại nói, tên nhân viên chuyển phát nhanh hôm nọ nhìn cũng chẳng giống chuyển phát nhanh chút nào.”
Trên đường đi, Tống Thư Hàng hỏi:
“Dược Sư tiền bối, sao ngài tìm được ta thế?”
“Ta dùng chức năng định vị của điện thoại ấy mà, chỉ cần nhập số điện thoại của ngươi vào là có thể định vị được ngươi đang ở đâu ngay. Sau đó chỉ cần xem qua trong phòng học có người nào đã từng luyện thối thể xong thì biết ngươi là ai rồi. Sau khi dùng thối thể dịch xong thì ngươi sẽ khác hẳn người thường.”
Dược Sư nói với vẻ vô cùng đắc ý.
Những ảo tưởng trong lòng Tống Thư Hàng lập tức tan biến, hóa ra là tìm được hắn nhờ vào chức năng định vị của điện thoại thật chứ không phải dùng pháp thuật truy tung ngàn dặm à?
Nhưng mà nói tới thì không phải cần đợi hắn xác nhận đồng ý trên điện thoại di động xong thì đối phương mới có thể dùng chức năng định vị của điện thoại để định vị vị trí của hắn sao? Chẳng lẽ Dược Sư cũng là hacker cao cấp, có thể phá được tường lửa để tự động định vị à?
Tống Thư Hàng nói:
“Nói ra thì ta thật sự không thể ngờ Dược Sư tiền bối ngài lại ăn mặc phong cách như thế này.”
“Phong cách? Ý ngươi là chỉ mặt nào?”
Dược Sư nghi hoặc hỏi lại.
“Ví như kiểu tóc dựng đứng của ngài chẳng hạn?”
Tống Thư Hàng nói.
“A, ngươi nói cái này ấy à? Cái này thật ra là do hôm qua ta trực tiếp cưỡi kiếm bay từ bên Hải Bắc qua khu Giang Nam, bay qua những hai tỉnh. Lại thêm gió lớn quá, tóc bị thổi thành như thế đấy.”
Dược Sư xấu hổ cười nói.
“...”
Tống Thư Hàng câm nín một hồi, lại ráng hỏi tiếp:
“Vậy kiểu make up mắt khói của tiền bối thì sao?”
“Make up mắt khói á? À à, cái này ta biết, đồ đệ của ta hay nói với ta, là kiểu trang điểm của mấy ngôi sao như Avril gì đấy đúng không? Có điều cái này của ta không phải trang điểm đâu, đây chỉ là quầng thâm mắt bình thường thôi. Thân là một luyện dược sư, ta thường xuyên phải thức đêm để luyện chế đan dược, có khi vài tuần không ăn không uống không ngủ. Lâu ngày biến thành quầng thâm thế này. Bởi vì bây giờ thường thường luyện dược phải luyện hơn mười ngày, cho nên quầng thâm này mãi mà không biến mất. Có lẽ chờ lần này ta đột phá cảnh giới xong thì đám quầng thâm này mới có thể tan hết được.”
Dược Sư thoải mái cười to.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy như có một vạn câu rủa xã chạy rần rần trong lòng.
So với hình tượng tích chữ như vàng ở trong nhóm thì Dược Sư ở ngoài đời rất dễ nói chuyện, còn hay cười to đầy vẻ phóng khoáng. Hình tượng trước kia đã hoàn toàn vỡ nát.
Ký túc xá nam sinh.
“Đây là chỗ ở của ngươi à, phòng luyện đan đâu?”
Dược Sư hỏi thăm.
“Phòng luyện đan… xem như là chỗ này đi.”
Tống Thư Hàng chỉ vào phòng bếp.
“Đấy không phải là phòng bếp à?”
Dược Sư xoa xoa chân mày:
“Cũng đúng, ngươi đã nói chỉ dùng bếp điện từ với nồi lẩu để luyện thối thể dịch, vậy nên chỉ có thể nấu trong bếp mà thôi.”
Phòng bếp à, chà. Dược Sư đột nhiên cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn, bất giác thở dài một hơi.
Nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Thư Hàng tiểu hữu này, ngươi có thể luyện thối thể dịch lại một lần nữa cho ta quan sát một phen hay không?”
Dược Sư hỏi dò.
Ngày hôm qua hắn thông qua cách mô phỏng luyện đan, diễn lại toàn bộ quá trình luyện thối thể dịch mà Tống Thư Hàng đã tả lại, kinh ngạc phát hiện vài điểm khá thú vị.
Tuy nhiên mô phỏng luyện đan cũng chỉ là mô phỏng, vẫn sẽ bỏ sót vài điều, cho nên hắn vẫn muốn tận mắt nhìn thấy Thư Hàng luyện thối thể dịch một lần để xác nhận lại cho chắc.
“Ngay bây giờ ạ?”
Tống Thư Hàng nhìn đồng hồ, tiết thứ ba đã qua được một nửa, lúc này đã hơn 9 giờ rưỡi rồi.
“Có vấn đề gì à?”
Dược Sư nghi hoặc hỏi lại.
“Không đủ thời gian, nửa giờ nữa là xong buổi học sáng, tới giờ ăn cơm trưa rồi.”
Tống Thư Hàng giải thích.
“À, suýt nữa quên mất, người bình thường cần phải ăn cơm. Thật đúng là phiền toái, nếu như là tu sĩ thì tùy tiện dùng một viên thuốc là có thể giải quyết những vấn đề vặt vãnh này rồi.”
Dược Sư lẩm bẩm, lát sau, hắn lại hỏi:
“Chiều nay Thư Hàng tiểu hữu có rảnh không? Buổi chiều chúng ta thử cùng luyện thối thể dịch nhé?”
“Buổi chiều... Ta có tiết học.”
Tống Thư Hàng nói.
Thật ra thì có thể xin nghỉ, hơn nữa ngay cả lý do để xin nghỉ hắn cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.
“Có tiết à? Ta lại quên mất ngươi vẫn còn đi học. Vậy đi, giáo sư lớp buổi chiều của ngươi là ai?”
Dược Sư thuận miệng hỏi luôn.
Vấn đề này không biết sao lại khiến người ta cảm thấy lo lo!
“Tiền bối, xin thứ cho ta nói thẳng. Tuy rằng ta tin tưởng tiền bối ngài là người chính trực, nhưng mà ta vẫn muốn hỏi trước, không phải là tiền bối ngài định đưa giáo viên dạy lớp buổi chiều của ta vào bệnh viện đấy chứ?”
Tống Thư Hàng hỏi thẳng, thảm kịch do Vũ Nhu Tử gây ra dường như mới chỉ xảy ra hôm qua! Không đúng, cản bản mới xảy ra ngày hôm kia thôi.
“A ha ha, ngươi cũng nghĩ đến cách này rồi à? Ý kiến này được lắm, chỉ cần đưa giáo viên của ngươi vào bệnh viện thì không phải chiều nay ngươi sẽ rảnh rồi à? Cứ yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận, chỉ làm gãy chân là được rồi.”
Dược Sư nói với vẻ cực kỳ đương nhiên.
Nhóm Cửu Châu Số 1 có truyền thống tốt đẹp là thản nhiên làm gãy chân xong tống giáo viên của người ta vào bệnh viện à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận