Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2508: Không có so sánh sẽ không có đau thương

Chương 2508: Không có so sánh sẽ không có đau thương
Vũ Nhu Tử trông có vẻ tung tăng nhảy nhót.
Tô Thị A Thập Lục mười ngón đan xen đặt trên đùi, có chút khẩn trương.
Mà trạng thái của mẹ Tống bên cạnh lúc này đã hoàn toàn dựa vào trái tim lớn của bà chống đỡ. Mặt khác, trong đầu bà còn đang khổ sở suy nghĩ chủ đề liên quan đến việc mang thai quanh quẩn mãi không ra. Thân làm mẹ, quả nhiên bà càng để ý đến việc này hơn.
Ba Tống lại trông có vẻ nghi hoặc, cùng ngồi bên cạnh bà xã. Ông không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bà xã và con trai trước đó, không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc nhìn thấy Tống Thư Hàng trịnh trọng đứng trước ti vi, ông bèn đoán ra con trai muốn biểu diễn chút gì đó.
Chẳng biết tại sao, ba Tống đột nhiên có loại dự cảm đau gan.
Càng khiến ông đau gan hơn so với lần trước con trai lái máy kéo có tay cầm về nhà.
Ba Tống âm thầm sờ lên lồng ngực mình, đang suy xét có nên đi lấy chút thuốc gì đó trị đúng bệnh, nuốt vào dự phòng trước hay không?
“Như vậy, trước tiên biểu diễn cái gì mới tốt đây?” Tống Thư Hàng nói.
Bia đá đạo hữu: “Biểu diễn đại cái gì đi, kỳ thật ngươi không có gì hay để biểu diễn cả, pháp thuật bây giờ của ngươi tới tới lui lui cũng chỉ có mấy cái đấy thôi.”
Ba Tống không khỏi nhìn về phía tấm bia nhỏ treo bên hông con trai. Đây là thiết bị AI ngữ âm kiểu mới à? AI này cao cấp đến vậy ư?
Sợi tóc ngố Sở các chủ nói: “Phương diện lôi pháp, trừ Chưởng Tâm Lôi ra, ngươi còn có Ngũ Lôi Oanh Đỉnh chưa luyện xong đấy. Mà Ngũ Lôi Oanh Đỉnh không thích hợp biểu diễn trong nhà.”
“Ta còn biết sung điện thuật.” Tống Thư Hàng bổ sung.
Sợi tóc ngố Sở các chủ khinh thường nói: “Đừng bẽ mặt thế! Ngươi lấy pháp thuật nhỏ kia ra sạc điện thoại cho ba mẹ ngươi à?”
Ba Tống nhìn về phía sợi tóc ngố trên đỉnh đầu con trai lần nữa: “…”
Nếu như nói vật trang sức bia đá nhỏ có thể là thiết bị AI ngữ âm có IQ cao, vậy sợi tóc này lại xem là gì đây? Dây anten?
Dự cảm bất an trong lòng ba Tống càng mãnh liệt hơn, ông quay đầu nhìn bà xã bên cạnh.
Bà xã duỗi tay nắm lấy tay ông, mười ngón đan xen với ông: “Thế giới bên ngoài đang biến hóa, cho nên tâm tư chúng ta nên rộng một chút.”
Ba Tống nắm chặt lấy tay ngọc của bà xã, ngay cả triệu chứng đau gan dường như cũng trấn tĩnh lại.
Tống Thư Hàng suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tóm lại… trước tiên ta cứ nhanh chóng biểu diễn hết mấy pháp thuật nhỏ ta biết một lần nhé?”
Dứt lời, đầu tiên hắn phun nhẹ ra một hơi, kỹ năng tiêu chuẩn giảng pháp thấp nhất ‘thiệt xán liên hoa’ kích hoạt.
Từng đóa sen trắng xinh đẹp bỗng dưng hiện ra, lơ lửng trên không, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, khiến lưỡi người ta tiết nước bọt.
Niệm lực của Tống Thư Hàng khẽ động, duỗi tay quét qua một cái, cool ngầu đưa từng đóa sen trắng đến trước mặt ba mẹ, Tô Thị A Thập Lục, bạch long tỷ tỷ, Vũ Nhu Tử.
“Bốp bốp bốp!” Vũ Nhu Tử nhẹ nhàng vỗ tay.
Ba Tống đần mặt nhận lấy hoa sen trắng rơi từ không trung xuống.
“Ăn được đấy.” Bên cạnh, Tô Thị A Thập Lục nhắc nhở.
Ba Tống: “Cái gì?”
“Hoa sen trắng này ăn được ạ.” Tô Thị A Thập Lục cầm hoa sen trắng như cầm kẹo que rồi liếm nhẹ một cái.
Ba Tống cầm hoa sen trắng, ngẩng đầu nhìn về phía con trai.
[Cho nên đây là phát triển quái quỷ gì vậy? Làm ảo thuật? Chờ chút… Vừa rồi bà xã nói thế giới bên ngoài đang biến hóa, chẳng lẽ trên người Thư Hàng cũng xảy ra dị biến?]
Chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy.
Thế giới biến hóa, ba Tống không phải chưa từng xem các phim khoa học viễn tưởng, ma thuật như loài người đột biến gen mới, người có siêu năng lực được sinh ra, vân vân.
“Tiếp theo là cái này.” Tống Thư Hàng nhấc chân, bước một bước trong hư không.
Sau đó, có một đóa sen đen trong suốt như thủy tinh bỗng nhiên xuất hiện dưới chân hắn, ‘bộ bộ sinh liên’ tuyệt đối là năng lực giả ngầu rất cao! Dù giá trị nhan sắc chỉ có 5 điểm, nhưng sau khi phối hợp với ‘bộ bộ sinh liên’ thì có thể thu hoạch được đánh giá chừng 7 điểm.
“Bộ bộ sinh liên của Tống tiền bối quả nhiên vẫn đẹp mắt như vậy.” Vũ Nhu Tử hâm mộ nói, kỳ thật cô đã thèm muốn thiên phú này của Tống Thư Hàng từ lâu, đáng tiếc loại pháp thuật thần thông này không phải muốn là có được.
Sau khi ba Tống suy nghĩ chốc lát thì chỉ vào hoa sen đen của Tống Thư Hàng, nhỏ giọng hỏi: “A Thập Lục, cái này ăn được không?”
Tô Thị A Thập Lục chớp mắt, đáp: “Cái này hẳn là… không được ạ?”
Dù sao đây là hoa sen Thư Hàng giẫm dưới chân…
Ba Tống cắn hoa sen trắng trong tay, lẳng lặng gật đầu: “Thì ra là thế, chú cũng hiểu sương sương rồi.”
“Chú hiểu được cái gì rồi ạ?” Tô Thị A Thập Lục nghi hoặc hỏi.
“Thư Hàng, con là người siêu năng lực hệ hoa sen đúng không?” Miệng ba Tống nói ra suy đoán mà ngay cả bản thân ông cũng cảm thấy rất hoang đường. Người dị năng gì đó, theo lý thuyết thì hẳn chỉ xuất hiện trong phim ảnh.
Nhưng vấn đề là con trai mình biểu diễn dị năng hoa sen trước mặt mọi người.
[Có lẽ bây giờ mình còn đang trong mơ, vẫn chưa tỉnh lại chăng? Hoặc có lẽ bây giờ vẫn là cuối năm 2019, mình mơ một giấc mơ thú vị vào đêm giao thừa? Cho nên, 2020 vừa đến, thế giới bên ngoài đang biến hóa, con trai cũng thành người dị năng.]
Bạch long tỷ tỷ: “Ha ha ha ha, người dị năng hệ sen. Quyết định rồi, Thư Hàng, lần sau lúc ngươi hiển thánh thì cứ lấy tên Bá Liên đi!”
Tống Thư Hàng chân đạp hoa sen đen lơ lửng trên không trung: “…”
Hắn không khỏi hồi tưởng lại ngày thế giới quan của mình sụp đổ khi chân chính tiếp xúc với thế giới tu chân bởi vì Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục.
“Không phải người dị năng.” Mẹ Tống gắng gượng duy trì trái tim lớn, nói: “Là tu chân.”
Ba Tống: “? ? ?”
“Đúng, là tu chân.” Tống Thư Hàng nghiêm túc gật đầu, tiếp đó… mặc kệ ba mẹ có thể tiếp nhận hay không, hắn sẽ chân chính thể hiện thủ đoạn của tu sĩ!
Chủ động giả ngầu trước mặt ba mẹ, giả xong còn không cần trốn, ngẫm lại thì thấy kích thích thật đấy.
Dứt lời, Tống Thư Hàng chỉ tay một cái, một đôi bảo đao sắc bén chui ra từ trong đan điền của hắn, lơ lửng bên cạnh hắn, vận chuyển linh hoạt: “Đây là ngự đao thuật trong ngự đao phi hành.”
Lúc này, mẹ Tống đột nhiên hỏi: “Không phải ngự kiếm thuật à?”
“Đâm tim rồi, mẹ thân ái ơi. Con là con ruột của mẹ thật ư?” Tim của Tống Thư Hàng chực tan nát
“Dì, Tống tiền bối không có thiên phú ngự kiếm. Nhưng thiên phú đao pháp của hắn rất tốt.” Vũ Nhu Tử bên cạnh giải thích: “Ngự kiếm thuật thì con biết này.”
Dứt lời, Vũ Nhu Tử há mồm phun một cái, một luồng kiếm mang lóe lên từ trong miệng cô.
Kiếm mang hóa thành một thanh trường kiếm xinh đẹp, bên trên có hoa văn hình bươm bướm. Lúc trường kiếm phi hành, bên cạnh còn hiện lên ánh sáng pháp thuật lóa mắt của Linh Điệp đảo, cánh bướm vỗ như ẩn như hiện, vừa xinh đẹp lại cool ngầu.
“Bốp bốp bốp!” Ba Tống và mẹ Tống cũng nhau vỗ tay.
Đẹp thật! Ngự kiếm thuật này của Vũ Nhu Tử mới thật sự có được khí chất của ‘tiên thuật’.
Bọn họ nhìn ngự kiếm thuật tuyệt đẹp của Vũ Nhu Tử, lại quay đầu nhìn ngự đao thuật của con trai. Không cần phải nói, ngự đao thuật của Tống Thư Hàng đã bị đánh bại hoàn toàn trên mặt thị giác.
“A Thập Lục, con cũng biết loại pháp thuật này à?” Ba Tống nắm tay nhỏ của mẹ Tống lần nữa.
“Con cũng thuộc hệ đao đạo.” Tô Thị A Thập Lục dứt lời, duỗi tay về trước khẽ nắm.
Ngay sau đó, một cây ô giấy dầu phong cách cổ xưa xuất hiện trong tay A Thập Lục.
A Thập Lục nắm lấy cán ô, kéo nhẹ một cái, một lưỡi đao thẳng lấp lóe hàn quang được rút ra từ trong ô.
Sau khi pháp khí bản mệnh đoản đao của cô được ‘thuốc nhỏ mắt Thiên Đạo’ của Tống Thư Hàng tưới nhuần thì đã thành công tiến hóa, kết hợp với họa đạo của cô, sinh ra tư thái ô đao như bây giờ.
Sau đó, tay nhỏ của A Thập Lục lật lưỡi đao xuống dưới, cô khẽ buông tay, lưỡi đao thẳng xinh đẹp này lơ lửng trên không, lấy thân đao làm trung tâm, một bộ tranh phong cảnh sơn thủy khuếch tán ra, bao phủ toàn bộ phòng khách.
‘Bốp bốp bốp!’ Ba Tống và mẹ Tống vỗ tay thật mạnh.
Mặc dù đại não vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, có lẽ còn muốn kháng cự loại khái niệm hoang đường như ‘tu chân’ theo bản năng. Nhưng ba Tống và mẹ Tống đã thành công bị ngự kiếm, ngự đao thuật của Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục thuyết phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận