Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2093: Nhìn đi, bây giờ chúng ta có duyên rồi

Chương 2093: Nhìn đi, bây giờ chúng ta có duyên rồi
Hai con mắt lặng lẽ đối diện với nhau.
Nhưng lúc này vô thanh lại thắng hữu thanh.
Mặc dù mắt rồng không lên tiếng, nhưng lốc xoáy và long uy trong đó đều đang thể hiện sự uy hiếp với Tống Thư Hàng – Tiểu bối, dám phá giấc ngủ của ta, có phải ngươi chán sống rồi không? Muốn chết kiểu gì hả?
Con mắt của Thánh Nhân nho gia trong mắt phải của Tống Thư Hàng lại lóe ra ánh sáng đáng sợ và quỷ dị hơn – Nhìn vào mắt của ta đi, ta cho phép ngươi lựa lời nói lại.
Hai con mắt đều có thể đứng vào hàng cao nhất trong chư thiên vạn giới nhìn thẳng vào nhau, không bên nào cam lòng yếu thế.
Dòng xoáy trong mắt rồng ngày càng lớn hơn.
Ánh sáng quỷ dị trong con mắt Thánh Nhân thì trở nên vặn vẹo và đáng sợ hơn nữa.
Chỉ riêng áp lực do hai con mắt phát ra khi lườm nhau cũng đủ đè bẹp tu sĩ bình thường.
Thậm chí linh lực trong thiên địa cũng bất giác hội tụ lại điên cuồng xung quanh hai con mắt kia!
Linh lực đậm đặc đến mức biến thành từng làn sương trắng.
Hít vào một hơi thì chỉ toàn là linh lực tinh thuần, vô cùng sảng khoái.
Nếu như có tiểu tu sĩ Trúc Cơ chịu được áp lực cỡ này bước vào giữa hai con mắt này, chỉ hít một hơi thôi cũng đã có hiệu quả như uống một phần thối thể dịch cao cấp nhất.
[Nếu lúc này mà thế giới hạch tâm của mình mở ra được thì tốt rồi.] Tống Thư Hàng thầm nghĩ, vậy thì hắn có thể hốt hết mớ linh lực này vào trong thế giới hạch tâm rồi.
Trong lúc nghĩ vậy, vô số cành lá trên thân thể bằng gỗ của Tống Thư Hàng bị linh lực nồng đậm ảnh hưởng nên bắt đầu phát triển.
Trùng hợp là có một nhánh chìa ra trước mặt ‘mắt rồng’.
Một đóa hoa rực rỡ mọc ra từ trong ngách lá.
Hoa tươi khoe sắc, vô cùng đẹp mắt.
Cảnh tượng “hai mắt đối diện” vô cùng áp lực và uy nghiêm lại bị nhánh cây và bông hoa này phá rối, bầu không khí thoắt cái đã bay sạch.
Mắt rồng không lườm nổi nữa.
Ánh sáng quỷ dị trong con mắt Thánh Nhân nho gia của Tống Thư Hàng cũng dần tiêu tán.
Bầu không khí khá lúng túng.
...
Một lúc sau.
“Các ngươi chính là thí luyện giả đến lĩnh ngộ tổng cương truyền thừa Thánh Viên Long Lực Thần Công đấy à?” một giọng nói như sấm rền vang lên.
Nó dùng ngôn ngữ long tộc, đây là chủ nhân mắt rồng đang lên tiếng.
Cứ lúng túng mãi như thế cũng không phải cách hay, nên nó đã lên tiếng phá vỡ im lặng trước.
Nếu là long ngữ thì lại đến lượt máy phiên dịch hiệu bạch long tỷ tỷ lên sân rồi.
“Đúng vậy.” Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
“Thế thì các ngươi đi được rồi.” Giọng nói như sấm rền kia lại tiếp tục lên tiếng.
“Tại sao chứ?” Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào mắt rồng chẳng chút yếu thế, đã đến nước này rồi, sao hắn có thể bỏ cuộc dễ dàng như thế được chứ?
“Vì chúng ta vô duyên!” trong mắt rồng ánh lên vẻ trêu chọc.
“Gặp nhau tức là có duyên.” Tống Thư Hàng biện luận: “Chúng ta đã gặp mặt thfi sao lại nói là vô duyên chứ?”
Có duyên hay không, con mắt rồng này nói không tính. Tống Thư Hàng không tự mình tiến vào bí địa truyền thừa một lần thì sẽ không cam lòng rời khỏi đây.
“Lời này không phải do ta nói.” Mắt rồng nhìn chằm chằm vào con mắt của Tống Thư Hàng, đột nhiên nói: “Đúng là con mắt khiến người ta hoài niệm.”
Nghe đoạn phiên dịch lời mắt rồng nói từ bạch long tỷ tỷ xong, chẳng biết tại sao trong lòng Tống Thư Hàng lại dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
“Dù có gặp thì cũng là vô duyên. Thứ như duyên phận không thể cưỡng cầu.” Mắt rồng nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng: “Năm đó Thánh Nhân cũng đã đáp lại ta như vậy, ta và hắn cả đời vô duyên. Nên ngươi cảm giác mặt mũi mình lớn thì sẽ có duyên với ta à?”
“Ngươi chính là Trường Sinh Gỉa thú giới đã bị Thánh Nhân đánh khóc ư?” Tống Thư Hàng bật thốt.
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Cô có nên dịch câu này ra không nhỉ.
Gần đây Tống Thư Hàng chuyên đâm vào tim của mấy vị đại lão cực kỳ cứng, cô không thể phối hợp tìm đường chết với Tống Thư Hàng được.
“Ồ? Cả việc này mà ngươi cũng biết à?”
Mắt rồng cười lớn, ngôn ngữ mà nó dùng vẫn là long ngữ, nhưng lại cộng thêm hiệu quả pháp thuật nên dù không cần bạch long tỷ tỷ phiên dịch thì mọi người đều có thể nghe hiểu những gì nó đang nói.
Bạch long tỷ tỷ cảm thấy mệt tim, muốn đưa A Thập Lục đi khỏi đây quá.
“Đi đi, ta sẽ không truy cứu việc ngươi phá hủy thuyền tiên. Đừng có làm phiền ta nữa, chúng ta đã được định sẵn là vô duyên rồi, cả đời này cũng sẽ vô duyên.” Mắt rồng lại nói tiếp.
Nói xong, mắt của nó từ từ khép lại.
“Tiền bối đợi đã.” Tống Thư Hàng giơ tay gọi.
Trong đầu thì lại nhanh chóng động não.
Nhân lúc mắt rồng còn chưa khép kín, hai tay của Tống Thư Hàng khua một cái, một hình chiếu kim đan mã QR to tướng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn.
Kim quang lóe sáng, vô cùng chói mắt.
Khi mắt rồng đang từ từ khép mắt lại thì đúng lúc nhìn thấy hình chiếu mã QR nọ.
[Thứ gì thế này?] suy nghĩ lóe lên trong lòng nó.
Sau đó, xuất phát từ bản năng của tất cả tu sĩ trong chư thiên vạn giới, nó vô thức dùng “tinh thần lực” quét qua mã QR nọ.
[Ting ~ Ngài đã thêm Bá Tống Huyền Thánh làm bạn.]
Thanh âm này vang lên trong ý thức của nó.
Mắt rồng đột nhiên mở to, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
Cái gì đây?
Thêm Bá Tống Huyền Thánh làm bạn?
Bá Tống Huyền Thánh không phải chính là con bọ nhỏ cấn tay này ư?
Tại sao ta lại thêm hắn làm bạn thế này?
Đùa nhau à!
Năm đó Thánh Nhân nho gia vô tình từ chối, nói mình và hắn vô duyên. Bây giờ kẻ thừa kế con mắt Thánh Nhân lại vô duyên vô cớ trở thành bạn của nó?
Coi ta là cái gì chứ hả?
[Ting ~ Bá Tống chuyển ngài vào “Nhóm đại lão VIP”, ting ~ Bá Tống đặt biệt danh cho ngài là “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.]
Mắt rồng: “...”
“Nhìn đi, bây giờ thì chúng ta đã có duyên rồi.” Thân thể của Tống Thư Hàng hơi ngã ra sau.
Một cái bàn trong vòng tay pháp khí tự động xuất hiện.
Tống Thư Hàng ngồi chễm chệ, hai tay đan chéo chống cằm, dùng tư thế đầy áp lực nhìn thẳng vào mắt rồng: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”
Tuy rằng mặt mũi của ta cũng không lớn lắm, nhưng mặt ta dày!
Đây chính là da mặt mà thiên phạt cũng không đánh thủng được đấy, đứng trước da mặt cứng cỡ này, “cả đời vô duyên” gì gì đó đều là mây bay.
Mắt rồng: “...”
Cái này thì hữu duyên khỉ gì chứ hả!
Nó đang định phản bác Tống Thư Hàng thì trong đầu lại hiện lên một hàng tin nhóm bạn dài ngoằng.
Tên nhóm là [Tu Chân].
Có danh sách bạn bè cực kỳ phức tạp.
Mà trong nhóm đại lão VIP của nó thì tạm thời chỉ có hai người.
Nó cùng với thần long tiền bối, quan thí luyện của thế giới Kim Nguyệt đều được đánh dấu tên là bảy Long Châu.
“Ha ha ha.” Mắt rồng liếc nhìn Tống Thư Hàng: “Đã có chức năng thêm bạn ta thì chắc cũng phải có chức năng xóa kết bạn đúng không.”
“Tiếc quá, tạm thời chức năng xóa kết bạn vẫn chưa mở.” Tống Thư Hàng bình tĩnh đáp lời, trong lòng lặng lẽ bỏ thêm một câu – tối đa chỉ có chức năng kéo vào sổ đen mà thôi.
Mắt rồng nhìn Tống Thư Hàng chòng chọc.
Tống Thư Hàng nhìn lại không chút yếu thế.
Dường như cục diện lại quay về trạng thái ban đầu.
“Ngươi thắng.” Mắt rồng thở dài một hơi rồi bổ sung: “Xem như ngươi may mắn, lần thí luyện này ta chính là người chủ trì khâu cuối cùng. Nếu đổi lại là vị quan thí luyện khác thì ngươi đã bị ném ra khỏi thí luyện thánh sơn Gars từ lâu rồi.”
“Dù sao thì chúng ta cũng có duyên mà, tiền bối.” Tống Thư Hàng cười tươi phụ họa.
“Hứ!” mắt rồng lạnh lùng nói: “Sau khi rời khỏi đây thì nhớ thanh toán tiền cho chiếc thuyền tiên đã bị hủy kia đấy nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận