Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1795: Thần Binh Kì Giám

Chương 1795: Thần Binh Kì Giám
Tống Thư Hàng đưa Thông Nương vào thế giới hạch tâm rồi đi từ tầng tám xuống tầng thứ bảy.
Tôn Giả thất phẩm không có những thứ mang tính thương hiệu như thánh hào và thánh danh của Huyền Thánh bát phẩm. Vậy nếu xuống khu vực tầng bảy thì về lý thuyết, hẳn là Thông Nương có thể lấy một bảo vật chứ nhỉ?
Tống Thư Hàng cảm thấy lý luận của mình vừa hợp lý vừa thuyết phục, tỉ lệ ứng dụng thực tiễn thành công rất cao.
Thế nhưng Thông Nương lại thất bại.
“Vẫn chưa được, Thư Hàng.” Thông Nương nói với vẻ tủi thân. Cô định gỡ một viên thần châu ở tầng bảy, nhưng hạt châu kia chẳng nhúc nhích chút nào.
Tống Thư Hàng an ủi: “Không sao, chúng ta còn có thể thử tiếp mà. Còn tầng sáu, tầng năm và tầng bốn. Chỉ cần một lần thành công là chúng ta không lỗ rồi.”
Cứ thế, các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 nhìn thấy Tống Thư Hàng ôm Thông Nương đi khắp các tầng trong Tán Tài Vương Tọa.
Đi từ tầng bảy xuống tầng sáu, từ tầng sáu xuống tầng năm, từ tầng năm xuống tầng bốn.
“Thất bại hoàn toàn rồi, Tống tiền bối ơi.” Vũ Nhu Tử lên tiếng. Chẳng biết cô xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng từ lúc nào.
Tống Thư Hàng thở dài: “Ta thấy rồi, Vũ Nhu Tử.”
Xem ra kẽ hở khó tìm thật.
Dù có thể dùng thế giới hạch tâm đưa Thông Nương đến các tầng cao hơn, nhưng cô cũng không thể gỡ được bảo vật trên những tầng đó.
“Vũ Nhu Tử tìm thấy bảo vật thích hợp chưa?” Tống Thư Hàng hỏi.
Vũ Nhu Tử bật cười khúc khích rồi vung tay qua người mình một cái. Trên người cô có thêm một bộ chiến giáp màu trắng bạc: “Cha ta nói đây là một kì vật, nếu tế luyện tử tế thì sau này có thể trưởng thành đến bát phẩm, thậm chí là cửu phẩm. Bây giờ nó đang ở đẳng cấp ngũ phẩm, thích hợp cho ta sử dụng, hơn nữa nó còn rất xứng đôi với cái chăn mà ta mua.”
Nói xong, Vũ Nhu Tử vung tay lên, lấy chiếc chăn mô phỏng chăn của đại lão cái gì cũng có thể bán, khoác lên người: “Tống tiền bối, thấy thế nào?”
“Nhìn rất đẹp, rất hợp với cô.” Tống Thư Hàng gật đầu khen. Vì dáng dấp Vũ Nhu Tử xinh xắn nên dù có trùm chăn thì cũng vẫn đẹp mắt như thường. Nếu đổi thành chính Tống Thư Hàng trùm cái chăn ấy lên thì phong cách sẽ khôi hài lắm.
“Hì hì, ta cũng cho a cha một cái chăn đấy.” Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn lên tầng tám.
Quả nhiên, trên người người đàn ông trung niên đẹp trai lai láng Linh Điệp Thánh Quân cũng đang khoác một cái chăn. Trông có vẻ hơi… thê lương?
Hình tượng ông chú đẹp trai của Thánh Quân sụp đổ rồi!
Nhưng Linh Điệp Thánh Quân chẳng hề để ý chút nào. Hắn quấn cái chăn mà vẻ mặt trông có vẻ hạnh phúc lắm.
Ầy, quà gì không quan trọng, quan trọng ở người tặng quà, Thánh Quân vui vẻ là tốt rồi.
“Chúng ta có thí nghiệm nữa không?” Thông Nương hỏi với vẻ hơi ngượng nghịu.
“Đi thôi, xuống tầng ba cho cô chọn một món cô thích.” Tống Thư Hàng cười nói.
Khi đến tầng ba, Tống Thư Hàng đặt Thông Nương xuống cho cô tùy ý chọn đồ.
Sau đó hắn xuống tầng hai, cho Sở Sở ra ngoài. Bây giờ Sở Sở vẫn ở cảnh giới nhị phẩm. Cô đang kiêm tu cả tiên trù, thực lực tăng lên rất nhanh, chắc chỉ ít lâu nữa là sẽ trùng kích cảnh giới tam phẩm.
Sở Sở dạo một vòng quanh tầng hai rồi chọn một bộ đồ làm bếp dành cho tiên trù.
Bảo vật trong tầng hai rực rỡ muôn màu, nhưng bây giờ Sở Sở không thiếu công pháp, không thiếu pháp khí, không thiếu đan dược cũng chẳng thiếu thiên tài địa bảo, thậm chí vật liệu làm pháp khí bản mệnh của cô còn lên tới bát phẩm. Bao giờ cô lên tứ phẩm thì sẽ đúc lợi kiếm Lão Viên Thánh Sư.
Nói thật, trước kia cô có mơ cũng chưa từng mơ đến cuộc sống như vậy.
Trong quá khứ khi còn ở Sở gia, cô là thiên tài đáng kiêu ngạo nhất của nhà họ Sở, nhưng đan dược và tài nguyên tu luyện đều phải tính toán tỉ mỉ chi li, thiên tài địa bảo cần gì thì tự ra ngoài kiếm. Gia tộc khó khăn lắm mới có một bộ kiếm thuật lên tới ngũ phẩm, còn bị Hư Kiếm phái hàng xóm thăm dò, ép Sở gia lên Đoạn Tiên Đài.
Cho nên tuy tầng hai có rất nhiều bảo vật nhưng Sở Sở không bị cám dỗ. Cô nhanh chóng lựa chọn được bảo vật mình cần.
“Sư phụ, ta chọn nó.” Sở Sở gỡ bộ đồ làm bếp kia xuống.
Tống Thư Hàng thuận tay giám định bộ đồ bếp của Sở Sở.
“Ồ? Hay đấy.” Giám định xong, Tống Thư Hàng nói: “Bộ đồ bếp này là ngũ phẩm. Sở Sở, ngươi tìm được đồ ngon rồi.”
Tống Thư Hàng đưa bộ đồ bếp cho Sở Sở: “Tên nó là Tuấn Ưng, một bộ pháp khí không tồi.”
Trên cơ bản, trong Tán Tài Vương Tọa thì tầng càng cao, giá trị bảo vật cũng càng cao. Nhưng có vẻ trong mỗi một tầng đều ẩn giấu một vài món đồ tinh phẩm.
Phải xem may mắn, ánh mắt và duyên phận ra sao.
“Thì ra trong mỗi tầng còn ẩn giấu tinh phẩm, Tống tiền bối ơi, ta về tầng tám xem một chút đây.” Dứt lời, Vũ Nhu Tử bay đến tầng tám. Dù cô đã lựa chọn bảo vật, nhưng có một số tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 thì chưa. Nói không chừng họ có thể tìm thấy tinh phẩm ẩn giấu ở tầng tám cũng nên.
Sở Sở cất pháp khí đi, Tống Thư Hàng đưa cô vào thế giới hạch tâm rồi đi lên tầng ba.
Ở đó, Thông Nương đã chọn xong bảo vật.
“Cho ngươi này Thư Hàng.” Thông Nương đưa một quyển sách cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “Hả?”
“Quà đáp lễ, để cảm ơn ngươi đã lấy ấm nước cho ta.” Thông Nương nháy mắt.
“Ha ha ha.” Tống Thư Hàng nhận lấy cuốn sách nhỏ kia.
Trên bìa sách có mấy chữ viết bằng tiếng Hoa Hạ: “Thần Binh Kì Giám – Thượng Sách, tổng cộng ba cuốn”.
Ồ, là sách viết tay.
Quan trọng hơn là hình như vị tiền bối này dốt thư pháp, chữ xấu mù.
“Cô chọn thế nào đấy?” Tống Thư Hàng cười hỏi.
Thông Nương: “Ta tùy tiện nhảy lên một cái, rơi xuống cái nào thì chọn cái đó.”
“Ý hay.” Tống Thư Hàng gió ngón cái lên, sau đó nâng Thông Nương, đưa vào thế giới hạch tâm rồi đi lên tầng tám.
Từ tầng ba lên tầng bốn, lên tầng năm lên tầng sáu.
Sau đó Tống Thư Hàng dừng lại.
Hắn phát hiện ra Thần Binh Kì Giám trong tay mình đang cộng hưởng với một cuốn sách khác ở tầng sáu.
Tống Thư Hàng phóng mắt nhìn ra, sau đó thấy “Thần Binh Kì Giám – Trung sách, tổng cộng ba cuốn”, với nét chữ xấu mù giống hệt.
“Chơi nhau à?” Tống Thư Hàng dở khóc dở cười. Trong Tán Tàn Vương Tọa này, mỗi người chỉ được chọn một vật mà thôi.
Thế mà bộ sách này thả một quyển ở tầng ba, một quyển ở tầng sáu, bảo người ta làm sao mà vui cho được?
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi cũng phát hiện ra chuyện này à?” Một giọng nói ôn hòa quen thuộc vang lên bên tai Tống Thư Hàng: “Không chỉ có quyển sách trong tay ngươi đâu. Ta đi từ tầng một lên tầng bảy, tìm đi tìm lại một lần, phát hiện ra có mấy loại công pháp và bí tịch được chia ra. Có bộ chia thành hai bản, có bộ thậm chí bị chia thành năm bản, để tản mát trong các tầng của Tán Tài Vương Tọa.”
“Nếu có thể thì ta muốn thu thập một quyển thử xem, đáng tiếc quá.” Giọng nói kia nói tiếp.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn vị tiền bối kia, sau đó ý thức của hắn vội vàng chui vào thế giới hạch tâm, mở điện thoại ra xem danh bạ.
Một lát sau, Tống Thư Hàng mỉm cười: “Tối Việt tiền bối, bộ sách ta đang cầm chỉ có ba quyền, có lẽ chúng ta có thể thu thập đấy.”
Vị tiền bối kia cười đắng chát: “Ta là Túy Nhật mà.”
Tống Thư Hàng: “???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận