Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2411: Không hổ là Bá Tống Huyền Thánh

Chương 2411: Không hổ là Bá Tống Huyền Thánh
Ở một nơi khác, Thiên Hà Tô thị, hiện thế.
Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử đang định đi tìm Tô Thị A Thập Lục thì lạc đường.
Cảm giác của Vũ Nhu Tử không tốt lắm, nhưng Tống Thư Hàng thì thấy cảm giác phương hướng của mình tuyệt đối không có vấn đề gì. Hắn làm gì có thuộc tính dễ thương kiểu như mù đường kia chứ.
Thế mà Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử vẫn lạc đường.
“Thế mới thấy hâm mộ mấy gia tộc giàu nứt đố đổ vách như Thiên Hà Tô thị, sân sau nhà mình mà y như cái mê cung, sẩy ra một cái là lạc đường ngay được.” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Chẳng biết từ khi nào trên bầu trời đã buông xuống một màn sương. Là sương mù chứ không phải khói mù. Trong sương ẩn chứa một lượng lớn linh lực tinh khiết, tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ mà hít một hơi thì hiệu quả có thể so với uống một viên Khí Huyết đan.
Tống Thư Hàng biết mình và Vũ Nhu Tử không chỉ đơn giản là lạc đường.
Bọn họ đã đi nhầm vào cấm địa trong Thiên Hà Tô thị, hoặc nơi ở của một đại lão nào đó trong nhà người ta rồi.
Kì quái là lệnh bài bên hông họ lại không phát ra báo động đỏ.
“Ta ngửi thấy mùi kích thích, nhất định ở đây sẽ có chuyện lớn gì đó xảy ra.” Vũ Nhu Tử lấy mũ lưỡi trai ra đeo lên, một tay nắm vành mũ bằng tư thế cực kì ngầu.
Vũ Nhu Tử da đen phía trên lặng lẽ chải lại mái tóc rối tung của mình, đồng thời lên tiếng: “Ta cảm thấy hơi bất an.”
Nơi này chẳng hữu hảo với “tâm ma” như cô gì cả.
“Ta cũng thấy thế.” Giọng nói của Xích Tiêu Kiếm tâm ma vang lên từ bụng của Tống Thư Hàng. Nó đang ở trong không gian thể nội của mỹ nhân rắn công đức, có thể nhìn thế giới bên ngoài thông qua thị giác của mỹ nhân rắn công đức.
“Sở tóc ngố, cô có thể chỉ bọn ta tìm lối ra không?” Tống Thư Hàng vươn tay gẩy nhẹ sợi tóc ngố của Sở tóc ngố.
Bép ~ Tóc ngố của Sở tóc ngố quật nhẹ lên mu bàn tay của Tống Thư Hàng: “Đừng có táy máy tay chân. Lối ra của nơi này luôn biến động, các ngươi cứ đi một bước là nó lại đổi chỗ một lần, phiền phức chết đi được. Nếu muốn rời khỏi đây thì vào thế giới hạch tâm mà thực hiện bước nhảy không gian cho nhanh.”
Tống Thư Hàng đưa tay điểm một cái trong hư không. Lần này thế giới hạch tâm không trốn nữa: “Thế giới hạch tâm không vấn đề gì, có thể tiến hành dịch chuyển không gian bất cứ lúc nào.”
Nơi này nằm trong phạm vi của Thiên Hà Tô thị, chỉ cần không làm loạn thì chẳng cần phải lo nguy hiểm đến tính mạng.
Dứt lời, Tống Thư Hàng nhìn về phía Vũ Nhu Tử. Hiếm lắm Vũ Nhu Tử mới gặp “chuyện hot” đang rất vui vẻ là đằng khác.
“Tống tiền bối ơi, nếu đã có thể đi bất cứ lúc nào thì chúng ta thăm dò thêm một lúc nữa đi. Nếu không gặp chuyện gì thú vị thì mình đi cũng không muộn.” Vũ Nhu Tử đề nghị.
“Đươc rồi.” Tống Thư Hàng gật đầu thận trọng.
Bia đá đạo hữu: “Đừng có cắm cờ như thế! Lần nào ngươi nói “được” là y như rằng chẳng có chuyện gì hay!”
“Bia đá đạo hữu đừng sợ, trên người Tống Thư Hàng bây giờ có đến hai thuật pháp hồi sinh, tượng thủy tinh của Sở đạo hữu và Tà Ma Phục Sinh trận của Bạch chúa tể trong thế giới Cửu U đều rất hữu dụng. Nếu gặp chuyện không may thì hắn còn ít nhất hai cái mạng để tiêu hao cơ mà.” Xích Tiêu Kiếm tâm ma cười ha hả nói.
“Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối à, vô dụng thôi. Được Đâm Tim Đại Pháp của các vị tiền bối tôi luyện nên trái tim của ta bây giờ còn bền chắc hơn hợp kim siêu cấp. Mức độ đâm tim này của ngươi chẳng xi nhê gì với ta đâu.” Tống Thư Hàng đắc ý nói.
Hắn đang dần dần trở thành một người đàn ông không còn điểm yếu!
Dù là đau đớn về nhục thể hay đau khổ về tinh thần đều không thể làm tổn thương đến hắn. Những câu nói đâm tim rác rưởi đều không thể khiến tâm tình của hắn gợn sóng nửa phần.
Giờ đây trong chiến đấu, hắn đã chẳng còn điểm yếu nào nữa!
Bất kể công kích vật lý, công kích tinh thần hay tấn công ngôn ngữ, châm chọc ác ý… đều chỉ là mưa phùn gió xuân với hắn mà thôi.
Vào thời điểm cao thủ so chiêu, một câu nói chí mạng sẽ mang tới cơ hội chiến thắng. Nhưng Tống Thư Hàng trong tương lai sắp có thể miễn dịch toàn bộ những thủ đoạn công tâm bằng lời nói rồi!
Sở tóc ngố thở dài não ruột. Đằng sau dáng vẻ đắc ý của thằng nhóc Tống Thư Hàng này là biết bao chua xót bi ai.
“Để ta chỉ đường đi cho. Ta nói thế nào thì các ngươi phải đi đúng như thế. Chú ý lúc tiến về phía trước thì động tác của cả hai phải nhất trí với nhau đấy!” Sở tóc ngố dịu dàng nói.
“Động tác của ta và Tống tiền bối phải nhất trí với nhau ư? Nhưng hai người khó mà đảm bảo động tác giống y hệt nhau được lắm.” Vũ Nhu Tử nói.
“Không sao, ta có thể phối hợp với cô.” Tống Thư Hàng nói.
Bây giờ hắn đã ở cảnh giới Tôn Giả thất phẩm, chuyện nhỏ này có đáng gì đâu? Hơn nữa hắn còn có con mắt của Thánh Nhân Nho gia và mắt thần thứ ba của ba mắt tiền bối nữa mà!
Dưới sự quan sát của hai con mắt thần, hắn có thể đảm bảo động tác của mình sẽ tuyệt đối đồng bộ với Vũ Nhu Tử!
“Chuẩn bị, đầu tiên thử tiến ba bước về hướng hai giờ xem…” Sở tóc ngố nói.
Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử thực hiện động tác y hệt nhau theo lời nhắc nhở của Sở tóc ngố.
“Tiếp theo, đi hai bước về hướng ba giờ.”
“Tiếp theo…”
Sợi tóc ngố của Sở tóc ngố phụ trách chỉ đạo, Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử di chuyển theo tiết tấu đồng nhất.
Vũ Nhu Tử tươi cười hớn hở. Cô nàng rất thích “chuyện lớn” đặc sắc như thế này, cực kì thú vị luôn!
Một lúc lâu sau.
“Sở tóc ngố, vẫn chưa đến sao?” Tống Thư Hàng cất tiếng hỏi.
“Thủ pháp của người bày trận rất cao minh. Thú vị đấy. Nếu dựa theo cách thức bình thường thì cần ít nhất hai, ba ngày mới phá trận được.” Tóc ngố của Sở tóc ngố nói.
“Đại lão Trường Sinh Giả?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Chưa chắc. Nhưng thực lực của người bày trận chắc chắn là không thấp.” Tóc ngố của Sở tóc ngố cười nói: “Phương pháp thông thường tốn thời gian quá. Chúng ta đi đường tắt đi. Thư Hàng, dùng bí thuật Thánh Viên Luyện Giới, chú ý khống chế phạm vi bí thuật trong đường kính một mét, có làm được không?”
“Để ta thử xem.” Tống Thư Hàng hơi chuyển động ý nghĩ, thôi động bí pháp Thánh Viên Luyện Giới.
Trên đỉnh đầu hắn, một bầy hư ảnh thánh viên hiển hiện, tay trong tay nối nhau thành một vòng.
Khi Tống Thư Hàng chuẩn bị triển khai bí thuật thì trận pháp mê cung xung quanh lại tản ra, sương mù trong không trung cũng tiêu tán.
Người bày trận đã chủ động đóng trận pháp lại.
“Ha ha ~” Sở tóc ngố mỉm cười. Kết quả này nằm trong dự đoán của cô: “Thư Hàng, thu bí pháp Thánh Viên Luyện Giới lại đi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Hai tay hắn giơ cao, không nhúc nhích.
“Sở tóc ngố ơi, thứ này thu vào kiểu gì?” Tống Thư Hàng thỉnh giáo.
“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?” Tóc ngố của Sở tóc ngố lúc la lúc lắc.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu, nhìn đám thánh viên đang tay trong tay trên đỉnh đầu mình rồi ra lệnh thử: “Giải tán đi.”
Đại thánh viên dẫn đầu gật đầu một cái.
Sau đó tất cả thánh viên buông đôi tay nhau ra.
Ầm ~~
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Tống Thư Hàng: “…”
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện giữa hư không.
Vừa xuất hiện, hắn đã vươn tay chụp một cái, cưỡng ép bắt lấy vụ nổ do Thánh Viên Luyện Giới sinh ra rồi vỗ nhẹ, chuyển uy lực của nó đến nơi khác thông qua năng lực không gian.
“Phù ~” Người đó thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn quay người nhìn về phía Bá Tống Huyền Thánh và mỉm cười gật đầu. Không hổ là nghìn năm đệ nhất thánh – người đàn ông được cho rằng đã bước lên “đạo” của chính mình.
Tống Thư Hàng chắp tay với vẻ hơi lúng túng: “Tại hạ Bá Tống, xin chào đạo hữu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận