Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2151: Ngay cả lòng tự tin cũng bị đả kích

Chương 2151: Ngay cả lòng tự tin cũng bị đả kích
Dường như trong tiếng quát khẽ của bạch long tỷ tỷ có sức mạnh “ngôn xuất pháp tùy”.
Cô vừa quát “lăn”, Tống Thư Hàng bèn lăn luôn.
Đã thế lại còn lăn siêu nhanh.
Lăn lông lốc ra xa.
Trên bầu trời, đạo thiên kiếp lục tấn thất chính thức đầu tiên bắt đầu giáng xuống, không còn là công kích kiểu cảnh cáo nữa, vừa ra tay đã ném ngay một phát Ngũ Hành kiếp tiêu chuẩn lục phẩm đỉnh phong.
Lực lượng ngũ hành bao phủ một nửa bầu trời, hỏa diễm và lôi điện đua nhau gầm thét, mưa đá lẫn bão cát hoành hành ngang dọc, cảnh tượng chẳng khác nào tận thế…
Tống Thư Hàng biết thiên kiếp này đánh về phía mình, để tránh tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn bên cạnh bị cuốn vào nên hắn đã chủ động chạy ra xa, gom hết sát thương của Ngũ Hành kiếp.
Sau khi chạy đi, Tống Thư Hàng đứng vững lại, nghênh đón Ngũ Hành kiếp.
Đòn công của thiên kiếp xuất hiện cả trên trời lẫn dưới đất.
Lần này mỹ nhân rắn công đức trên không trung không ra tay bắt giữ thiên kiếp, vì cô chỉ có hứng thú với lôi kiếp mà thôi.
Cô tản ra, hóa thành ánh sáng công đức, hòa mình vào thân thể Tống Thư Hàng để cường hóa lực phòng ngự của hắn.
Ngũ Hành kiếp chính là viên đá mài dao tuyệt hảo đối với tu sĩ tu luyện công pháp luyện thể.
Nếu lòng tự tin đủ cao đến mức chỉ dùng nhục thể để đối kháng với Ngũ Hành kiếp mà không cần bất cứ pháp khí phòng ngự hay trận pháp phụ trợ nào, thì sẽ có lợi ích vô cùng lớn đối với công pháp luyện thể. Nếu may mắn thì còn có thể nâng cao công pháp luyện thể lên một bậc.
Nhưng Tống Thư Hàng đang mất trí nhớ không biết chuyện ấy. Dù hắn có còn trí nhớ thì cũng không biết chuyện ấy.
“Tới đi!” Tống Thư Hàng hét lớn một tiếng với Ngũ Hành kiếp.
Sau đó hắn ôm đầu ngồi thụp xuống, tạo thành tư thế phòng ngự không góc chết.
Mất trí nhớ, quên sạch cả công pháp, chẳng còn ấn tượng gì với thuật pháp công kích, lúc này hắn chỉ biết ôm đầu chịu trận để xem mình có kĩ năng phòng ngự phản công hay không thôi.
Ngũ Hành kiếp hung hãn nhào tới, bao phủ từ đầu tới chân Tống Thư Hàng.
“Á á á á!” Tống Thư Hàng cắn chặt răng, căng cứng cơ bắp toàn thân, hứng chịu sát thương của thiên kiếp.
Nhưng á á được mấy tiếng thì hắn im bặt.
Trong tư thế ôm đầu ngồi thụp xuống, hắn nghi ngờ ngẩng lên, liếc nhìn cảnh tượng như tận thế đang diễn ra trên bầu trời.
Sau đó hắn vươn tay gãi đầu.
“Có thế thôi à?” Tống Thư Hàng hỏi đầy nghi hoặc.
Ngũ Hành kiếp dấm to mưa nhỏ, trông thì hoành tráng mà lực công kích mềm xèo, có phải hàng rởm không đấy?

“Bá Tống, ngươi không sao chứ?” Tô Thị A Thập Lục đứng phía xa lo lắng gọi. Cô nghe thấy bạch mã gọi Tống Thư Hàng là “Bá Tống” nên cũng gọi theo.
Nhìn từ vị trí của cô, Tống Thư Hàng bị Ngũ Hành kiếp phủ kín cả người, trông có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Ngũ kiếp Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ bao phủ cả người hắn, năm loại lực lượng hình thành một vòng tuần hoàn. Có thể nói, dù là người tu luyện thuộc tính nào thì cũng bị Ngũ Hành kiếp khắc chế.
Nếu bất cẩn để lực lượng của Ngũ Hành kiếp xâm nhập vào thân thể, ngũ kiếp sẽ tàn phá nhục thân của tu sĩ từ phía trong, cực kì đáng sợ.
“Không sao không sao, không đau không ngứa. Mức độ đau đớn của Ngũ Hành kiếp này hơi bị thấp thì phải?” Trong Ngũ Hành kiếp, Tống Thư Hàng đứng dậy, phẩy tay áo mà đáp.
Yếu, quá yếu.
Đây mà là uy lực chân chính của thiên kiếp sao?
Đòn đánh của nó chẳng khác gì cú vả của trẻ con, vừa yếu ớt lại vừa bất lực.
Đã thế còn mang lại cảm giác thoải mái nữa chứ.
Tống Thư Hàng bị Ngũ Hành kiếp đánh cho tự tin hẳn lên luôn.
Nếu đây là uy lực chân chính của thiên kiếp lục tấn thất thì Bá Tống hắn có nằm cũng qua!
“Lại đây đi, mạnh mẽ lên, đói ăn à?” Tống Thư Hàng hô vang khiêu khích thiên kiếp.
Nói thật… khiêu khích cái kiểu phách lối như thế không phù hợp với tính cách thận trọng của Tống Thư Hàng.
Nhưng khi bị thiên kiếp giáng đòn, từ đáy lòng Tống Thư Hàng có một cảm giác quen thuộc và thân thiết tuôn trào mãnh liệt. Thế là hắn không nén nổi lòng mình, bật thốt lên lời khiêu khích.
Ngũ Hành kiếp tăng sức tấn công.
Năm loại lực lượng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ hình thành một vòng tuần hoàn, hô ứng lẫn nhau, tăng cường sức sát thương cho nhau.
Lôi hỏa, cuồng phong, băng lạnh thấu xương… lực lượng ngũ hành bao phủ xung quanh Tống Thư Hàng tiến vào hình thức bạo tẩu.
“Chỉ có thế thôi sao? Sức sát thương của ngươi chỉ tăng có một mảnh bằng móng tay út vậy thôi à? Mạnh nữa lên, dồn hết sức lực của ngươi đi, nhào vào đây! Hãy cho ta cảm nhận được một chút đau đớn đi mà!” Tống Thư Hàng khiêu khích không khoan nhượng.
Chỉ có cách này mới có thể ép ra được tiềm lực của thiên kiếp.
Đây không phải là khiêu khích suông, mà là đòn khích tướng chiến lược của Tống Thư Hàng.
Bởi vì trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một vài tri thức liên quan tới thiên kiếp.
Khi thiên kiếp giáng xuống, nếu không biến dị giữa đường thì “tổng lượng sát thương” là không đổi.
Nếu thiên kiếp lần này giữ nguyên tổng lượng sát thương là 100, thì ép nó phải tiêu hao năng lượng ở giai đoạn trước là chuyện cực kì có lợi.
Vì càng về giai đoạn sau thì phương thức tấn công của thiên kiếp sẽ càng đa dạng và ra trò hơn.
Cùng một lượng năng lượng ấy, nhưng tổn thương tạo thành bởi đòn giáng ở giai đoạn trước và giai đoạn sau là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau.
Cho nên Tống Thư Hàng mới lớn tiếng khiêu khích, những mong thiên kiếp có thể hao tổn năng lượng trong phương thức Ngũ Hành kiếp.
Thiên kiếp giáng xuống ầm ầm, uy lực của Ngũ Hành kiếp không ngừng tăng lên.
Tống Thư Hàng vẫn nhảy nhót tung tăng và khẩu nghiệp không ngớt miệng.
Tô Thị A Thập Lục ở phía xa bám chặt bạch long tỷ tỷ. Tuy cô cũng mất trí nhớ, nhưng bản năng mách bảo cô rằng kiểu độ kiếp của Tống Thư Hàng có chỗ nào đó sai sai.
“Chính là như vậy! Thế mới mạnh mẽ chứ. Ta bắt đầu cảm thấy hơi đau rồi đấy, như là bị móng tay cấu nhẹ một cái vậy. Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền! Tiếp tục gia tăng lực lượng đi, không cần phải thương ta!” Tống Thư Hàng hô lên.
Ngũ Hành kiếp trên bầu trời cũng rất nể mặt mà tăng uy lực.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tống Thư Hàng.
Kì diệu quá!
Đúng vào lúc Tống Thư Hàng đang suy tư…
Thì từ trên người hắn, có một luồng đao ý uy nghiêm phóng thẳng lên trời.
Đạo đao ý này có uy năng chém rách bầu trời, như đòn bộc phát của kẻ xưa nay trầm mặc.
Không chỉ bộc phát trong trầm mặc, mà còn tử vong trong trầm mặc!
Đao ý chém ngược lên trời, hết thảy mọi thứ ngăn trước mặt nó đều bị chém tan.
Lôi hỏa, cát bụi, băng tuyết, thiên kiếp hệ mộc hay gió bão đều bị chém nát.
Cả kiếp vân trên bầu trời cũng bị đao xẻ làm đôi.
Sau khi xé rách kiếp vân, đao ý vẫn ngưng tụ không tan, tiếp túc phóng thẳng vào tinh không mênh mông lồng lộng, như muốn chém vỡ cả khung trời.
Ngũ Hành kiếp tan xác pháo.
Kiếp vân trong hư không ngưng tụ một lần nữa, ấp ủ đợt thiên kiếp tiếp theo.
Tống Thư Hàng: “…”
Đây là cái quái quỷ gì vậy?
Sao trên người ta đột nhiên lại xuất hiện đao ý này?
Khi hai chữ “đao ý” hiển hiện trong đầu hắn, thì cũng có một đạo đao ý từ cơ thể hắn hiện lên.
Đao ý quấn quanh người hắn, tạo thành một bộ bảo giáp hoa lệ.
Bộ bảo giáp ấy khéo léo che đi tình cảnh xấu hổ của Tống Thư Hàng.
“Khải ý?” Tống Thư Hàng sờ lên bảo giáp trên người mình.
Khó trách ta không nhớ nổi bất cứ pháp môn công kích nào của mình.
Thì ra ta là một MT chuyên tu phòng ngự sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận