Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1196: Bí Tịch Gốc, Quả Nhiên Đều Là Nồi Của Tống Đầu Gỗ

Chương 1196: Bí Tịch Gốc, Quả Nhiên Đều Là Nồi Của Tống Đầu Gỗ
Rùa biển lớn đến theo lời triệu hồi!
Trước khi rời khỏi Bắc Phương Đại Đế đã từng nói qua, hắn sẽ phái rùa biển lớn đến vào buổi tối, giúp Tống Thư Hàng tìm loại dược liệu cuối cùng của Băng Phách đan, đồng thời giúp đỡ hắn luyện chế Băng Phách đan.
Mà bây giờ, rùa biển lớn định vị chỗ của Tống Thư Hàng, từ nơi xa xôi nghỉn dặm vượt qua không gian chạy đến.
Chẳng qua hắn tới không đúng lúc lắm thì phải.
Khi rùa biển bước ra, đúng lúc nhìn thấy Tống Thư Hàng đang rơi từ trên trời xuống, mồm đọc những thứ xấu hổ nào đó.
Rùa biển lớn màu ngọc:
“Nhìn trời, Tống tiểu hữu, ngươi đang làm gì vậy?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Ngại ghê.
Diệt khẩu, vào lúc này hắn phải quyết đoán giết rùa diệt khẩu.
Nhưng thế thì lại có vấn đề.
Nếu như sức mạnh của đối tượng phải giết rùa diệt khẩu vượt xa bản thân thì phải làm sao?
Dựa theo tiết lộ của Bắc Phương Đại Đế thì e là rùa biển nhìn trời đã đạt đến cảnh giới cửu phẩm, tuổi thọ dài lâu, là cụ rùa đã sống từ thời Thiên Đình viễn cổ cho tới giờ.
Thế nhưng, trước khi Bắc Phương Đại Đế rời đi đã từng nói qua, vì không muốn rùa vọng thiên bị cuốn vào hỗn loạn trước khi “Biến thiên”, nên Đại Đế đã ra tay phong ấn cảnh giới của con rùa biển này.
Cho nên~
Hai mắt Tống Thư Hàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào rùa biển.
“Canh rùa phải nấu sao mới ngon đây? Động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ ở ngay gần đây, Tiên Cơ nhất định sẽ có một trăm cách xử lý thịt rùa già nhỉ?”
“Tống tiểu hữu, ta thấy được sự gian ác tột cùng trong mắt ngươi. Ngươi đừng nhìn ta nữa, nhìn đến mức lưng ta muốn dựng lông rồi đây. Ngươi mà nhìn nữa là ta chuồn đấy.”
Rùa nhìn trời đứng ở trong thông đạo không gian nói.
“Thật ra, ta đang suy nghĩ một chuyện.”
Tống Thư Hàng nói.
Rùa nhìn trời:
“Chuyện gì?”
“Ta đang suy nghĩ về một loại nguyên liệu nấu ăn vô cùng tốt, không biết phải chế biến sao dinh dưỡng mới phong phú. Cách đó không xa chính là động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ, cô ta là tiên trù hàng đầu, cô ta nhất định biết rõ nên xử lý thế nào.”
Tống Thư Hàng nói một cách chân thành.
Rùa nhìn trời:
“Nhìn trời, nguyên liệu nấu ăn mà Tống tiểu hữu ngươi nói không phải là ta đấy chứ? Tống tiểu hữu mà ta biết sẽ không tàn nhẫn như vậy, không lẽ ngươi là hàng giả ư?”
“E hèm!”
Tống Thư Hàng từ dưới đất bò lên một cách bình tĩnh, phủi phủi quần áo, nói:
“Thật ra quy tiền bối này, nói ra ngươi có thể không tin, thực tế vừa rồi ta đang tu luyện một loại bí pháp.”
“Ta tin ngươi.”
Vọng Thiên Quy nói rất đỗi chân thành.
Tống Thư Hàng:
“Không tin cũng rất bình thường, dù sao bí pháp hiếm lạ như vậy rất khó tìm được... Hả? Tiền bối ngươi tin ta thật sao?”
“Đương nhiên ta tin, hơn nữa ta còn biết rõ, chiêu vừa rồi của ngươi chắc là chiêu “thế đầu hàng mãnh hổ lạc địa” trong “năm trăm cách đầu hàng khi đánh không lại tu sĩ nhân loại”.
Rùa biển lớn màu ngọc đắc ý nói.
“Đậu xanh.”
Tống Thư Hàng đực mặt ra, sau đó hắn nhanh chóng hỏi:
“Quy tiền bối, chẳng lẽ ngươi cũng là thành viên của “Yêu quái toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà’” ư?
“Không dám đâu, liên mình yêu quái ngu ngốc như vậy thì sao ta gia nhập cho được.”
Rùa biển lớn màu ngọc cười ha ha.
Tống Thư Hàng:
“...”
Liên minh yêu quái ngốc nghếch bị con rùa này khinh thường rồi.
“Đặc biệt là bí tịch “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót” trong liên minh đó. Vừa dở hơi vừa đáng xấu hổ. Lão quy ta chỉ cần xem người khác tu luyện bí pháp này thôi cũng có cảm giác xấu hổ muốn rụt đầu vào trong mai rùa rồi. Thực ra, những người chịu tu luyện bí pháp này đều là cực phẩm cả.”
Rùa biển lớn màu ngọc tiếp tục cười nói, đồng thời nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng rồi lại tiếp tục cười to.
Tống Thư Hàng:
“...”
Bị một con rùa già khinh thường rồi, hơn nữa dường như còn có loại ảo giác bị áp chế về mặt IQ vậy.
“Trở lại chuyện chính, Tống tiểu hữu ngươi là nhân loại hàng thật giá thật mà. Ta cũng không phát hiện ra dòng máu yêu tộc trong người ngươi, tại sao ngươi phải tu luyện bí tịch vừa ngu ngốc vừa xấu hổ kia thế?”
Rùa biển lớn tò mò hỏi.
Nó hoài nghi liệu có phải Tống Thư Hàng bị ai đó chơi một vố rồi hay không?
“Câu hỏi này ta có thể không trả lời không?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, mệt tim quá.
Rùa biển bự:
“Ha ha, dù sao nhất định là bị người nào đó chơi một vố rồi nhỉ? Thế nhưng, ta cảm thấy với chỉ số thông minh của Tống tiểu hữu, lúc ngươi thấy được bộ công pháp hiếm lạ này thì trước tiên phải đoán được bản chất và từ chối tu luyện nó mới đúng.”
“Một lời khó nói hết.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Lúc trước sau khi nhập mộng vào cuộc đời Thông Nương, khi hiểu rõ bộ bí tịch này, hắn cũng từ chối tu luyện bộ bí tịch này trước.
Nhưng không ngờ với kịch bản nối tiếp từng khâu một sau này, hắn lại nghiêm túc bắt đầu học bộ bí tịch dở hơi này.
Sau khi than xong, Tống Thư Hàng lại nghĩ tới một vấn đề:
“Nói đến thì nếu quy tiền bối ngươi đã không gia nhập tổ chức yêu tu này, ngươi lại làm sao biết tên của tổ chức và bí pháp này thế?”
Bộ bí tịch “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót” này lại bị tổ chức yêu tu xem như là tuyệt học trấn phái, đám yêu tinh nhập môn cũng phải thông qua khảo hạch để trở thành thành viên chính thức, sau đó mới có thể học được bộ bí pháp này.
Nếu rùa lớn đã không gia nhập liên minh này thì làm sao biết cụ thể về bí tịch chứ?
Rùa biển lớn cười nói:
“Nguyên nhân là do Tống đầu gỗ... Sau khi Thiên Đình viễn cổ tan vỡ, quả nhiên tên Tống đầu gỗ chạy nhanh nhất này may mắn sống sót.”
Sau đó có một ngày, hắn bị “Bạch Cốt Kiếm Tiên” của Thiên Đình viễn cổ áp giải đến chỗ của ta, mời ta gia nhập cái tổ chức “Yêu quái toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà” ngốc nghếch kia.
Hình như tổ chức này là do Bạch Cốt Tiên Tử sáng lập. Tống đầu gỗ trước kia từng chơi cô ta một vố, năm đó lúc Bạch Cốt Tiên Tử nhân tiền hiển thánh, Tống đầu gỗ bán một bản thảo giảng pháp của chùy tu cho cô, làm cô ta tức tới mức đuổi giết Tống đầu gỗ khắp Thiên Đình.
Sau này Thiên Đình không còn, Bạch Cốt Tiên Tử bèn kéo theo mấy người bạn lâu năm sáng lập liên minh yêu tu này... Sau này một ngày nọ, Tống đầu gỗ đang đi dạo vu vơ không may bị cô ta bắt được. cô ta bèn áp giải Tống đầu gỗ, bắt hắn tìm cho mình một trăm người gia nhập liên minh, với tư cách nhận lỗi năm đó. Sau này Tống đầu gỗ bèn mang theo cô ta tới chỗ của ta, hòng kéo ta nhập bọn.”
“Nhưng lão quy ta thông minh như thế nào cơ chứ, sao có thể gia nhập cái liên minh vừa nghe đã thấy ngu ngốc này được? Do đó ta từ chối không chút do dự. Thế nhưng trước khi Tống đầu gỗ đi, cứ nằng nặc phải giao cuốn “trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót” này cho ta.”
“Bây giờ nhớ lại, năm đó không bị Tống đầu gỗ lừa vào liên minh này, ta đúng là thông minh quá đi mà.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Cái tổ chức này không phải do Tống đầu gỗ sáng lập?
Sai rồi ư?
Quả nhiên từ đầu tới cuối hắn đều đoán sai hết rồi sao?
Chờ đã... Liên minh không phải do Tống đầu gỗ sáng lập, nhưng nói không chừng bí tịch là do hắn biên soạn thì sao?
“Quy tiền bối, vậy ngươi có biết bộ bí tịch này là ai viết không? Là vị Bạch Cốt Tiên Tử kia hay là Tống đầu gỗ thế?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
“Cái này ta thật sự không có hỏi, nhưng mà... trừ Tống đầu gỗ thì ta cũng không nghĩ ra ai khác có thể đặt cái tên dở hơi cám lợn thế này nữa. Ít nhất thì tên của bộ bí tịch nhất định là tác phẩm của Tống đầu gỗ. Có lẽ Tống đầu gỗ cũng tham gia biên soạn bộ bí tịch này, bởi vì bên trong có rất nhiều nội dung sặc mùi phong cách của Tống đầu gỗ.”
Rùa nhìn trời ngẫm nghĩ rồi nói.
Tống Thư Hàng lại hỏi:
“Vậy quy tiền bối, cuốn “Bí tịch gốc” năm đó Tống đầu gỗ nằng nặc nhét cho ngươi có còn không?”
“Ngươi còn chưa bỏ cuộc sao?”
Rùa nhìn trời cười ha hả nói.
“Thực ra ta hoài nghi Tống đầu gỗ đã ẩn giấu một bộ truyền thừa trong cuốn bí tịch này.”
Tống Thư Hàng chân thành nói.
Rùa biển lớn màu ngọc lớn trầm mặc hồi lâu, sau đó nó cười lên ha hả, cười đến nước mắt cũng ứa ra:
“Đây là chuyện cười buồn cười nhất ta từng nghe.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Hây dà, nếu điểm cười Bạch tiền bối two thấp giống như con rùa này thì tốt biết bao.
Rùa biển lớn màu ngọc vất vả lắm ngưng cười được, sau đó nó nhìn sang Tống Thư Hàng:
“Ngươi đang nghiêm túc đấy à?”
“Ừm, bởi vì trong tay ta có một chút manh mối, dường như những manh mối đó đều hướng về phía bộ bí tịch này.”
Tống Thư Hàng nói.
Rùa biển lớn màu ngọc:
“Được rồi... Bí tịch ở ngay chỗ ta, nếu như ngươi muốn ta có thể cho ngươi mượn để nghiên cứu. Thế nhưng với tư cách giao dịch, nếu như ngươi nghiên cứu ra gì đó từ bên trong thì phải nói cho ta biết kết quả. Ta cũng rất tò mò muốn biết liệu tên Tống đầu gỗ này có thật sự ẩn giấu cái gì hay không.”
“Không thành vấn đề.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Rùa biển lớn màu ngọc bò ra thông đạo không gian, sau đó nó vươn tay đâm vào hư không, móc ra một cuốn bí tịch phong cách cổ xưa ra đưa cho Tống Thư Hàng.
Một cuốn bí tịch rất dày.
Hình dạng của nó giống y hệt cuốn “Yêu quái toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà” mà vị trưởng lão truyền pháp kia cầm khi Tống Thư Hàng nhập mộng cuộc đời của Thông Nương.
Hai cuốn bí tịch giống như đúc ra từ một khuôn vậy.
Tống Thư Hàng nhận lấy cuốn bí tịch này, mở nó ra.
Giống như trong trí nhớ, trên đó ghi lại hai trăm bản lĩnh sống sót của yêu quái, không chi tiết nào bị bỏ sót.
“Đúng rồi, nếu như ngươi thật sự muốn nghiên cứu cuốn bí tịch đó thì ta kiến nghị thế này.”
Rùa biển lớn màu ngọc nói.
Tống Thư Hàng:
“Mời quy tiền bối cứ nói.”
“Thật ra, thân là một con người thật sự, cho dù ngươi có theo bí tịch này luyện mười năm cũng chẳng có hiệu quả gì đâu. Trong bí tịch này có rất nhiều nội dung chỉ có “Yêu tu” mới có thể tu luyện được. Ví dụ như trong đó chiêu “tuyệt kỹ mị lực sắc dụ của nữ yêu tinh xinh đẹp” thật ra là một pháp môn bao hàm “Thuật quyến rũ”, cần dùng yêu lực để thúc giục. Ngươi không có yêu lực thì cũng như đang uốn éo mà thôi.”
Rùa biển lớn màu ngọc nheo mắt cười nói.
Tống Thư Hàng:
“Định mệnh!”
Câu này của rùa bự lập tức nhắc cho hắn hiểu.
Khi hắn nhập vào người Tiểu Thải, là dùng cơ thể Tiểu Thải vận hành Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, sau đó mới tự nhiên sinh ra cộng hưởng với bộ bí tịch dở hơi này.
Tiểu Thải là yêu!
“Có lẽ đây chính là chìa khoá!”
Hai mắt Tống Thư Hàng phát sáng.
“Ngươi nghĩ tới điều gì sao?”
Rùa biển lớn màu ngọc lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, có lẽ ta nghĩ đến điểm mấu chốt rồi, nhưng vẫn cần phải thử một lần.”
Tống Thư Hàng lấy điện thoại di động ra, sau đó gọi một cú điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, một giọng nói nửa tỉnh nửa mê truyền đến:
“Nửa đêm ngươi gọi làm con khỉ gì thế?”
“Diệt Phượng tiền bối, ngươi bây giờ đang ở đâu? Ta muốn mượn CPU của ngươi dùng một lát.:
Tống Thư Hàng nói.
“Nửa đêm nửa hôm ngươi đánh thức ta chỉ vì việc này ư? Cút đến chân trời góc bể cho ta. Lần sau gặp mặt rồi hẵng nói.”
Diệt Phượng Công Tử cắn răng nói.
“Ta có cá khô, cá khô cấp Huyền Thánh bát phẩm. Mặc dù là cá voi. Ngươi có muốn không?”
Tống Thư Hàng cười ha ha nói.
Diệt Phượng Công Tử:
“Meo meo Meow...”
“Thế có gặp được không?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
“Sau khi trời sáng ta sẽ đi tìm ngươi. Ngươi đang ở đâu?”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận