Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2234: Tố chất của lớp tu sĩ này không ổn

Chương 2234: Tố chất của lớp tu sĩ này không ổn
“Chỉ cần cho ta một phút là ta có thể dùng ứng dụng nối xương hắn về lại như cũ.”
Vũ Nhu Tử da đen hào hứng nói.
Vị tu sĩ bị tông ngã ra đất kia co giật vài cái: “???”
Dùng ứng dụng để nối xương của hắn về lại á?
Ta có nghe lầm không vậy?
Hay đó là ứng dụng cài sẵn trong một pháp khí trị liệu tiên tiến nào đó nhỉ?
“Đúng rồi… sau khi nối liền xương xong, ta còn cà da cho hắn luôn, hạ độ sáng của xương cốt trong phim X-quang xuống, để ánh sáng của tấm phim nhìn dịu hơn, không gây hại cho mắt.”
Vũ Nhu Tử da đen bổ sung.
Tu sĩ bị tông trung: “!!!”
Vị tiên tử kia ơi, cô là ma quỷ đấy à?
“Làm tốt lắm, Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng.Quái Lệ Lục Đậu Phượng. Rốt cuộc cô cũng có chút phong thái của tâm ma rồi đấy.”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma lớn tiếng tán thưởng.
Kể từ khi nó tiếp xúc với Vũ Nhu Tử da đen đến nay, hôm nay là ngày cô giống với tâm ma nhất.
Tu sĩ bị đâm rốt cuộc không chịu nổi nữa, hai mắt trợn ngược, bất tỉnh nhân sự.
Tâm ma... đây là tâm ma của ta sao?


“Mới thế mà đã ngất đi rồi à? Khả năng thừa nhận của lứa tu sĩ này tệ quá đi mất.”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma đánh giá, chỉ một chút đau đớn và đả kích thế này mà cũng không chịu đựng được:
“Kém hơn Tống Thư Hàng nhiều.”
Bạch tiền bối đang mở cửa ‘xe đồ ăn’ hơi khựng lại… Bây giờ hắn đang dùng thân phận của ‘Tống Thư Hàng’, vậy hắn có cần nói vài câu phản bác cho ‘bản thân’ không?
Lúc này, Vũ Nhu Tử da đen nhắc nhở:
“Năng lực thừa nhận của Tống tiền bối không thể làm thước đo cho tu sĩ bình thường được, dù sao thì một người là chuyên nghiệp, một người là nghiệp dư, không cùng một cấp bậc mà.”
Vũ Nhu Tử da đen nói rất có lý, Bạch tiền bối muốn phản bác vài câu cho ‘Tống Thư Hàng’ cũng không còn gì để nói nữa.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ: “…”
Không định cứu tên tu sĩ bị hôn mê này thật đấy à?
Bạch tiền bối đi vào ‘xe đồ ăn’, mang từng món ăn mà Biệt Tuyết Tiên Cơ chuyển đến ra ngoài.
Có mười khoang tàu hỏa, mỗi khoang chỉ đặt một món ăn.
“Lần sau phải thiết kế cho Biệt Tuyết Tiên Cơ một xe đồ ăn cỡ nhỏ mới được.”
Bạch tiền bối nói.
Dứt lời, hắn lại lấy một chiếc bàn ăn ra, bày thức ăn ngay ngắn lên bàn.
Thế nhưng Xích Tiêu Kiếm tâm ma lại hỏi:
“Xử lý tên tu sĩ này thế nào bây giờ? Có cần đánh thức hắn dậy không?”
“Để ta đánh thức hắn, chỉ cần ta kết pháp quyết, chiếc xe đồ ăn này sẽ quay đầu trở lại tiên phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ. Mọi người cứ đặt vị đạo hữu này lên đường trở về của chiếc xe, để chiếc xe cán qua là hắn sẽ tỉnh lại thôi.”
Bạch tiền bối đề nghị.
“Ý kiến hay!”
Vũ Nhu Tử da đen nói:
“Ta chuyển hắn qua đó.”
“Khụ… khụ… khụ!”
Tu sĩ đó ho khan dữ dội, khát vọng sống mãnh liệt đã gọi hắn tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Nếu còn không tỉnh lại thì hắn sẽ chết thật mất.
Nào có ai cho cả đoàn tàu chèn lên người bị thương để gọi người ta dậy cơ chứ, mấy tên này đều là tâm ma cả đấy à?
Bạch tiền bối vỗ tay thật nhẹ.
Bốp ~
Ngay sau đó, xe đồ ăn hình đoàn tàu khởi động xình xịch, đi lướt qua người kẻ bị thương kia, trở lại tiên phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Tu sĩ bị thương sợ tới mức vã hết mồ hôi lạnh.
“Tố chất tâm lý quá kém.”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma nhân cơ hội đâm chọc và đả kích.
Thân là một tâm ma đạt tiêu chuẩn, mục đích của nó chính là khiến những tu sĩ bình thường sụp đổ, để một tiểu tâm ma sinh ra trong người bọn họ.
“Nói đi, ngươi là ai, tại sao lại theo dõi ta?”
Bạch tiền bối ngồi ngay ngắn lên ghế chính của bàn ăn.
Mỹ nhân rắn công đức buộc khăn ăn cho hắn, đồng thời mở từng hộp thức ăn ra.
Tạo Hóa Tiên Tử phụ trách đút thức ăn cho Bạch tiền bối.
Vũ Nhu Tử da đen dâng trà.
Bạch tiền bối không cần động một ngón tay, Tạo Hóa Tiên Tử, mỹ nhân rắn công đức, Vũ Nhu Tử da đen và hắn vô cùng ăn ý, biết lúc nào phải ăn, lúc nào cần uống, đến chỉ lệnh cũng không cần luôn.
“Ta cảm thấy sau này chắc chắn Thư Hàng sẽ bị nuôi thành một tên bỏ đi.”
Cọng tóc ngố của Sở các chủ thở dài.
Ba vị tiên tử này vừa biết tấn công vừa biết phòng thủ, biết hát biết múa, biết cướp lời thoại bày động tác, bây giờ đến đút cơm dâng trà cũng bao trọn gói luôn.
Ý nghĩa tồn tại của Tống Thư Hàng là cái gì?
Nói cách khác, Tống Thư Hàng còn cần làm gì nữa?
Vị tu sĩ bị thương trên mặt đất… nuốt một ngụm nước bọt.
“Không muốn nói hả?”
Bạch tiền bối cúi đầu nhìn xuống tu sĩ bị thương một cách uy nghiêm, mắt trái mô phỏng ra ánh sáng chói lòa.
“Khoan… khoan đã, Bá Tống tiền bối hạ nhãn lưu tình, không không không, không cần lưu tình.”
Tu sĩ bị thương trưng ra vẻ mặt bi thương:
“Không phải là ta không chịu nói, ta cũng không có chuyện gì không thể nói được. Ta chỉ là một tán tu bình thường, có lúc kiêm luôn nhân viên tình báo, kiếm thêm thu nhập thôi ấy mà.”
“Có người muốn mua tình báo của ta hả?”
Bạch tiền bối gõ tay lên bàn, hỏi:
“Là ai?”
“Ta không rõ lai lịch của người mua, trong mấy chuyện mua bán tình báo như thế này, bên mua đều cố tình giấu thân phận, có lúc còn truyền đạt mệnh lệnh thông qua trung gian. Ta chỉ cần cung cấp tọa độ của Bá Tống tiền bối là có thể kiếm được một món linh thạch lớn.”
Tu sĩ bị thương cười khổ:
“Ta bị tiền tài che mờ mắt nên mới theo dõi Bá Tống tiền bối.”
Hắn vừa dứt lời, cọng tóc ngố của Sở các chủ đã cuốn lên:
“Ngươi không nói thật!”
“Tiên tử ơi oan quá, ta đã nói hết tất cả những gì mình biết rồi. Thật đấy!”
Tu sĩ bị thương vội vàng nói.
“Dùng đọc tâm thuật đi, hoặc là trực tiếp rút trí nhớ luôn.”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma đề nghị.
Lúc này, Vũ Nhu Tử da đen lại nhấc tay lên nói:
“Các tiền bối, ta có một kế hoạch rất hay, hay là để ta thử xem sao nhé?”
Bạch tiền bối nhìn cô, gật đầu đáp:
“Được, dù sao chúng ta cũng không vội mà.”
Vũ Nhu Tử da đen mỉm cười, đi về phía tu sĩ bị thương.
Tu sĩ bị thương thấy cô đi về phía mình, tim đập nhanh hơn.
Hắn muốn trốn tránh.
Nhưng lúc này, có một sợi tóc chui từ tay áo của ‘Bá Tống Huyền Thánh’ ra rồi chạm vào người hắn, khiến người hắn cứng lại như hóa đá, không thể động đậy.
Sau khi đi tới bên cạnh tu sĩ bị thương, trước tiên Vũ Nhu Tử da đen mở danh sách cuộc gọi trong điện thoại của Bạch tiền bối ra, gọi cho một vị tiền bối khác.
“A lô, tiền bối, sao hôm nay lại nhớ gọi điện cho ta thế? Tìm ta có chuyện gì không?”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một tràng cười vui vẻ.
“Tạo Hóa tiền bối, là ta đây, Vũ Nhu Tử tâm ma đây này.”
Vũ Nhu Tử da đen nói tiếp:
“Tiền bối, gần đây ngươi có bài hát mới nào không, bài nào mạnh mẽ một chút, kiểu giống như ‘Thất Sát Ca’ ấy?”
“Có, đương nhiên là có rồi! Hôm kia ta vừa mới viết một bài hát mới, tên là ‘Lại giết lên cửu trùng thiên’, hôm nay vừa phối âm xong này.”
Tạo Hóa Pháp Vương cười khà khà đáp.
“Tiền bối, ngươi có thể hát thử một lần cho ta nghe không?”
Vũ Nhu Tử da đen ngoan ngoãn nói.
“Không thành vấn đề… Chờ ta một lát, ta đi lấy nhạc cụ.”
Tạo Hóa Pháp Vương trả lời mà không hề do dự… Trong tâm trạng vui vẻ, thậm chí hắn còn không để ý đến chuyện đối phương là Vũ Nhu Tử tâm ma.
Một lúc sau, từ điện thoại truyền ra tiếng nhạc dạo.
Hai tay của Vũ Nhu Tử da đen nhanh chóng cử động, cô lấy chiếc tai nghe đã chuẩn bị từ lâu ra, cắm vào điện thoại.
Bước tiếp theo, đút tai nghe vào trong tai của tu sĩ đang bị thương kia.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma đứng phía sau trợn mắt há mồm.
Hôm nay Vũ Nhu Tử da đen đúng là ác ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận