Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2202: Minh chí, nguyện thế giới hòa bình

Chương 2202: Minh chí, nguyện thế giới hòa bình
Ta có cần phải vỗ tay hoan hô kế hoạch ba bước của Vân Tước Tử tiền bối không đây?
Tô Thị A Thập Lục dở khóc dở cười: “Vân Tước Tử tiền bối, cô định vượt Tỏa Tiên Ngục này thế nào?”
Trước đó bạch long tỷ tỷ đã nói Tỏa Tiên Ngục là không gian giam giữ do mấy chục loại thủ đoạn giam cầm không gian đan xen quấn bện vào nhau tạo thành, đến cả Trường Sinh Giả bị nhốt vào đây cũng không thể thoát ra trong thời gian ngắn.
Vân Tước Tử tiền bối có cách để ra ngoài ư?
“Cứ giao cho ta. Chỉ cần chờ Bạch đại hữu tỉnh dậy là chúng ta sẽ phá cục vượt ngục ngay.” Vân Tước Tử đã tính trước từ lâu rồi.
Cô vừa dứt lời thì Bạch tiền bối đang bế quan đã mở mắt ra, y như nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Hắn bật dậy từ mặt đất.
Tỉnh rồi hả?
“Bạch tiền bối, ngài tỉnh rồi.” Cuồng Đao Tam Lãng vui vẻ truyền âm sang.
Bạch tiền bối đứng thẳng quay đầu lại, nhìn về hướng Cuồng Đao Tam Lãng với vẻ mặt rất chi là lơ mơ.
Con ngươi của hắn không hề có tiêu cự, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh hẳn.
Thấy thế, trong lòng Cuồng Đao Tam Lãng lạnh ngắt.
Bạch tiền bối chưa tỉnh ngủ = thất thần = nguyên một cục thiên tai di động!
“Vân Tước Tử tiền bối, chiến thuật né tránh!” Cuồng Đao Tam Lãng hô lên.
Đồng thời, thân hình hắn cúi rạp xuống, lăn mình chiến thuật rời xa Bạch tiền bối trong nháy mắt.
“Đừng căng thẳng thế, Bạch đạo hữu không có dấu hiệu sẽ ngã xuống đâu.” Vân Tước Tử bình tĩnh nói.
Nhưng cô cũng đặt hết sự chú ý vào bước chân của Bạch để đề phòng bất trắc.
Bạch tiền bối ở phía đối diện lơ mơ nhìn về vị trí của Tam Lãng nửa ngày trời rồi quay đầu lại.
Sau đó hắn ngồi xuống tại chỗ, đặt tay xuống mặt đất.
Mặt đất Tỏa Tiên Ngục là do từng khối nham thạch kết thành, mỗi khối lại được gia cố phòng ngự tầng tầng lớp lớp, bên trên khắc phù văn trận pháp. Tổ hợp chúng với nhau tạo nên một đại trận phong ấn đỉnh phong, vô cùng phức tạp và rất khó phá hư.
Bạch tiền bối ngồi xuống, vươn tay túm một khối nham thạch rồi nhấc mạnh lên!
Khối nham thạch nặng trịch bị hắn kéo lên khỏi mặt đất.
Thế mà hiệu quả của đại trận phong ấn không bị kích phát ra.
Thiếu khối nham thạch này, trận pháp phức tạp chẳng khác nào bị đào một cái hố.
Kỳ Lân thú đang theo dõi trong chỗ tối chết sững người.
Khối đá vừa bị nhấc lên là tiết điểm – nhược điểm của toàn bộ trận pháp sao?
Không được, phải ngăn cô ấy lại!
Kỳ Lân thú hơi động suy nghĩ, nhưng nó còn chưa kịp ra tay thì Bạch tiền bối đã lần lượt nhấc lên thêm năm khối đá nữa.
Hắn vung tay một cái, sáu khối nham thạch được ghép thành một rương đá hình vuông.
Mỹ nhân rắn công đức tiến đến, dùng cái đuôi dài quấn chặt rương đá để nó không bị tách ra thành từng mảnh.
Cuối cùng, Bạch tiền bối chui vào rương đá này, cuộn mình lại.
Rương đá đóng nắp, chỉ để lại một khe hở nhỏ.
Phù văn chui ra từ rương đá đóng ấn lên khối đá, chỉ trong nháy mắt, một trận pháp phòng thủ dùng cho việc bế quan cực kì tinh diệu đã hoàn thành.
Vô cùng thuần thục!
Kỳ Lân thú đang âm thầm theo dõi: “…”
Tô Thị A Thập Lục: “…”
Vân Tước Tử Tiên Tử: “…”
“Mộng du à?” Cọng tóc ngố của Sở các chủ phát ra tiếng nói.
“Có thể đây là một loại bản năng. Nghe nói trước đây khi bế quan, Bạch tiền bối sẽ tạo nên một lớp xác đá bên ngoài để biến mình thành một pho tượng. Có lẽ hoàn cảnh ở Tỏa Tiên Ngục không đạt đến tiêu chuẩn địa điểm bế quan của Bạch tiền bối, nên ngài ấy mới thôi động thân thể theo bản năng để tạo nên một chỗ bế quan an toàn đáng tin hơn.” Tô Thị A Thập Lục phỏng đoán.
“An toàn sao?” Cuồng Đao Tam Lãng lại lăn chiến thuật quay lại.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử đánh giá Tỏa Tiên Ngục và đại trận phong ấn mà Bạch đạo hữu vừa đào ra, sau đó nhoẻn miệng cười.
Bạch đạo hữu đúng là một phúc tinh của mọi người.
Cô vốn đang chờ Bạch đạo hữu tỉnh dậy rồi phối hợp với hắn để vượt ngục.
Nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
Bạch đạo hữu đã trải phẳng con đường vượt ngục cho cô rồi.
“Mọi người chuẩn bị đi, chúng ta sẽ vượt ngục ra ngoài ngay bây giờ!” Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử truyền âm nói.
Dứt lời, mái tóc xanh lam dài của cô hơi hất lên.
Trên mái tóc ấy ngưng tụ từng luồng khí lạnh. Được khí lạnh tăng cường, toàn bộ mái tóc biến thành lưỡi đao sắc bén.
Tóc lam như đao bổ xuống hai cổ tay cô.
Hai bàn tay đứt lìa.
Vết thương bị băng phong kín, không chảy ra một giọt máu tươi.
Đồng thời, còng tay phong ấn linh lực trên cổ tay cô cũng rơi xuống.
Cuồng Đao Tam Lãng bên cạnh đã chuẩn bị trước.
Hai cánh tay của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử vừa rơi xuống thì hắn đã vươn tay đón được ngay rồi nâng chúng lên.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử đưa tay ấn một cái, cổ tay và bàn tay chạm vào nhau, vết thương khép lại, hoàn hảo như ban đầu.
“Tam Lãng lui ra!” Vân Tước Tử nói.
Cuồng Đao Tam Lãng vội vàng lùi về phía sau với tốc độ cực nhanh.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử lấy một lọ thuốc từ trong ngực ra.
Dường như hôm nay phản ứng của Kỳ Lân thú ẩn nấp trong bóng tối chậm mất nửa nhịp. Nó nhanh chóng ra tay, một bàn tay tạo thành từ tiên năng chụp xuống người Vân Tước Tử.
Tuy không biết cô ta muốn làm gì nhưng cứ ngăn cản lại là xong.
Đồng thời, nó kích hoạt cảnh báo của Tỏa Tiên Ngục.
Tinh!
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử đánh vỡ lọ thuốc kia.
Đồng thời, pháp thuật đã chuẩn bị sẵn sàng trên người cô lập tức kích hoạt.
Pháp thuật này được chuẩn bị trước khi cô và Tam Lãng ra tay, phù văn được cô vẽ ngay trên người mình.
“Minh chí [*], chúng sinh chứng giám. Nếu ta chứng đạo Huyền Thánh, hết thảy tà ma ngoại đạo trên thế gian này vĩnh viễn không thể nhập thế. Nếu không, ta sẽ phải chịu nỗi đau phân thây!”
[Minh chí: khắc sâu chí hướng vĩ đại vào lòng, ngụ ý chỉ chí hướng kiên định, đến chết không từ.]
Lấy cô làm trung tâm, một pháp thuật quái dị bộc phát ra.
Pháp thuật này cực kì cổ xưa. Khi nó được thi triển, có khí tức thời gian xa xưa tỏa ra từ thân thể Vân Tước Tử.
Tựa như pháp thuật bản nguyên từ thời thiên địa sơ khai.
Bàn tay lớn của Kỳ Lân thú đang đánh về phía Vân Tước Tử bị lực lượng pháp thuật đẩy ra, không thể tới gần cô được.
“Minh chí, chúng sinh chứng giám, nếu ta chứng đạo Huyền Thánh, tất cả chúng sinh trên thế gian này đều được tự tại, công đức vô lượng. Nếu không, ta sẽ phải chịu vạn kiếp gia thân, thân tử đạo tiêu.”
Giữa thiên địa, có khí tức khổng lồ tràn tới Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử, quấn quanh trên người cô.
“Điên rồi à?” Kỳ Lân thú trừng to mắt.
Nó có thể cảm ứng được vị tiên tử này đang thi triển một pháp thuật tương tự như “chí nguyện vĩ đại” của Phật môn, nhưng nó còn cao siêu và xa xưa hơn nhiều.
Thuật pháp kiểu chí nguyện này đã nói là phải làm.
Nếu không làm được thì không phải chuyện chơi đâu.
Nguyện vọng kiểu như “chúng sinh đều tự tại” này là có thể đem ra hứa bừa sao?
Đã thế, chỉ “chứng đạo Huyền Thánh” thôi mà nổ lời thề lớn đến vậy ư?
Chuyện này chẳng khác nào “Ta ước mình có một viên linh thạch nhất phẩm, ta nguyện đánh đổi mạng sống để lấy viên linh thạch nhất phẩm này”.
Giá trị vật cầu được với cái giá phải trả hoàn toàn không liên quan gì với nhau hết!
Nhưng lúc này, Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử vẫn chưa dừng lại.
“Minh chí, chúng sinh chứng giám. Nếu ta chứng đạo Huyền Thánh, chư thiên vạn giới, thế giới hòa bình, không còn chiến tranh. Nếu không, ta nguyện vỡ nát tựa sao trời!”
Hòa bình thế giới?
Vụ này đến Thiên Đạo còn không làm được, một kẻ mới chứng đạo Huyền Thánh như cô lấy đâu ra lá gan mà đi thề độc thế hả?
“Chứng thệ… Ha ha ha, ta đi chết đây!” Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử dang hai tay ra. Những chí nguyện to lớn này, đương nhiên là cô không thực hiện được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận