Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 655: Cuối cùng vẫn không thoát được à?

Chương 655: Cuối cùng vẫn không thoát được à?
Tống Thư Hàng vừa nói xong thì đột nhiên thấy có ánh mắt sắc lẻm đang nhìn mình chằm chằm.
Là ánh mắt của Bạch tiền bối!
Lúc này Bạch tiền bối đang xoa cằm suy tư và nhìn hắn đăm đăm.
Không... không phải chứ?
Đừng nói là Bạch Tôn Giả muốn bắt hắn diễn Cao Thăng sư huynh nhé? Tống Thư Hàng bắt đầu bất an.
Không được, không thể để Bạch Tôn Giả nảy ra suy nghĩ đó được!
Dù là ai diễn nhân vật Cao Thăng này, rồi trong quá trình quay phim cứ nhét hành nhân vật chính Bạch Tôn Giả hết lần này đến lần khác, lại còn tung đủ kiểu skill treo nhân vật chính lên đánh nữa… Tống Thư Hàng có dự cảm là lúc diễn xong, hơn 90% là người đó sẽ chẳng gặp chuyện tốt lành gì.
Còn nữa, Tống Thư Hàng cảm thấy mình có cái mặt rất chi là “hiền hòa”, chắc là không hợp để đóng một nhân vật phản diện như Cao Thăng sư huynh đâu ha?
Thế nhưng phải làm thế nào để Bạch Tôn Giả quên cái suy nghĩ đó đi bây giờ?
Trong lúc khẩn cấp, Tống Thư Hàng bỗng nảy ra một ý, hắn nghĩ đến nhóm Cửu Châu số 1.
Lúc trước khi các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 thương lượng về việc quay một bộ phim cho Bạch Tôn Giả thì có nhiều vị tỏ ra hứng thú lắm, thậm chí có đến hơn một nửa số tiền bối tỏ vẻ muốn sắm một vai trong bộ phim này nữa kia.
Nói vậy thì chắc chắn trong nhóm Cửu Châu số 1 sẽ có vị tiền bối nào đó ưng nhân vật Cao Thăng sư huynh này đúng không?
Thế thì có thể giải quyết vụ này rồi.
Thế là Tống Thư Hàng chủ động đề nghị:
“Tiền bối, ta có ý này hay lắm! Lần trước khi ta muốn quay một bộ phim thì có rất nhiều tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 biết, hơn nữa còn có rất nhiều tiền bối muốn sắm một vai trong phim. Hay là chúng ta gửi thiết lập nhân vật Cao Thăng sư huynh lên nhóm Cửu Châu số 1 xem có vị tiền bối nào có hứng với nhân vật này không đi? Rồi mình chọn một vị trong số đó để diễn, Bạch tiền bối thấy có được không?”
Đúng là một ý tưởng hoàn hảo hết chỗ chê, trong nhóm Cửu Châu số 1 có nhiều tiền bối như thế, chắc chắn là phải có một vị thích hợp với hình tượng Cao Thăng sư huynh trong mắt Bạch tiền bối chứ!
Bạch Tôn Giả thấy Tống Thư Hàng nói rất có lý. Ngài bèn gật đầu:
“Ừ, các đạo hữu trong nhóm có hứng với việc đóng phim đến thế cơ à? Thế thì đúng là không còn gì tốt hơn. Một khi đã vậy thì chúng ta liệt kê một bảng các nhân vật sẽ xuất hiện ở phần đầu đi, nhân vật nào mà chưa có diễn viên thì gửi qua nhóm Cửu Châu số 1, xem có đạo hữu nào có hứng diễn không.”
Về mặt kĩ thuật diễn xuất thì trừ mấy tiểu bối ra, kéo đại thành viên nào trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng là ảnh đế cả.
Bởi vì đa số các tu sĩ đều đã sắm vai vô số nhân vật khác nhau trong cuộc đời đằng đẵng của mình. Có một số tu sĩ đã diễn từ tổ sư gia của chính mình cho đến bối phận bây giờ của mình nữa kia.
Đặc biệt là Đồng Quái Tiên Sư. Nói thật… Đồng Quái Tiên Sư chính là diễn viên phái thực lực chân chính trong nhóm Cửu Châu số 1, nếu hắn muốn thì một mình hắn cũng có thể diễn cả một bộ phim hoàn chỉnh luôn!
Dịch dung liên tục thành đủ loại nhân vật rồi dùng kĩ thuật cắt nối biên tập tình tiết phim, thế là có một bộ phim rồi. Hơn nữa đảm bảo là không ai sẽ tin cả bộ phim này chỉ có duy nhất một diễn viên.
“Không thành vấn đề, tiền bối. Chờ Cao Mỗ Mỗ tỉnh dậy thì ta sẽ bảo cậu ta nhanh chóng hoàn thiện kịch bản với Thôn Vân đại sư, rồi liệt kê các nhân vật ra để chuyển tới không gian của nhóm Cửu Châu số 1.”
Tống Thư Hàng thầm nắm tay trong đầu.
YES! Tránh thoát một kiếp thành công!
Bạch Tôn Giả gật đầu cười, sau đó đánh giá Tống Thư Hàng từ đầu đến chân một lượt rồi xem tiếp câu chuyện mà Cao Mỗ Mỗ viết.
Phần mở đầu của Cao Mỗ Mỗ cũng không dài, đặc biệt là những tình tiết ở đoạn sau chỉ là một vài đoạn ngắn nghe được từ chỗ Thiên Nhai Tử đạo trưởng. Cao Mỗ Mỗ còn chưa viết hết những tư liệu đó vào trong kịch bản của mình.
Bạch Tôn Giả xem xong phần mở đầu rồi khép kịch bản lại và lẩm bẩm nói:
“Sao ta thấy nhân vật chính thảm thế nhỉ?”
“Bởi vì như vậy thì có thể tôn lên sự tịch mịch của anh hùng, hơn nữa sắc thái bi kịch thì sẽ khiến cho hình tượng của nhân vật chính được toàn diện hơn, đi vào lòng người hơn. Những bi kịch này cũng là động lực để cho nhân vật chính quật khởi phản kháng kẻ thù nữa đó!”
Tống Thư Hàng giải thích.
Ừm, thực ra thì đây toàn là những lời mà Cao Mỗ Mỗ đã giải thích với hắn.
Kệ người khác có tin hay không, Tống Thư Hàng vẫn tin sái cổ.
“Ừ, cũng đúng. Hơn nữa nói thật là ta cảm thấy nhân vật như vậy cũng thú vị lắm.”
Bạch Tôn Giả nhẹ nhàng đóng kịch bản lại rồi đi cùng Tống Thư Hàng ra khỏi phòng của Cao Mỗ Mỗ.


Tống Thư Hàng đi bên cạnh Bạch tiền bối.
“Đúng rồi, Thư Hàng à, ngươi đã tấn chức lên cảnh giới tam phẩm rồi đúng không? Vậy lúc nào có thời gian thì chúng ta liên hệ với Dược Sư, lấy bản hoàn chỉnh của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công từ chỗ đệ tử Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị Diệt Phượng tóm được qua đây đi.”
Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng vốn đang định đề cập vấn đề công pháp với Bạch Tôn Giả, không ngờ Bạch Tôn Giả đã tự nói tới trước.
“Bạch tiền bối, thực ra ta đã có công pháp Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công từ tầng một đến tầng bốn rồi.”
Tống Thư Hàng cười hì hì rồi lấy sợi xích vàng ra.
Sau khi phá giải mật mã của sợi xích vàng, Tống Thư Hàng đã có được Kình Thôn thuật, giúp cho hắn luyện thành Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí trong cơ thể.
Ngoài ra còn có công pháp Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công bốn tầng đầu tiên.
Tống Thư Hàng kể lại chuyện có được công pháp bốn tầng đầu từ xích vàng cho Bạch tiền bối, rồi đưa cả sợi xích và mật khẩu cho Bạch Tôn Giả luôn.
Ý thức của Bạch Tôn Giả chủ động tiến vào không gian truyền thừa của sợi xích vàng, tiếp xúc với truyền thừa Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công trong nó, gồm có truyền thừa bốn tầng công pháp đầu tiên và Kình Thôn thuật.
Sau thời gian mấy hơi thở, ý thức của Bạch Tôn Giả rời khỏi không gian truyền thừa.
Ngài xoa cằm rồi rơi vào trầm tư.
Mãi một lúc lâu sau, Bạch Tôn Giả mới nói:
“Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công này đúng là thú vị giống như tưởng tượng của ta. Trong đó có nhiều chỗ rất đáng để tham khảo đó. Đi, Thư Hàng, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh đi.”


Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả đi tới phòng luyện công ở phía sau biệt thự của Ngư Kiều Kiều.
Bạch Tôn Giả nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên công pháp Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công tầng thứ ba và thứ tư.
Một lát sau, Bạch Tôn Giả mở mắt ra, trong mắt tỏa ánh vàng, hình thành nên vô số chữ vàng giữa không trung. Những con chữ màu vàng ấy tạo nên ba mươi ba hạt tròn, không ngừng quay trước mặt Bạch Tôn Giả.
Giống như lúc trước khi truyền thụ môn công pháp này cho Tống Thư Hàng, ba mươi ba hạt phù văn vàng kim này chính là do công pháp tầng thứ ba, bốn của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công biến thành.
Bạch Tôn Giả nhìn những phù văn ấy rồi rơi vào trầm tư.
Phiên bản Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công lần này là từ trong không gian truyền thừa của xích vàng truyền ra, không có nhiều lỗ hổng như bản công pháp mà đệ tử của Tam Thập Tam Thú Thần Tông giao dịch lúc trước.
“Gần như không có chỗ nào cần tu chỉnh cả, không hổ là công pháp trấn tông của Tam Thập Tam Thú Thần Tông được truyền thừa dài lâu, đã đến mức độ gần như hoàn mỹ rồi.”
Bạch Tôn Giả nói.
Tuy nói là nói thế, nhưng Bạch Tôn Giả vẫn vươn tay sửa chữa một chút trên những phù văn vàng kim, bỏ chỗ này một chút, sửa chỗ kia một chút.
Những chỗ cần tu chỉnh này không phải là công pháp có vấn đề, mà là sau khi được Bạch Tôn Giả tu chỉnh xong thì công pháp tầng thứ ba và bốn của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công lại càng phù hợp với Tống Thư Hàng hơn một chút.
Vì lúc trước khi Tống Thư Hàng tu luyện công pháp tầng một và hai thì cũng đã được Bạch Tôn Giả sửa chữa qua, cho nên nó tồn tại một chút chênh lệch rất nhỏ so với bản gốc.
“Tốt rồi, thế này là gần như hoàn mỹ rồi.”
Bạch Tôn Giả gật đầu hài lòng rồi vươn tay điểm một cái trong hư không, phù văn vàng kim biến thành hai chương công pháp.
Tống Thư Hàng đã có kinh nghiệm, không cần Bạch Tôn Giả nhắc nhở, hắn đã nhớ hai chương công pháp này với tốc độ nhanh nhất.
“Bây giờ Thư Hàng ngươi có thể tiến hành tu luyện ngay tầng thứ ba, tầng bốn có đề cập tới tiên thiên chân khí, ta có một vài linh cảm, có lẽ có thể dung hòa vào đó. Để qua một thời gian nữa, ta thử xem có thể sửa cho nó tốt hơn không.”
Bạch Tôn Giả giải thích.
“Cảm ơn Bạch tiền bối.”
“Không cần khách khí. Còn nữa, Thư Hàng, chúc mừng ngươi tấn chức lên tam phẩm.”
Bạch Tôn Giả nói.
Tu sĩ cảnh giới Chiến Vương tam phẩm, chỉ cần không chết vì tai nạn hay thi triển một vài pháp thuật cấm kị thiêu đốt thọ nguyên thì hoàn toàn có thể sống đến hơn ba trăm tuổi.
Bạch Tôn Giả:
“Thế này thì lần sau ta xuất quan, chắc là vẫn có thể gặp Thư Hàng tiểu hữu rồi.”
Lần này đi tới di tích động phủ của Trường Sinh Giả Trình Lâm, Bạch Tôn Giả có rất nhiều lĩnh ngộ. Một thời gian nữa hắn sẽ lại bế quan.
Lần bế quan này có lẽ sẽ hơi dài, ít nhất cũng phải tầm một trăm năm mươi năm, thậm chí có thể sẽ kéo dài đến gần hai trăm năm.
Trước khi bế quan, hắn muốn quay xong bộ phim kia… và cả cấm địa mà Tống Thư Hàng đang giữ cách mở cửa nữa, Bạch Tôn Giả rất có hứng với hai việc này.
Cho nên ít nhất cũng phải làm xong hai việc ấy rồi hắn mới bế quan.
Tống Thư Hàng cười nói:
“Thế thì lần sau Bạch tiền bối xuất quan thì, lại để ta đến đón ngài nhé.”
“Ừ.”
Nói đến việc này, đột nhiên Bạch Tôn Giả hơi mất hứng. Rõ ràng ngài đã có thể khống chế mị lực quái dị của bản thân rồi, mà sao các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 trốn mình như trốn tà thế nhỉ?
Ví dụ như cái vị Hiến Công đạo hữu mặt đỏ đang đào hầm đặt cạm bẫy ở bên ngoài biệt thự kia kìa.
Không biết Hiến Công Cư Sĩ đào nhiều cạm bẫy như thế để làm gì nữa.
“À đúng rồi, Thư Hàng này.”
Bạch Tôn Giả lên tiếng, dường như ngài vừa nghĩ ra gì đó.
Tống Thư Hàng:
“?”
Bạch Tôn Giả:
“Ta nghĩ từ nãy đến giờ, rồi điểm qua hình tượng của tất cả các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 một lần, nghĩ tới nghĩ lui, ta thấy cái nhân vật Cao Thăng kia…”
“Để Tam Lãng tiền bối diễn là hợp nhất đúng không?”
Tống Thư Hàng cướp lời đáp luôn. Chắc là Tam Lãng tiền bối thích lao đầu chỗ chết thích cái nhân vật tìm chết đó lắm.
“Không, Tam Lãng đạo hữu không được.”
Bạch Tôn Giả lắc đầu rồi nói rất nghiêm túc:
“Ta thấy Thư Hàng tiểu hữu thích hợp lắm đấy.”
Tống Thư Hàng:
“…”
Cuối cùng vẫn không trốn thoát được à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận