Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2021: Con đường dài nhất ta đã từng đi

Chương 2021: Con đường dài nhất ta đã từng đi
Mái tóc dài của Tống Thư Hàng bay tán loạn, tâm tình của hắn hiện giờ cũng hỗn loạn như chính mái tóc của mình vậy.
Đồng thời trong lòng của hắn cũng đoán được đại khái một trong những nguyên nhân kích hoạt ‘tình tiết ẩn’ rồi, đó chính là tóc dài!
Tóc dài cộng thêm một số nhân tố khác mà hắn chưa nghĩ ra đã cùng kích hoạt tình tiết ẩn lần này.
Nếu như đã đoán được nguyên nhân thì hóa giải sẽ dễ dàng hơn.
Tống Thư Hàng vung tay ra, ‘song đao Ô Tặc Bạo Quân’ trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú xuất hiện trong tay hắn. Hắn cầm trường đao cắt mái tóc dài của mình đi.
Mái tóc tung bay, tóc dài biến thành tóc ngắn.
Tống Thư Hàng hài lòng gật đầu.
Không có tóc dài thì sẽ không kích hoạt tình tiết ẩn mới như khi nãy nữa.
Vậy lát nữa, khi thiếu niên áo xanh lại xuất hiện thì chắc sẽ là thiếu niên bình thường trước kia.
Khà khà khà!
Tống Thư Hàng giơ song đao lên, đợi thiếu niên áo xanh xuất hiện lại.
Đồng thời, trong đầu của hắn bắt đầu sắp xếp lại nội dung mà ‘tình tiết ẩn mới’ lần này muốn thể hiện.
Chắc chắn tuyến thời gian của tình tiết ẩn lần này xảy ra sau [Tiểu Bạch, đợi ngươi tóc dài đến eo] lần trước.
Hơn nữa, trong tình tiết ẩn này, thiếu niên áo xanh cưỡi bạch mã đã lỡ chọc giận ‘Tiểu Bạch’, vì thế khi xuất hiện hắn mới không tiếp xúc với ‘Tiểu Bạch’ luôn mà lại đứng ở cồn cát đằng xa múa võ. Trước khi ‘Tiểu Bạch’ nguôi giận, hắn luyện võ xong sẽ rời đi ngay.
Ngoài ra còn một điểm đáng chú ý nữa là ‘Tiểu Bạch’ đang để tóc dài.
Mặc kệ sau này tóc của ‘Tiểu Bạch’ có dài tới eo hay không, nhưng Tiểu Bạch thật sự đang nuôi tóc dài.
“Chậc chậc chậc.”
Khóe miệng của Tống Thư Hàng nhếch lên, lại biết thêm được một quá khứ đen tối khác của Bạch tiền bối rồi.
Leng keng ~
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì tiếng chuông ngựa lại vang lên.
Lần này, thiếu niên áo xanh cưỡi bạch mã trở lại nhanh hơn lần trước.
[Không sai, thế này mới đúng là khoảng cách thời gian xuất hiện lại bình thường của ‘thiếu niên áo xanh’.]
Tống Thư Hàng thầm nhủ.
Thiếu niên áo xanh ngày trước treo hắn lên đánh, hành xác hắn đến rơi lệ lần nào cũng xuất hiện lại nhanh như thế đấy.
Đến rồi đến rồi.
Tống Thư Hàng quay đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng chuông.
Thân ảnh một người một ngựa lại hiện lên lần nữa.
Nhưng lần này… không phải là thiếu niên.
Thiếu niên kia… đã trưởng thành rồi.
Vẫn tuấn mỹ như trước, dáng vẻ của hắn giống Bạch tiền bối hiện giờ tới ba phần.
Tống Thư Hàng ngẩn ra, mình lại kích hoạt tình tiết ẩn mới rồi à?
“Tiểu Bạch, ngươi cắt tóc rồi.”
Thiếu niên phiên bản tóc dài lên tiếng, giọng nói của hắn không còn trẻ trung nữa mà có thêm vẻ trầm ổn.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn trời.
Lúc trước để tóc dài thì kích hoạt tình tiết ẩn thứ hai, không ngờ cắt tóc rồi lại kích hoạt thêm tình tiết ẩn thứ ba thế này.
Hắn chỉ muốn thiếu niên áo xanh cưỡi ngựa trắng ban đầu thôi.
Thôi bỏ đi, mặc kệ vậy.
Bất kể là già hay trẻ, dù sao cũng đều là ‘thiếu niên áo xanh’.
Đập hắn.
Tống Thư Hàng tung người nhảy lên, chân đạp hoa sen đen, thân pháp ‘Quân Tử Vạn Lý Hành’ được thi triển tới cực hạn.
Cùng lúc đó, hắn phất tay trái, tế ‘đao Ô Tặc Bạo Quân’ bên trái ra.
Đao Độn Nguyệt Quang!
Bảo đao biến thành ánh trăng, như ẩn như hiện, chém về phía thiếu niên áo xanh.
Cổ tay phải của hắn chuyển động.
Ngọn lửa hừng hực bốc lên trên thân đao, đao ý trảm thiên ngưng tụ thành Phần Thiên Hỏa Diễm Đao.
“Ha ha ha, Tiểu Bạch ngươi vẫn không thay đổi gì cả.”
Thiếu niên áo xanh cười to sảng khoái.
Sau đó hắn vươn tay tế ra một thanh trường kiếm.
Kiếm quang lóe lên, hắn dùng một thủ pháp xảo diệu để chặn ‘Đao Độn Nguyệt Quang’ lại.
“Đi!”
Cùng lúc đó, một thanh nhuyễn kiếm bay ra từ thắt lưng của hắn, hóa thành kiếm quang bảy màu, chém về phía Tống Thư Hàng.
Lấy kiếm pháp đối phó với ‘ngự đao thuật’ của Tống Thư Hàng.
Lại dùng ‘ngự kiếm thuật’ để đối phó với Phần Thiên Hỏa Diễm Đao.
Hai người bị cuốn vào cuộc chiến một lần nữa.
Một người một kiếm đại chiến với bảo đao trong không trung.
Một người một đao dây dưa với phi kiếm trên bầu trời.
Vì để duy trì thế cân bằng, Tống Thư Hàng không thể không thử sử dụng ‘Ngự Đao Tàn Đao’.
Chính là đao pháp mà Hằng Hỏa tiền bối chuẩn bị cho hắn.
Vừa học vừa ứng dụng.
Thiên phú ‘đao đạo’ của Tống Thư Hàng quả thật rất xuất chúng.
Trước đây từng có tiền bối đánh giá Tống Thư Hàng như thế này: Nếu như số liệu hóa thiên phú đao pháp, thiên tài đao đạo thông thường sẽ được chia điểm như sau: thiên phú kiếm thuật 1, thiên phú đao pháp 9 hoặc là lệch hẳn, thiên phú kiếm thuật 0, thiên phú đao pháp 10.
Mà Tống Thư Hàng lại chia điểm như thế này: Thiên phú kiếm thuật -10, thiên phú đao pháp 20.
Vừa học vừa dùng mà hắn lại có thể theo kịp tiết tấu của ‘thiếu niên áo xanh’, phải chăng là do thiếu niên kia luôn phối hợp với hắn?
Trận tỷ thí này không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Tống Thư Hàng toàn tâm toàn ý dốc sức chiến đấu, đắm chìm trong việc tu luyện ‘Tàn Đao’.
Bất tri bất giác, cả bộ ‘Tàn Đao’ đã được hắn thi triển từ đầu đến cuối một lượt.
“Sắp hết giờ rồi đấy Tiểu Bạch.”
Thiếu niên áo xanh lên tiếng.
Dứt lời, hắn lập tức lui lại.
“Lộc cộc!”
m thanh quen thuộc vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Một cái móng ngựa nện thẳng lên người hắn, đạp hắn nằm bẹp xuống đất.
Mặt của Tống Thư Hàng chôn dưới cát: “…”
“Ha ha ha ha.”
Thiếu niên áo xanh ngồi xổm bên cạnh Tống Thư Hàng, vươn tay ra chọc lên người hắn.
Tống Thư Hàng đang định ngẩng đầu lên, nhưng đúng lúc này, tay của thiếu niên áo xanh đặt lên đầu hắn, ấn nó vào trong cát.
Loài người lại độc ác đến mức này ư?
Lúc này nhân tính xấu xa đã được bộc lộ hoàn toàn.
“Ngươi nói xem tại sao con người đều phải chết nhỉ? Tiểu Bạch.”
Thiếu niên áo xanh đột nhiên lên tiếng.
Tống Thư Hàng: “???”
Tình tiết ẩn thứ ba này lại có thêm tiến triển khó đỡ gì mới à?
Nên hắn yên lặng vùi mặt mình xuống sa mạc, phối hợp với nội dung vở kịch.
“Cho dù là tu luyện giả, nếu bị giết thì cũng phải chết.”
Thiếu niên áo xanh tiếp tục nói.
[Không, tu luyện giả bị giết vẫn có thể sống lại à nha ~ giống như ta nè.]
Tống Thư Hàng thầm đáp, nhưng hắn không lên tiếng, sợ quấy nhiễu hướng phát triển của tình tiết.
“A, hết giờ rồi.”
Thiếu niên áo xanh đột nhiên nói.
Sau đó hắn đứng bật dậy, nhảy lên trên mình bạch mã.
Bạch mã nhấc chân, phi nước đại rồi biến mất giữa sa mạc.
Tống Thư Hàng thộn mặt ra: “???”
Tình tiết đâu, tình tiết tiếp theo đâu?
“Ta đợi cả buổi trời như thế rồi, ngươi phải kể nốt tình tiết tiếp theo cho ta đi chứ.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời rồi nói…
“Tình tiết tiếp theo ta còn chưa viết xong.”
Lúc này, một giọng nói trong veo vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vừa quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy ‘Tiểu Bạch’ đang ngồi khoanh chân trong sa mạc, cầm một nhánh cây vẽ lên mặt cát.
“Tiểu Bạch?”
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào Bạch tiền bối phiên bản nhỏ.
“Là Bạch tiền bối.”
Tiểu Bạch ném nhánh cây đi, hài lòng vỗ tay:
“Đợi ta viết xong tình tiết tiếp theo rồi lại thả ngươi vào đây.”
“…”
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật:
“Thế Bạch tiền bối, tình tiết ẩn thứ lúc trước và thứ ba khi nãy là?”
“Ừm, đều là ta viết ra ngay tại chỗ đấy.”
Bạch tiền bối gật đầu:
“Ta viết ra từng cái theo tâm lý của ngươi.”
Hóa ra con đường dài nhất mà ta đi qua chính là chiêu trò của Bạch tiền bối ngài. (*)
(*) tất cả mọi con đường mà ta đi đều do ngươi bố trí, ta bị nhốt bên trong không tìm thấy lối ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận