Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1270: Phù dâu? Phù rể?

Chương 1270: Phù dâu? Phù rể?
Nghe thấy cái tên này, trong đầu Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới Đậu Đậu.
Cái vị ngày mai sẽ trở thành cô dâu kia sẽ không bỏ nhà ra đi đấy chứ, chẳng phải ‘Tàng Thiên Câu’ Chu Ly đang trông trừng nó à?
Mà cũng có thể lắm… dù sao thì Đậu Đậu cũng là chuyên gia bỏ nhà đi bụi mà, thủ đoạn của Chu Ly bị Đậu Đậu nhìn thấu tuốt rồi, không ngăn nổi nó thật.
Nhưng Đậu Đậu vẫn chưa tấn thăng lên ngũ phẩm, nếu như Nicholas Đậu này thật sự là Đậu Đậu thì nó đã dùng loại huyễn thuật gì đó biến thành hình người rồi nói chuyện với mẹ hắn chăng?
“Con về ngay đây.”
Tống Thư Hàng đáp.
Nếu là Đậu Đậu thật thì hôm nay nó chạy đến thành phố Văn Châu làm gì? Mai là hôn lễ của nó rồi. Cho dù có muốn tìm hắn thì cũng nên đến đại học Giang Nam mới đúng chứ?
Mang theo một bụng nghi hoặc, Tống Thư Hàng chạy vội về nhà.
Sau khi mở cửa nhà, hắn đứng từ xa nhìn bóng mẹ Tống bận rộn trong bếp.
Một người đàn ông có mái tóc dài màu vàng đang ngồi trong phòng khách.
Ngũ quan của hắn là kiểu con lai Trung Tây, mặt mũi hiền hòa, ánh mắt thâm thúy.
Người đàn ông đó đang bê ly trà, lúc nhìn thấy Tống Thư Hàng thì mỉm cười ngại ngùng.
Tống Thư Hàng thử cảm ứng khí tức trên người đối phương nhưng người đàn ông tóc vàng này không có một chút sức mạnh nào, thoạt nhìn giống như một người bình thường vậy.
Mẹ Tống:
“Thư Hàng, con về rồi à. Tiếp bạn con đi nhé, mẹ chuẩn bị điểm tâm cho hai đứa.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Vâng ạ.”
Sau đó, hắn ngồi xuống bên cạnh người đàn ông tóc vàng kia, đè giọng xuống nói:
“Đậu Đậu?”
“Gâu, bây giờ hãy gọi ta là Nicholas Đậu.”
Người đàn ông tóc vàng trả lời.
Tống Thư Hàng: “…”
Nhìn trời, đúng là Đậu Đậu thật.
“Sao ngươi lại chạy đến đây thế? Còn lấy cái tên dở hơi này là sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đậu Đậu lấy ra một tấm chứng minh nhân dân, đưa cho Tống Thư Hàng:
“Lúc trước ta có nhờ Tuyết Lang Động Chủ làm cho mình một tấm chứng minh nhân dân của nhân loại, trên chứng minh lấy tên như thế. Gâu ~ Nên lần này ta dùng nó luôn.”
Tống Thư Hàng nhìn chứng minh, mấy chữ “Nicholas Đậu” viết bằng tiếng Trung trên đó quá nổi bật. Bên cạnh còn kèm theo bức ảnh của một người đàn ông tóc vàng.
Lấy tên thế này thật sự không vấn đề gì à? Chắc Tuyết Lang Động Chủ sẽ không dùng chứng minh nhân dân giả này để lừa Đậu Đậu chứ?
“Còn dáng vẻ của ngươi là sao? Không phải ngươi là Kinh Ba à? Chẳng lẽ ngươi còn có huyết thống của loài chó khác ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Kinh Ba là chó Trung Quốc thuần mà, sao Đậu Đậu lại có dáng vẻ như con lai thế này?
Đậu Đậu hất mái tóc dài vàng kim:
“Đương nhiên là để phối hơp với tấm ảnh trên chứng minh nhân dân rồi. Lúc chụp hình ta vẫn chưa thể huyễn hóa thành con người được, nên Tuyết Lang Động Chủ mới lấy ảnh của một ngôi sao quốc tế về thay đổi một chút, thế là có hình dáng như hiện tại của ta.”
Tống Thư Hàng:
“Thế là bây giờ ngươi đang dùng huyễn thuật à?”
“Đúng thế, lợi dụng một pháp khí đặc biệt mà huyễn hóa thành đấy. Hiệu quả chân thật, hơn nữa còn thu được khí tức của mình lại. Trước đây nhờ vào pháp khí này mà ta nhiều lần tránh được sự đuổi bắt của Chu Ly. Nhưng sau đó hắn đã tìm được cách phá giải pháp khí của ta, nên lâu lắm rồi ta không dùng nó nữa.”
Đậu Đậu than thở nói.
Khoa học kỹ thuật phát triển từng ngày, tu chân cũng không ngừng tiến bộ. Thủ đoạn truy tung và phản truy tung đồng thời cũng được update liên tục.
Phương pháp truy tung của Chu Ly có hậu thuẫn là Hoàng Sơn Chân Quân và một đoàn đội đầy đủ, mà thủ đoạn phản truy tung hay pháp khí của Đậu Đậu là tự nó phải tìm cách đi làm.
Nghĩ tới điểm này, Đậu Đậu lại thấy mệt tim lắm.
“Hôm nay ngươi lại bỏ nhà đi bụi à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đậu Đậu thở dài:
“Hôm nay thì không, ta xin Hoàng Sơn ngu ngốc cho ra ngoài đấy, có thể đi dạo một ngày, sáu giờ chiều này phải về rồi.”
“Vậy ngươi chạy tới thành phố Văn Châu làm gì? Nếu không phải đúng lúc hôm nay ta về thì ngươi không gặp được ta đâu đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
Đậu Đậu trợn mắt lên:
“Ta cũng có cố ý tới tìm ngươi đâu, ta đến để thăm mấy người bạn cũ, sau đó nhớ ra nhà ngươi cũng ở gần đây nên tiện đường ghé qua thôi. Còn nữa… ta nghe nói ở thành phố Văn Châu mới mở một bệnh viện, sở hữu kỹ thuật chuyển giới tuyệt đỉnh của Thái Lan nên muốn đến xem thử.”
“Hả? Kỹ thuật chuyển giới?”
Tống Thư Hàng ngơ ngác.
“Ừ, ngày mai ta lấy chồng rồi.”
Đậu Đậu nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, đáp:
“Ta biết, ta còn có thiệp mời của Hoàng Sơn Chân Quân đây.”
“Thế rồi tối qua ta với Tiểu Đậu Đậu nhìn nhau cả buổi tối, phát hiện ra nó còn chưa biến mất.”
Đậu Đậu nghiêm túc nói.
Tống Thư Hàng: “Hả?”
Đậu Đậu nói tiếp:
“Nhưng ta phải lấy chồng, đối tượng kết hôn là một vị khuyển gia. Vì thế ta vẫn luôn hoài nghi mình là một cô chó cái, có điều từ nhỏ Hoàng Sơn ngu ngốc đã thi triển pháp thuật với ta. Đợi đến thời gian thích hợp thì nói không chừng ta sẽ biến thành một cô chó thật. Nhưng ngày mai ta phải kết hôn rồi mà bây giờ còn chưa biến thành cô chó đây này.”
“Thế nên ngươi muốn tìm bệnh viện chuyển giới, làm phẫu thuật để biến thành giống cái à?”
Tống Thư Hàng thử hỏi.
“He he, sao có thể thế được.”
Đậu Đậu cười hề hề:
“Ta đang nghĩ, nếu như ngộ nhỡ ta biến thành một cô chó thật thì lập tức tìm đến bệnh viện này rồi để phẫu thuật lại cho chuẩn men. Ta đây không thèm biến thành con gái để lấy chồng đâu, thế thì hủy tam quan lắm.”
Tống Thư Hàng: “…”
Sau khi nói xong, Đậu Đậu lại tựa vào sô pha, hai tay bưng ly trà xoay vòng.
Ngoại hình hiện tại của hắn là do huyễn hóa mà ra, nên thực tế nó đang dùng hai móng vuốt trước để xoay tròn ly trà đúng không? Động tác này có độ khó cao lắm nha.
Từ khi quen Đậu Đậu đến giờ, đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng nhìn thấy nó ủ rũ như thế.
Chiêu “gả Đậu Đậu” này của Hoàng Sơn Chân Quân đúng là hành nó thảm luôn.
“Đậu Đậu, bây giờ ngươi có hối hận vì đã sáng tác ra “Bài ca Hoàng Sơn ngu ngốc” không.”
Tống Thư Hàng hỏi.
Hoàng Sơn Chân Quân quyết định gả Đậu Đậu đi là do nó đã hát “Bài ca Hoàng Sơn ngu ngốc” trước mặt bao người trong cuộc thi máy kéo.
“Làm gì có chuyện ấy được, hậu quả do bản thân tự tìm chết, cắn chặt răng cũng phải chịu. Đây là danh ngôn trước đây của Tam Lãng. Mọi người đều là người trưởng thành, phải dám gánh vác trách nhiệm.”
Đậu Đậu nói với vẻ đắc ý:
“Nếu như thời gian có thể quay trở lại, khi phát “Bài ca Hoàng Sơn ngu ngốc” ấy ta sẽ bật tiếng to thêm ba phần, để bài hát đó oanh liệt hơn nữa!”
Bệnh Tam Lãng đã vào giai đoạn cuối, hết cứu rồi.
Sau khi cơn kích động qua đi, Đậu Đậu lại xìu xuống.
Một lúc lâu sau.
“Thư Hàng, ngươi có phải là bạn của ta không?”
Đậu Đậu đột nhiên hỏi
Tống Thư Hàng thấy Đậu Đậu ủ rũ, mềm lòng nói:
“Coi như thế đi.”
Khi hắn vừa bước chân vào tu chân giới, Đậu Đậu đã giúp đỡ hắn không ít… tuy rằng cũng chọc thêm khá nhiều phiền phức cho hắn.
“Thế Thư Hàng này, nếu như là bạn bè, có phải cũng nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu không?”
Hai mắt Đậu Đậu sáng lên:
“Vì thế, hôm ta lấy chồng, ngươi làm phù rể… không đúng, làm phù dâu của ta đi!”
“Ta từ chối!”
Tống Thư Hàng nói.
Đậu Đậu: “Người là kẻ dối trá, chẳng phải đã nói làm bạn tốt cả đời này sao?”
“Cả đời làm bạn tốt thì không vấn đề gì, làm phù dâu thì không được.”
Tống Thư Hàng nói.
“Đám các ngươi chẳng có ai đáng tin hết.”
Đậu Đậu cắn răng nói.
Tống Thư Hàng:
“Ngươi chạy đến thành phố Văn Châu tìm bạn thân là để người ta làm phù rể…à phù dâu à?”
“Nếu không ngươi nghĩ rằng ta chạy từ xa đến đây làm gì.”
Đậu Đậu lườm hắn một cái.
Tống Thư Hàng niết cằm, cười bảo:
“Khà khà, ngươi đồng ý gả cho người ta, không phản kháng nữa à?”
Còn chủ động lập đoàn phù dâu, Đậu Đậu đã khuất phục trước vận mệnh rồi ư?
“Không có gì để phản kháng cả, dù sao “lấy chồng” chỉ là một nghi thức mà thôi. Ngươi đã từng nghe câu này chưa? “Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.” Chỉ cần ta lấy chồng rồi thì tên ngốc Hoàng Sơn cũng không quản được ta nữa, đến lúc đó vừa xong hôn lễ là ta chạy ngay, hề hề hề.”
Đậu Đậu cười đắc ý.
Nhưng sau khi đắc ý xong, Đậu Đậu lại ủ rũ.
Chứng sợ hãi trước hôn nhân à?
Hay là sắp lập gia đình nên không nỡ rời xa Hoàng Sơn Chân Quân?
Dù sao thì bộ dáng ủ rũ này của Đậu Đậu thật sự rất hiếm thấy.
Tống Thư Hàng không đành lòng nên nói:
“Đậu Đậu, ngươi có từng nghĩ qua… nếu như người kết hôn ngươi là một cô chó thì sao?”
Tuy rằng trên danh nghĩa đối tượng kết hôn của Đậu Đậu là đại huynh của Phù Sinh Tiên Tử. Nhưng nếu như tình tiết diễn ra thuận lợi, đến lúc đó rất có thể người lấy Đậu Đậu là cô chó Phù Sinh Tiên Tử.
“Ha ha.”
Đậu Đậu ngẩng đầu lên, u buồn nói:
“Trước đây cũng có nhiều người bạn an ủi ta như thế, cũng giải thích với tính cách của tên Hoàng Sơn ngu ngốc thì sẽ không gả ta cho một vị khuyển gia. Nhưng mà… hôm qua ta nhìn thấy tân lang rồi, nó là một khuyển gia cường đại cấp trưởng lão của Phệ Thiên Doanh.”
Tống Thư Hàng: “…”
Là đại huynh của Phù Sinh Tiên Tử à? Nghe tiên tử nói, đại huynh của cô ấy lăn lộn ở Phệ Thiên Doanh khá lắm.
“Không lằng nhằng nữa, ta phải tiếp tục đi tìm mấy tên bạn thân nữa. Xem có ai nguyện đồng cam cộng khổ, làm phù dâu của ta hay không.”
Đậu Đậu đứng dậy, đặt ly trà xuống.
Tống Thư Hàng đề nghị:
“Đậu Đậu, chi bằng ngươi đi tìm bạn thân là nữ tu đi, hoặc là kiểu giới tính linh hoạt như Bạch Hạc Chân Quân ấy, dù sao thì cũng là làm phù dâu, nam tu bình thường chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”
“Không được.”
Đậu Đậu buồn bã nói:
“Bạn tốt là nữ tu của ta toàn là Sở Sở. Còn lâu ta mới nói chuyện mình sắp lấy chồng cho họ biết.”
“Ha ha ~~”
Tống Thư Hàng bật cười.
Đậu Đậu trợn mắt lên.
“Nếu như thật sự không được thì ngươi lên nhóm Cửu Châu số 1 tìm mấy vị tiên tử cho đủ số thôi. Lệ Chi Tiên Tử này, Lưu Huỳnh Tiên Tử này, Đông Phương Tiên Tử này… nếu người nhờ bọn thì chắc họ sẽ đồng ý làm phù dâu cho ngươi đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
“Không.”
Đậu Đậu lắc đầu:
“Lấy chồng đã là chuyện rất mất mặt rồi, nếu như tìm họ làm phù dâu thì chỉ có nước bị cười nhạo hơn thôi.”
Cho nên… Đậu Đậu muốn tìm một đám “nam” phù dâu để cùng gánh chuyện “mất mặt” này à?
“Thực ra ấy Đậu Đậu, tuy rằng Hoàng Sơn Chân Quân nói ngươi phải “gả”, nhưng ngươi có thể chủ động một chút, bày ra tư thế “lấy vợ”, ngươi tổ chức một đội ngũ phù rể, lấy tư thái đón dâu mà rước đối phương vào nhà.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ơ?”
Hai mắt Đậu Đậu sáng lên.
Tuy rằng Hoàng Sơn Chân Quân nói muốn “gả” nó đi nhưng nó chuẩn men mà, dựa vào cái gì mà bắt nó gả chứ?
“Thư Hàng, chúng ta là bạn tốt nhỉ.”
Đậu Đậu nói:
“Ngươi làm phù rể của ta đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận