Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2427: Giây đầu tiên của năm 2020

Chương 2427: Giây đầu tiên của năm 2020
Tống Thư Hàng cất điện thoại đi, khẽ nói: “Còn một phút.”
Càng đến thời khắc cuối cùng thì càng phải đề cao cảnh giác. Trong lịch sử có vô số tiền bối ngã xuống ngay gần cửa ngõ thành công.
[Phi kiếm dùng một lần bản phá phòng tối xong rồi đây. Mở thông đạo thế giới hạch tâm ra, ta giao chúng cho ngươi này.] Đúng lúc này, Bạch tiền bối dùng phần mềm chat Tu Chân nhắn tin cho Tống Thư Hàng.
[Cảm ơn Bạch tiền bối!] Tống Thư Hàng nhanh chóng mở cánh cửa nối thế giới hạch tâm với hiện thế.
Một tích tắc sau, gói hàng vượt không gian của Bạch tiền bối đã xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng. Khả năng nắm giữ thiên phú không gian của Bạch tiền bối lại bước lên một tầm cao mới.
Trong gói hàng vượt không gian có tất cả sáu thanh phi kiếm dùng một lần bản phá phòng tối với chất liệu khác nhau.
Hai thanh được làm từ nhánh cây của Thụ yêu Khinh Vũ, hai thanh làm từ thân thể bằng gỗ của Tống Thư Hàng, còn hai thanh chế tác từ nhánh cây ánh sáng công đức của chính Bạch tiền bối.
Chất liệu khác nhau, thích hợp cho hoàn cảnh khác nhau.
Ban đầu Tống Thư Hàng chỉ xin có hai thanh phi kiếm, thế mà Bạch tiền bối gửi cho hắn một lúc sáu thanh. Đây chính là lựa chọn của Bạch tiền bối sau khi trầm tư suy nghĩ.

Tống Thư Hàng cất cẩn thận sáu thanh phi kiếm dùng một lần đi, lòng tin đối với việc vượt qua thiên kiếp Huyền Thánh bát phẩm lại tăng thêm mấy phần.
Sở các chủ trong suối nguồn sự sống cất tiếng hỏi: “Có còn quên gì nữa không?”
“Trang bị, đan dược, trạng thái, trang sức đính kèm, tất cả đều đủ. Bây giờ chỉ còn chờ thời cơ mà Vũ Nhu Tử nói nữa thôi.” Tống Thư Hàng trả lời.
“Ngươi có còn gì tiếc nuối không? Trước khi thiên kiếp giáng xuống, nếu còn gì tiếc nuối thì tâm sự với ta này.” Bia đá đạo hữu nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Để ta phiên dịch hộ bia đá đạo hữu cho: Có muốn viết di chúc trước khi độ kiếp không?” Xích Tiêu Kiếm tâm ma nói: “Thực tế thì rất nhiều tu sĩ viết di chúc trước khi độ kiếp để đề phòng vạn nhất đấy.”
Lỗ tai Tống Thư Hàng chủ động loại bỏ lời nói của Xích Tiêu Kiếm tâm ma, đồng thời vươn tay cho nó ăn hai mươi phát Dưỡng Đao thuật cùng một lúc.
Không phải hắn bị mấy câu của Xích Tiêu Kiếm tâm ma đâm tim, chẳng qua là lâu lâu chưa buff tà thuật cho Xích Tiêu Kiếm tâm ma nên hắn thuận tay thi triển mà thôi.
Thực ra, nếu nói đến tiếc nuối thì Tống Thư Hàng cũng có. Điều tiếc nuối lớn nhất mà hắn sắp gặp phải chính là vấn đề Huyền Thánh vô sinh.
Nhưng bây giờ cảnh giới không phanh được thì hắn biết làm thế nào?
Nếu là một tu sĩ bình thường, thì trước khi tấn thăng bát phẩm, hắn sẽ có một khoảng thời gian dài dằng dặc để tìm một tiên tử, yêu đương mặn nồng, kết làm đạo lữ và để lại đời sau.
Nhưng hắn tấn thăng với tốc độ như ăn cướp, căn bản không có thời gian để mà yêu đương như bạn bè đồng trang lứa.
Tống Thư Hàng ngắm nhìn Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục bên cạnh mình.
Có thể nói Vũ Nhu Tử hoàn toàn phù hợp với hình tượng người bạn đời lý tưởng của đa số đàn ông trong thiên hạ.
Nhưng giữa Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng từ đầu đến cuối không nhen nổi một đốm lửa nào.
Từ trước tới nay Vũ Nhu Tử chưa từng cân nhắc đến chuyện đạo lữ. Đối với cô lúc này, đạo lữ tuyệt đối không thể sánh được với những chuyện thú vị trên đời.
Có lẽ trong tương lai Vũ Nhu Tử sẽ đổi thay, như cô nàng Vũ Nhu Tử tương lai mà từng cử động đều ngập tràn vẻ thục nữ này vậy.
Nhưng bây giờ thì Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử hoàn toàn không nghĩ đến việc trở thành đạo lữ của nhau.
Tô Thị A Thập Lục cũng phù hợp với hình tượng người bạn đời lý tưởng của đa số đàn ông trong thiên hạ. Nhưng phong cách của cô và Vũ Nhu Tử hoàn toàn khác biệt.
Mà tính cách của Tô Thị A Thập Lục chín chắn hơn Vũ Nhu Tử một chút.
Nếu cho cô và Tống Thư Hàng thêm thời gian, để hai người bồi đắp tình cảm thêm một bước thì có thể kết thành đạo lữ một cách rất tự nhiên.
Thậm chí ngay lúc này đây, tình cảm giữa họ đã mang hình thái ban đầu của một đôi đạo lữ. Nhưng muốn trở thành đạo lữ song tu thì còn cần thêm một chút thời gian nữa.
Mà Tống Thư Hàng thì không có thời gian!
Điều duy nhất đáng mừng với hắn bây giờ là ba Tống và mẹ Tống lại phơi phới tuổi xuân.
Với trạng thái của vợ chồng họ, nói không chừng sinh xong đứa thứ hai rồi lại sinh thêm đứa thứ ba ấy chứ.

“Tống tiền bối đang suy nghĩ đến chuyện Huyền Thánh vô sinh đấy à?” Vũ Nhu Tử đột nhiên lên tiếng, nói trúng tim đen của Tống Thư Hàng.
“Ha ha ha.” Tống Thư Hàng cười gượng để che giấu nội tâm bị nhìn thấu. Sao hắn đã đeo mặt nạ rồi mà Vũ Nhu Tử vẫn đọc được suy nghĩ của hắn vậy?
Tô Thị A Thập Lục đột nhiên vươn tay nắm lấy tay của Tống Thư Hàng. Bàn tay nhỏ mềm mại siết chặt bàn tay to rộng của hắn, thể hiện hết những gì cô muốn nói.
Đáy lòng Tống Thư Hàng ấm sực lên. Hắn nắm lại đôi tay nhỏ nhắn của cô.
“Tống tiền bối, thực ra chuyện Huyền Thánh bát phẩm vô sinh không phải là tuyệt đối. Thậm chí dù lên đến Kiếp Tiên cửu phẩm thì cũng chưa phải là tuyệt vọng hoàn toàn.” Vũ Nhu Tử chậm rãi nói.
Sở các chủ trong suối nguồn sự sống ngáp một cái, nhắc nhở: “Đạo trường sinh.”
Nếu có thể sáng tạo ra đạo trường sinh mang thuộc tính liên quan đến sinh mệnh, thì đừng nói là Huyền Thánh bát phẩm, ngay cả Trường Sinh Giả cũng không cần phải lo chuyện vô sinh. Ví dụ như… Trình Lâm vậy.
“Đạo mang thai ấy à?” Hai mắt Tống Thư Hàng sáng ngời lên, con mắt Thánh Nhân Nho Gia bên trái lóe sáng.
Bia đá đạo hữu: “Phụt!”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma: “Phụt…”
“Đừng có nhìn chằm chằm vào ta!” Sở các chủ tránh ánh mắt của Tống Thư Hàng. Tuy ở cảnh giới của cô thì không phải chịu ảnh hưởng của con mắt Thánh Nhân Nho Gia nữa, nhưng không có nghĩa là cô thích bị nhìn lom lom bởi Ánh Nhìn Mang Thai.
Quy tiền bối cũng đứng dậy né đi.
Vũ Nhu Tử lại cười hì hì, bổ sung thêm: “Cho nên Tống tiền bối có thể yên tâm mà độ kiếp.”
Tống Thư Hàng ho nhẹ, vội lái chủ đề sang hướng khác: “Bao giờ thì ta độ kiếp? Thời cơ mà chúng ta đang chờ là lúc nào thế?”
“Thời cơ… Hả?! Chờ đã!” Vũ Nhu Tử đột nhiên siết chặt lấy tay của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “Sao vậy?”
“Ta… Tống… tiền bối… cố… lên.” Vũ Nhu Tử nói đứt quãng.
Một loáng sau, khí tức thục nữ trên người cô tiêu tan.
Con ngươi của Vũ Nhu Tử trở nên mơ hồ, không còn tiêu cự.
Mất đi sự áp chế của Vũ Nhu Tử tương lai, năng lượng trên người Tống Thư Hàng bùng phát như núi lửa phun trào.
“A Thập Lục, cô và Vũ Nhu Tử ở lại thế giới hạch tâm chờ ta nhé. Ta đi một lát rồi về.” Tống Thư Hàng đứng lên nói.
Vũ Nhu Tử tương lai đã biến mất, mà “thời cơ phù hợp” cô nói vẫn chưa giáng lâm.
Nhưng cũng không sao cả.
Dù không có thời cơ tốt nhất, Tống Thư Hàng vẫn tin rằng mình có thể vượt qua thiên kiếp bát phẩm.
“Ừm.” Tô Thị A Thập Lục nhẹ nhàng buông tay Tống Thư Hàng ra.
Tống Thư Hàng nắm tay lại.
Thế giới hạch tâm mở ra, khóa một tọa độ không người giữa vũ trụ.
Một loáng sau, nguyên thân và nhục thân của Tống Thư Hàng đồng thời xuất hiện tại tọa độ mà đao gỗ đã ghim chặt trong vũ trụ bao la.
Nguyên thần, nhục thân, hợp hai thành một.
Cảnh giới của hắn đạt tới thất phẩm đỉnh phong như nước chảy thành sông, cuối cùng chạm đến tiêu chuẩn của một Huyền Thánh bát phẩm thực thụ.
Không gian thiên kiếp bát phẩm quen thuộc mở ra, nuốt chửng lấy Tống Thư Hàng,
Thời gian ở Hoa Hạ vừa hay chạy nốt một giây cuối cùng, bước sang năm mới 2020.
Bạn cần đăng nhập để bình luận