Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2087: Bệnh lâu thành bác sĩ

Chương 2087: Bệnh lâu thành bác sĩ
“Cái gì cũng có thể bán tiền bối yên tâm, long châu không chạy được đâu.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
Hơn nữa đây là long châu của Bạch tiền bối, vì thế không cần phải lo.
Dứt lời, Tống Thư Hàng vung tay lên.
Sáu viên long châu lơ lửng bên người hắn ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy.
Long châu của Tô thị A Thập Lục, Bạch Long tỷ tỷ, thần long, con trai của Rồng Đốm two, thế giới hắc long Côn Na nữ sĩ và long châu mà Bạch tiền bối cho hắn mượn.
Bởi vì Bạch tiền bối đã lén chạy đi cày phó bản, vì thế nên viên Thận long châu này sẽ tạm thời do Tống Thư Hàng bảo quản.
Dưới sự dẫn dắt từ năng lượng của chủ nhân, long châu của con trai Rồng Đốm two và Côn Na nữ sĩ phá vỡ cấm chế không gian, lẻn vào không trung, biến mất hoàn toàn.
Thần long tiền bối nhìn thấy cảnh này, vuốt rồng run lên.
Không biết hắn lấy từ đâu ra một lọ đan dược, dốc hai viên vào miệng.
Ngay khi hắn uống đan dược, long châu của hắn cũng trở về, vì thế long châu và đan dược cùng bị nuốt xuống.
Thần long: “…”
Cảm giác này giống như đang ăn bánh trôi, không cẩn thận nuốt liền hai viên, vô cùng khó chịu.
Bạch Long tỷ tỷ trong dáng vẻ của A Thập Lục giơ tay phải nhẹ nhàng cầm long châu, tay trái che miệng, miệng nhỏ hé ra, nuốt long châu vào.
Ưu nhã, xinh đẹp.
Rõ ràng là hình dáng nhỏ nhắn của A Thập Lục nhưng nhất cử nhất động của Bạch Long tỷ tỷ lại khiến người ta có cảm giác chín chắn.
Loại cảm giác trái ngược mãnh liệt này lại tạo nên mỹ cảm khác biệt.
Tống Thư Hàng thầm thay đổi nhiều góc độ quan sát nhưng vẫn không nhìn thấy Bạch Long tỷ tỷ nuốt long châu về như thế nào… là nuốt xuống hay ngậm trong miệng?
Hắn lại xoay người nhìn sang A Thập Lục… kết quả là cô đã nuốt long châu mất rồi, hắn chẳng nhìn được gì cả.
Sau khi thu long châu về, khí thế của Tô thị A Thập Lục mạnh lên một bậc, hai chiếc sừng trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại lóe lên ánh điện.
Hôm nay cô đã ở bước tấn thăng từ tứ phẩm lên ngũ phẩm cuối cùng, tiên cốt phải ngưng tụ ở tứ phẩm đã thành hình, đâm vào hư đan nhờ sự trợ giúp của Bạch Long tỷ tỷ.
Trên thực tế, A Thập Lục đã đạt đến điểm giới hạn ‘tấn cấp độ kiếp’ từ lâu nhưng Bạch Long tỷ tỷ luôn áp chế sức mạnh của cô để ‘ép long văn’.
Bạch Long tỷ tỷ có yêu cầu rất cao với A Thập Lục, ở phương diện này cô vô cùng nghiêm khắc.
Thấp nhất phải là kim đan tám long văn!
Bởi nếu như chỉ là kim đan bảy long văn… sau này xác suất bước vào cảnh giới ‘Trường Sinh Giả’ của cdoo gần như bằng không. Nếu như là kim đan tám long văn, trong lịch sử tốt xấu gì còn có vài tồn tại cấp bậc sách giáo khoa trở thành Trường Sinh Giả.
Ví dụ như nhân vật sống trong sách giáo khoa như Hà Chỉ Ma Đế.
“A Thập Lục sắp độ kiếp à?”
Tống Thư Hàng nhíu mày hỏi, hắn ngửi thấy trên người cô có mùi đặc trưng khi thiên kiếp chuẩn bị giáng lâm.
Gần nửa năm nay, hắn và thiên kiếp đại gia mỗi tháng đều phải gặp một hai lần, nếu như tính cả những lần đứng nhìn người bên cạnh độ kiếp, số lần gặp thiên kiếp đại gia còn tăng lên nữa, Tống Thư Hàng quen thuộc thiên kiếp đến không thể quen hơn.
Bệnh lâu thành bác sĩ.
Đồng thời, độ qua nhiều thiên kiếp rồi, độ thường xuyên rồi, Tống Thư Hàng cũng thành nửa chuyên gia độ kiếp.
Sở dĩ chỉ là nửa chuyên gia là do kinh nghiệm độ kiếp của hắn không có giá trị tham khảo, cũng chỉ có hiệu quả, uy lực và những chiêu trò mới hàng tháng của đại lão thiên kiếp là có thể lấy ra giảng giải cho các hậu bối thôi.
“Ừm, cô ấy đã tích lũy hòm hòm rồi. Trải qua bao nhiêu lần sinh tử, nếm trải biết bao đau khổ như thế, bây giờ cô ấy đã có đủ điều kiện xung kích chín long văn. Giữ tám xông chín.”
Bạch Long tỷ tỷ gật đầu nói.
“Có nhanh quá không?”
Tống Thư Hàng lo lắng hỏi.
Tuy rằng khi hỏi vấn đề này, hắn thấy hơi là lạ nhưng hắn thật sự lo cho A Thập Lục.
Lấy thời gian độ kiếp của tu sĩ thông thường mà tính, lần độ kiếp lên tứ phẩm của A Thập Lục mới xảy ra cách đây chưa đầy nửa năm.
“Không nhanh.”
Bạch Long tỷ tỷ dịu dàng nói:
“Ta đã từng đưa cô ấy đến một bí cảnh long giới thí luyện một thời gian dài. Đó là bí cảnh thời gian, vì thế Thập Lục thăng cấp là chuyện nước chảy hành sông, không hề đốt cháy giai đoạn, ngươi không phải lo.”
Nói cách khác, trong gần nửa năm qua, thực ra thời gian tu luyện của A Thập Lục đã rất dài rồi à.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Như thế thì hắn yên tâm rồi.


Bụp ~
Lúc này, một ngón tay gõ lên đầu Tống Thư Hàng, phát ra tiếng chuông thanh thúy.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của đại lão ‘cái gì cũng có thể bán’.
“Long châu?”
Cái gì cũng có thể bán tiền bối hỏi, đây chính là bẳng chứng nhận hàng của hắn đấy.
“Yên tâm đi tiền bối.”
Tống Thư Hàng há miệng, nhổ long châu của Bạch tiền bối two ra.
Cái gì cũng có thể bán tiền bối giật khóe miệng.
Hắn vươn tay thi triển pháp thuật, hơi nước trong trời đất ngưng tụ lại, bao lấy viên long châu kia, rửa nó 360 độ không góc chết một lượt.
“Không ngờ tiền bối lại còn mắc bệnh sạch sẽ.”
Tống Thư Hàng nói.
Cái gì cũng có thể bán tiền bối trợn mắt lên:
“Ta nhổ hạt châu ra khỏi miệng, ngươi thử dùng tay cầm trực tiếp cho ta xem nào?”
“Có lý.”
Tống Thư Hàng gãi đầu… Lúc trước khi A Thập Lục, Bạch Long tỷ tỷ nhổ long châu của mình ra, hắn đều vươn tay cầm lấy luôn!
Cái gì cũng có thể bán đại lão cần long châu, quan sát tỉ mỉ.
Lúc trước khi ở thế giới tà liên giao hàng với mặt trời nhỏ số T233, hắn không kiểm hàng cẩn thận. Lần này hắn đặc biệt lưu ý, khi lấy được long châu từ chỗ Tống Thư Hàng, hắn đánh giá từ trên xuống dưới, quan sát tỉ mỉ một lượt.
Hắn sợ long châu xuất hiện bất cứ tỳ vết nào, ảnh hưởng đến việc lấy tiền.
“Ừm, nhìn qua không vấn đề gì.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán thỏa mãn gật đầu.
Sau đó hắn lấy ra một cái hộp, dùng một chiếc khăn lụa cẩn thận bao lấy long châu, định đặt nó vào trong hộp.
Tóm lấy.
Không nhúc nhích.
Đại lão cái gì cũng có thể bán lại tóm lấy lần nữa.
Long châu lơ lửng trong không trung, cứ như là được cố định, không di chuyển chút nào.
Đại lão cái gì cũng có thể bán nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
“Ta chẳng làm gì hết!”
Tống Thư Hàng khoát tay liên tục, để bày tỏ mình trong sạch, Tống Thư Hàng còn lùi về sau ba bước.
Hắn vừa lùi, long châu cũng lùi theo.
Tống Thư Hàng lùi bao nhiêu, long châu liền lùi theo bấy nhiêu, từ đầu đến cuối vẫn giữa khoảng cách một cánh tay với hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
Đại lão cái gì cũng có thể bán: “…”
“Tiền bối, nếu như ta nói ta thật sự không động tay chân với viên long châu này, ngươi có tin không?”
Tống Thư Hàng rụt rè hỏi.
“Ừm, ta tin.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán gật đầu chắc chắn.
Tống Thư Hàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đại lão cái gì cũng có thể bán rất hiểu hắn mà.
“Thế nên, bao giờ ngươi có thể trả viên long châu này cho ta?”
Đại lão cái gì cũng có thể bán bình tĩnh nói tiếp.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn vươn tay ra nắm lấy long châu, sau đó đặt nó vào trong hộp của đại lão cái gì cũng có thể bán.
Lần này, long châu không tiếp tục kháng cự nữa.
Đại lão cái gì cũng có thể bán không yên tâm, sau khi kiểm tra lại lần nữa mới đóng hộp, cất viên long châu này đi.
“Vĩnh biệt nhé, Bá Tống đạo hữu.”
Đại lão vẫy tay đầy tiêu sái, xé rách cấm chế không gian.
“Lần trước tiền bối cũng nói như thế.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Đại lão cái gì cũng có thể bán khựng lại, một lát sau., hắn không quay đầu lại mà lẩn vào trong hư không, hoàn toàn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận