Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2881: Ta đặt hy vọng ở tương lai

Chương 2881: Ta đặt hy vọng ở tương lai
Có lẽ đây chính là báo ứng trong cõi u minh.
Cho tới nay, chỉ có Tống Thư Hàng dùng ánh sáng công đức chói mắt hóa thành đèn pha Audi rọi vào người khác, ánh sáng công đức có thể khiến hắn mù cũng chỉ có của chính hắn… Mà hôm nay, rốt cuộc hắn nếm được cảm thụ bị người khác dùng ánh sáng công đức chói mù.
Là ai đang làm màu đấy, chói mắt quá đi ~
Lấy nhãn cầu đặc thù của Tống Thư Hàng, vậy mà phải dùng thời gian tận ba hơi thở mới thích ứng được với ánh sáng công đức này!
Đây tuyệt đối không phải là hiệu quả của ánh sáng công đức đơn thuần, trong ánh sáng công đức chói mắt này tuyệt đối xen lẫn lực lượng khác. Bằng không, dựa vào nhãn cầu của Tống Thư Hàng, tuyệt đối không có khả năng mù trong thời gian dài như vậy.
“Ai?” Bạch tiền bối cũng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đãi ngộ khác với Tống Thư Hàng, lúc Bạch tiền bối khôi phục lại từ trạng thái thất thần, quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, ánh sáng công đức vốn như đèn pha xe Audi kia nháy mắt ảm đạm, biến thành ánh sáng yếu ớt tựa như ngọn nến vậy.
Tống Thư Hàng: “! ! !”
Có cần đãi ngộ khác biệt rõ ràng như vậy không?
[Tống tiền bối, chú ý an toàn, đừng chết nha.] Lúc này, Vũ Nhu Tử lại gửi tới một tin nhắn.
Tống Thư Hàng nhín thì giờ an ủi: [Yên tâm đi, Vũ Nhu Tử. Hiện tại ta có hồi sinh, không chết được ~]
Sau đó, ánh mắt hắn lại chuyển sang vị trí của “luồng sáng công đức”.
Ở nơi đó, có một vị đạo nhân do “ánh sáng công đức” biến thành đang đứng nơi trung tâm vụ nổ của mặt trời hư ảo tại Mộng giới.
Là hắn!
Sau khi mất đi ánh sáng công đức chói mắt yểm hộ, Tống Thư Hàng liếc mắt là nhận ra ngay thân phận của đối phương.
Là bất hủ đạo nhân đã từng xuất hiện trong “mộng” của Tống Thư Hàng!
Vị này chính là một Thiên Đạo nào đó đã lần nữa đốt lửa hằng tinh bị dập tắt trong Chư Thiên Vạn Giới, cũng nghịch chuyển nhân quả, dựng lại Chư Thiên Vạn Giới!
Hơn nữa, xem ra vị đèn lớn bất hủ đạo nhân này quen biết Bạch tiền bối.
Đương nhiên… người mà bất hủ đạo nhân biết chắc chắn không phải “Bạch tiền bối” trước mắt, mà là “Thiên Đạo Bạch” trong quá khứ xa xôi.
“Ngươi đang gọi ta ư?” Bạch tiền bối nhìn bất hủ đạo nhân.
Đối diện, đạo nhân do ánh sáng công đức biến thành kia cũng không trả lời.
Hắn tiếp tục tự lẩm bẩm: “Khi ngươi nhìn thấy đoạn hình ảnh này, hẳn là ta đã chết đi triệt để rồi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Suýt chút nữa hắn đã không khống chế được tâm tình rồi.
Chủ yếu là gần đây hắn vô cùng mẫn cảm với bốn chữ “chết đi triệt để”.
Có điều, bất hủ đạo nhân trước mắt cũng không phải tồn tại loại phân thân hay ý niệm gì cả.
“Xem ra, đây chỉ là một hình ảnh nhắn lại đơn thuần. Là nội dung đã được thu lại từ sớm, sau khi thỏa mãn một loạt điều kiện sẽ được phát động, kích hoạt, bắt đầu phát hình.” Cọng tóc ngố của Sở các chủ nói.
Bạch tiền bối cũng đã nhận ra điểm này.
Hắn và Tống Thư Hàng, Cọng tóc ngố của Sở các chủ không lên tiếng nữa, cẩn thận lắng nghe đoạn nhắn lại này.
“Nói thật, ta cũng không xác định được ngươi có thể nhận được đoạn hình ảnh ta lưu lại hay không. Ta ẩn giấu nó rất kỹ… Bởi vì không thể để cho tên kia phát hiện ra đoạn hình ảnh này. Nhưng bởi vì ta giấu quá kỹ, ta rất lo ngươi có thể tìm được nó hay không. Điều này khiến ta rất khó xử, nhưng về sau, ta suy xét đến vận khí của Bạch đạo hữu ngươi bèn quyết định đánh cược một lần. Ta tin lấy vận khí của Bạch đạo hữu, cuối cùng cũng có một ngày có thể nhìn thấy đoạn hình ảnh này!” Bất hủ đạo nhân tiếp tục nói.
“Mặt khác, khi Bạch đạo hữu nhìn thấy đoạn hình ảnh này, vậy có nghĩa là ngươi nhất định đã phát hiện vấn đề ẩn nấp trong rất nhiều hằng tinh Chư Thiên Vạn Giới rồi nhỉ? Xin lỗi, đến cuối cùng, vẫn lưu lại cục diện rối rắm cho ngươi.”
“Virus hủy diệt hằng tinh này là thứ được tạo ra với đồ vật khí tức bất hủ làm cơ sở. Ta đã từng hợp tác với tên kia một lần, thăm dò ra một bộ phận của quá trình chế tác “virus hủy diệt hằng tinh” này. Đáng tiếc, không đạt được phương pháp chế tác hoàn chỉnh, muốn phá giải cũng trở nên khó khăn.”
“Một bộ phận “virus tử” trong đó chỉ dùng “đồ vật khí tức bất hủ” luyện chế, xử lý xem như thuận tiện. Nhưng một bộ phận mẫu virus căn nguyên trong đó là dùng “thân thể bất hủ” chân tính tạo thành. Đó là thứ mà ngay cả quyền hành Thiên Đạo cũng không cách nào xóa đi!”
[Virus dùng “thân thể bất hủ” chân chính tạo ra ư? Nếu là bất hủ, vậy ngay cả Thiên Đạo cũng không cách nào xóa đi, vì sao còn có thể chế tác thành virus? Hơn nữa, nếu là bất hủ, vậy làm sao cắt rời ra được?] Cọng tóc ngố của Sở các chủ nghi hoặc nói.
Cô sử dụng phương thức “truyền âm” để trò chuyện với mọi người, tránh cho cắt ngang hiệu quả phát hình của đoạn phim.
[Chẳng lẽ trên bất hủ còn có loại khái niệm nào đó cường đại hơn, có thể phá vỡ bất hủ?] Tống Thư Hàng suy đoán.
Tựa như một vài thiết định trong trò chơi bất nhập lưu nào đó, VIP có thuộc tính “miễn dịch ma pháp”, nhưng cấp siêu VIP có đặc quyền “phá miễn dịch ma pháp”; sau đó là siêu siêu VIP lại có thiên phú “phòng ngừa phá miễn dịch ma pháp”.
Phá phá phòng phòng, đốt tiền vô cùng tận.
[Thiên Đạo và bất hủ còn chưa đến mức như trò chơi.] Bạch tiền bối lắc đầu nói.
Hơn nữa, thông qua miêu tả của bất hủ đạo nhân, vào lúc hắn tại nhiệm, trong mấy vị Thiên Đạo nhiệm kỳ trước, dường như có một vị vẫn còn lưu lại một bộ phận “thân thể bất hủ” sau khi “xuống đài”?
Thậm chí, trong mấy đời Thiên Đạo nhiệm kỳ trước, còn có một vị nào đó vẫn còn sống?
“Cuối cùng ta nghịch chuyển nhân quả, nhưng ta không biết loại hiệu quả này có thể duy trì liên tục bao lâu… hơn nữa cho dù là nghịch chuyển nhân quả, cũng chỉ là trì hoãn một bước hủy diệt “Chư Thiên Vạn Giới”. Cục diện rối rắm vẫn còn đó, căn nguyên virus vẫn còn đó.” Lời nhắn lại của bất hủ đạo nhân vẫn đang tiếp tục.
“Ta đặt tất cả hy vọng trên người ngươi đấy. Bạch đạo hữu!”
Tống Thư Hàng nhớ lại ký ức bất hủ đạo nhân đắp “Cửu Tu chi mộ” trong “mộng”. Trong đó, bất hủ đạo nhân cũng từng nói, hắn đánh cược “hy vọng” ở tương lai!
Hiện tại xem ra, hắn quả thực cược “hy vọng” trên người Thiên Đạo Bạch.
Nhưng có lẽ hắn thật sự giấu tin tức quá kỹ, đến tận hôm nay hình ảnh này mới bị Bạch tiền bối hiện thế moi ra.
“Thời gian không nhiều lắm, Bạch đạo hữu. Tương lai giao phó cho ngươi! Lưới công đức của ta sẽ cố gắng kiên trì thêm một ít thời gian, tranh thủ cho ngươi.” Bất hủ đạo nhân nói.
Trong lúc nói chuyện, luồng ánh sáng công đức này nổ tung, áp bách trên dư ba sau khi “mặt trời hư ảo” nổ tung.
Uy lực nổ tung của mặt trời hư ảo bị cưỡng ép áp chế.
Đây là đường lui mà bất hủ đạo nhân lưu lại để khắc chế “virus hủy diệt hẳng tinh”. Cũng có thể là biện pháp bảo vệ của hắn đối với “Bạch đạo hữu”.
Dưới sự áp chế của lực lượng công đức, “virus hủy diệt hằng tinh” vốn đã nổ tung lại bị đè xuống.
Cuối cùng một vật trông còn nhỏ hơn hạt cát xuất hiện trước mặt đám người Tống Thư Hàng.
“Bất hủ không cách nào cắt chém… Thiên Đạo bất hủ ngay cả cắt tóc cũng không được. Nhưng nếu như bản thể của “Thiên Đạo bất hủ” chính là thể tổ hợp của một bãi cát hoặc hạt nhỏ tương tự, vậy sau khi nó chứng đạo, còn có thể phân liệt thân thể của mình ra không?” Sau khi Tống Thư Hàng nhìn thấy hạt cát khí tức bất hủ này thì nảy sinh ý nghĩ bất chợt, lên tiếng.
“Vấn đề này, đi hỏi Bạch Cửu U, có lẽ có thể đạt được một vài đáp án?” Bạch tiền bối suy tư nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận