Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 490: Kình Thôn thuật!

Chương 490: Kình Thôn thuật!
“Tiểu hòa thượng vẫn chưa quay về à?”
Sau khi Tống Thư Hàng quay về phòng thì vẫn không thấy bóng dáng của tiểu hòa thượng đâu.
Ngư Kiều Kiều trả lời:
“Chắc là vẫn đang luyện tập buổi sáng đấy, phật môn phiền phức như thế đấy. Nhưng như vậy cũng tốt, duy trì luyện tập buổi sáng lâu ngày, thì khiến cho ý chí của bọn họ được rèn luyện trở nên đặc biệt kiên định.”
“Đúng vậy.”
Tống Thư Hàng gật gật đầu.
Sau đó, hắn lại đeo sợi dây xích màu vàng kia lên:
“Kiểu Kiều này, ta đã phát hiện ra bí mật của sợi dây xích màu vàng này rồi. Tiếp theo ta sẽ chủ động rơi vào trong huyễn thuật... Nếu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, thì cô ra tay giúp ta nhé.”
Ngư Kiều Kiều đáp:
“Không vấn đề, cứ để đấy cho ta.”
Tống Thư Hàng giơ sợi xích vàng kia lên ngang tầm mắt của mình.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, dây xích vàng lại xảy ra biến ảo lần nữa.
Trên dây xích vàng, hình vẽ ba mươi ba con thú bắt đầu phát ra ánh sáng dịu nhẹ, đường cong cấu tạo thành hình vẽ cũng chuyển động uốn lượn như gợn sóng.
Tống Thư Hàng vừa nhìn chằm chằm vào những hoa văn con thú này, vừa chậm rãi xoay dây xích vàng theo chiều kim đồng hồ, nhìn chăm chú vào từng hình vẽ một.
Khi hắn xoay đến hình vẽ “cá voi”, đường cong biến hóa trên sợi dây xích vàng lại càng ngày càng lớn hơn.
Quả nhiên là có liên quan đến cự kình thiên của tam thập tam thú tiên thiên nhất khí côngmà mình đã tu luyện sao?
Tiếp theo mình cần phải đi vào “ảo thuật” được khắc sâu ở bên trong dây xích vàng này à?
Lúc ban đầu, hắn có thể đi vào huyễn thuật của “kim cương bản bản quyền pháp” là vì khẩu quyết phối hợp với hình vẽ, với cả lúc ấy hắn vẫn chỉ là một người bình thường, tinh thần lực rất thấp, dễ dàng bị huyễn thuật ảnh hưởng đến.
Nhưng bây giờ, cảnh giới của hắn đã là tu sĩ nhị phẩm rồi, cường độ của tinh thần lực đã mạnh hơn lúc trước gấp trăm lần. Hơn nữa, hắn cũng khônng có khẩu quyết phối hợp với sợi dây xích vàng này... chỉ dựa vào Cự Kinh thiên trong tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công như thế, liệu có thể thành công đi vào huyễn thuật kia hay không?
Tống Thư Hàng không có cách nào xác định được, nhưng hắn vẫn muốn thử xem sao.
...
...
Ba phút sau, hai mắt Tống Thư Hàng mất dần tiêu cự.
Hắn đã thành công tiến vào trong huyễn thuật được khắc trên sợi dây xích vàng rồi.
Hành động này rất mạo hiểm, nhưng loại cảm giác mạo hiểm này, vẫn năm trong phạm vi có thể tiếp nhận của Tống Thư Hàng. Hơn nữa hắn cũng ẩn ẩn thích sự kích thích mà loại cảm giác mạo hiểm này mang lại.
Trong không gian huyễn thuật.
Xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng là mặt biển rộng bao la cùng với những con sóng cuộn trào.
Bên trong sóng biển, có một con cá voi lớn đang phun nước như suối phun.
“Loại cảm giác này, chính là không gian truyền thừa của công pháp không lẫn đi đâu được.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói, ở đây giống với không gian truyền thừa của “kim cương bản bản quyền pháp”.
Như vậy. Con cá voi lớn này sẽ truyền thụ công pháp thế nào đây?
“Muu ~~”
Con cá voi lớn phát ra tiếng kêu kì quái.
Sau đó, con cá voi lớn kia quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng.
Có phải sắp bắt đầu truyền thừa công pháp rồi không?
“Mật mã!”
Thanh âm hồn hậu của con cá voi lớn kia vang lên.
“Hả?”
Tống Thư Hàng khẽ nói.
“Mật mã!”
Cá voi lớn kia lại phát ra tiếng gầm gừ.
Sau khi Tống Thư Hàng suy nghĩ một lúc thì mới tùy ý kêu một tiếng:
“1345?”
“Mật mã sai, giải trừ truyền thừa.”
Con cá voi lớn kia lại nói. Sau đó.... không gian hơi rung chuyển, đẩy Tống Thư Hàng bắn ra ngoài không gian huyễn thuật.
...
...
“Đã khôi phục từ trong huyễn thuật rồi à?”
Ngư Kiều Kiều hỏi dò.
“Ừ.”
Tống Thư Hàng gật đầu, quả nhiên đúng như hắn đoán... Không gian truyền thừa này chỉ là một loại huyễn bậc thấp được minh khắc trên sợi dây xích vàng này.
Ngoại trừ ngoài để truyền thừa kiến thức ra, nó căn bản không có tý lực sát thương gì. Cho nên, dù có nói sai mật mã, thì cùng lắm chỉ là đóng cửa không gian truyền thừa trong huyễn thuật mà thôi, nó không có cách nào làm thương tổn đến Tống Thư Hàng.
“Có thu hoạch được gì không?”
Ngư Kiều Kiều hỏi.
“Ừ. Đúng như ta đã đoán, hình vẽ được khắc trên sợi dây xích vàng này là dùng để truyền thừa công pháp. Ta đã đi vào trong huyễn thuật thành công.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Ngư Kiều Kiều hỏi:
“Vậy ngươi đã lấy được thứ mình muốn chưa?”
“Vẫn chưa. Trong không gian huyễn thuật truyền thừa đó còn có cả biện pháp bảo vệ. Cần phải có mật mã chính xác mới có thể tiến hành truyền thừa công pháp... Tiếc là chúng ta không có mật mã chính xác.”
Tống Thư Hàng nhún vai nói.
Ngư Kiều Kiều cười hì hì:
“Cho nên, vẫn phải đi tra khảo người áo đen kia chứ gì?”
“Đúng là thế đấy.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Hắn vươn vai đứng dậy, chuẩn bị đi xem Diệt Phượng Công Tử đã tu luyện xong chưa.
Nhưng, trong nháy mắt khi Tống Thư Hàng đứng dậy thì bỗng cảm thấy đầu mình nặng trịch.
Hắn cảm thấy hai mắt hoa lên, giống như thể có cảm giác mắt nổ đom đóm.
“Dạo này ăn uống không đủ dinh dưỡng sao?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.
Không đúng, dạo này hắn ăn uống đầy đủ lắm mà. Lại còn ăn được rất nhiều thiên tài địa bảo nữa cơ.
Hắn nhắm mắt lại, day day huyệt thái dương.
Nhưng trong nháy mắt lúc hắn nhắm mắt lại... thì có hai hình ảnh chợt lóe lên trước mặt hắn.
Hắn phát hiện mình đang run lẩy bẩy đứng trên đống phế tích.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy hình ảnh này. Trong lòng hắn bắt đầu thắt lại đau đớn.
Đống phế tích kia, chính là tàng tích của một tiên cung khổng lồ... Nhưng xung quang lại không hề có vết tích đánh nhau nào, cảm giác dường như có một loại lực lượng cường đại đến mức không thể nào tả nổi, nháy mắt đã tiêu diệt tiên cung này hoàn toàn..
Ngay sau đó, lại có thêm một hình ảnh nữa lướt qua trước mắt hắn.
Đó là một lòng bàn tay dính đầy máu.
Trong lòng bàn tay viết mấy chữ số
“Yêu khuyển 43”, cùng với một sợi dây xích màu vàng.
Tống Thư Hàng thầm thở dài. Đây là mật mã của không gian truyền thừa kia sao?
Chỉ là, giờ phút này, tâm trạng của hắn không thể nào vui vẻ lên được.
Lúc nhìn thấy tiên cung bị phá hủy kia, trong lòng của hắn rất khó chịu.
...
...
Hai hình ảnh quái lạ bất chợt lóe lên trong nháy mắt khi Tống Thư Hàng cúi đầu xuống.
“Nói chung là đã lấy được thứ cần thiết rồi.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.
Ngư Kiều Kiều:
“Gì cơ?”
“Không có gì, ta phát hiện ra một thứ rất thú vị.”
Tống Thư Hàng cười nói:
“Kiều Kiều, ta thử vào huyễn thuật của dây xích vàng kia lại lần nữa nhé.”
Vừa dứt lời, Tống Thư Hàng lại đeo sợi dây xích vàng kia lên.
Xoay hình vẽ “cá voi” trên dây xích đến trước mặt, thả lỏng toàn thân, chủ động phối hợp với hình vẽ đó, tiến vào huyễn thuật được minh khắc ở trong thứ này.
Ba phút sau, hắn lại thành công tiến vào không gian huyễn thuật.
Từng con sóng biển khổng lồ, còn có cá voi to lớn đang phun nước.
“Muu ~”
Con cá voi to lớn phát ra âm thanh quái lạ:
“Mật mã!
“Yêu khuyển 43!”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Mật mã chính xác.”
Con cá voi lớn nói.
Ngay sau đó, con cá voi lớn đó bắt đầu cử động.
Nó nhảy lên cao khỏi mặt nước, lơ lửng di chuyển ngay lên trên không trung.
Nếu như coi con cá voi lớn này là một đạo “chân khí”, đại dương bên dưới là đan điền, thì có thể nhìn ra đây là một pháp môn vận chuyển chân khí, là pháp môn vận chuyển chân khí của công pháp của Cự Kình thiên trong tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công.
Nhưng, chỉ có pháp môn vận chuyển chân khí của Cự Kinh thiên thồi thì vẫn là công pháp không đầy đủ!
Tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công này còn có một bộ công pháp phối hợp. Như “kim cương bản bản quyền pháp” có công pháp “bất động kim cương thân” làm công pháp phụ trợ, hai cái hợp làm một, mới là công pháp thật sự.
Mà công pháp phụ trợ của Cự Kình thiên... Chính là “Kình Thôn thuật”!
Bạn cần đăng nhập để bình luận