Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1320: Quả Nhiên Đại Năng Đều Thích Móc Mắt Ra Chơi

Chương 1320: Quả Nhiên Đại Năng Đều Thích Móc Mắt Ra Chơi
Đặc biệt là tiếng la hét thảm thiết của đám hán tử thần minh thô lỗ kia lúc mang thai, nghe mà điếc cả tai.
Bây giờ rốt cuộc cũng có một nữ thần ra sân.
Quả nhiên chỉ có nữ thần mới là vật dẫn tiếp nhận bí pháp ánh nhìn mang thai thích hợp nhất!
“Mặc dù nữ thần này có tu vi hơi cao một chút, đã ngưng tụ ra thần quốc... nhưng chỉ cần hắn nắm chuẩn thời cơ, phối hợp tốt với Bá Tống Huyền Thánh thì vẫn có thể khiến cho vị nữ thần kia nếm thử mùi vị mang thai.”
Phong Kiều Tử nói thầm trong lòng.
Lúc này vị nữ thần như đúc bằng hàn băng bước ra khỏi thần quốc, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng và Phong Kiều Tử. Cô vừa hiện thân, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên hạ xuống, lạnh đến thấu xương.
“Tới đi, Bá Tống!”
Nữ thần như đúc bằng hàn băng đột nhiên giang rộng hai tay, nói vọng về phía Tống Thư Hàng:
“Bắn ánh sáng về phía ta đi, ta sẽ không tránh né.”
Tống Thư Hàng:
“???”
Trong lòng chợt động, Phong Kiều Tử dùng phương thức ngâm tụng thơ ca nói:
“Cẩn thận/ Bá Tống đạo hữu/ Đối phương/ Là thần minh hệ hàn băng, nói không chừng muốn/ Ngưng tụ gương băng, bắn ngược /Ánh sáng mang thai của ngươi đấy.”
“Hừ, ánh sáng ánh nhìn mang thai cũng không phải thứ dễ bắn ngược đâu nhé.”
Tống Thư Hàng nói thầm trong lòng.
Tiếp đó hắn đưa tay chỉ về phía nữ thần hàn băng, kích hoạt con mắt Thánh Nhân.
Một luồng sáng bắn về phía nữ thần hàn băng.
Cô không né tránh, cũng không ngưng tụ ra gương băng để bắn ngược ánh sáng giống như lời Phong Kiều Tử đã nói.
Ánh sáng của bí pháp ánh nhìn mang thai bắn trúng nữ thần hàn băng.
Bụng của cô lập tức phình lên, mấy giây sau đã phình to như một quả bóng nhỏ, quần áo ở phần bụng căng lên, hơn nữa bụng vẫn còn phình to.
“Đây chính là cảm giác mang thai ư? Thật đặc biệt, hình như ta cảm giác được có một sinh mạng nho nhỏ đang thành hình trong bụng ta.”
Nữ thần hàn băng nhẹ nhàng sờ bụng mình, trên khuôn mặt lạnh như băng lại hiện lên sự dịu dàng của người làm mẹ.
Mười giây sau, cô cau mày, một tiếng chịu đựng cơn đau đẻ bắt đầu.
Cô khẽ vuốt ve bụng mình, ánh mắt nhìn về phía Tống Thư Hàng:
“Cám ơn ngươi, Bá Tống Huyền Thánh. Ta nhớ hình như ngươi họ Tống đúng không?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Lúc này tự dưng hỏi họ của ta làm gì?
“Sau khi giết chết ngươi, ta sẽ sinh đứa bé này ra coi như là lời cảm ơn. Sau đó ta sẽ cho đứa bé này theo họ cha theo như tập tục của người Hoa Hạ các ngươi, dù đứa bé là trai hay gái đều sẽ mang họ Tống.”
Nữ thần hàn băng ngẩng đầu lên, cong môi cười với Tống Thư Hàng:
“Trước khi chết, ngươi có muốn đặt tên cho đứa bé này không?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Chị hai à, thật ra ánh nhìn mang thai không làm người ta mang thai thật đâu, đây chỉ là pháp thuật do Thánh Nhân Nho gia nghiên cứu ra để các đệ tử thể nghiệm ‘mười tháng mang thai và đau đớn khi sinh’ thôi. Sau khi pháp thuật hết tác dụng, bụng sẽ khôi phục lại như cũ, không có khả năng sinh ra bé con đâu.
Nếu pháp thuật này có thể làm người ta sinh ra một đứa bé thật thì mới là không khoa học đấy.
“Sao rồi? Nghĩ ra tên cho đứa bé chưa?”
Nữ thần hàn băng đưa tay vuốt bụng đang gồ lên, dịu dàng hỏi.
Mà cũng trong lúc này, lực lượng hàn băng đã hình thành ‘vực’, phong tỏa Tống Thư Hàng và Phong Kiều Tử.
Ngay cả không gian cũng bị ảnh hưởng, đề phòng trường hợp Thư Hàng và Phong Kiều Tử dùng lực lượng không gian chạy trốn.
...
Hiện trường Hoàng Sơn Tế.
Vũ Nhu Tử kinh ngạc hỏi:
“Tống tiền bối, người trúng bí pháp ánh nhìn mang thai sẽ sinh con thật à?”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Ôi chao, thế thì đáng sợ quá rồi. Trong vũ trụ có nhiều nam thần minh muốn sinh con cho Tống đạo hữu như vậy, chỉ trong một đêm Tống tiểu hữu đã thành cha của quá trời em bé.”
Khóe miệng Tống Thư Hàng bản thể co giật liên hồi:
“Làm sao có loại thao tác đó được? Ánh nhìn mang thai chỉ là một pháp thuật để thể nghiệm ‘mang thai, nỗi đau khi sinh’ thôi, làm sao mà sinh ra em bé thật được chứ?”
“Vậy thì tiếc thật.”
Một vị tiên tử xa lạ chẳng biết lúc nào lại đứng chung với các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1:
“Nếu như bí pháp ánh nhìn mang thai này có thể làm người ta sinh con thật thì ta được giải thoát rồi.”
“Là ngươi, đồ bói bịp!”
Bắc Hà Tán Nhân lập tức nhận ra vị tiên tử xa lạ này là ai.
Người hiểu rõ ngươi nhất chính là đối thủ của ngươi, thân là đối thủ truyền kiếp của Đồng Quái Tiên Sư, chỉ dựa vào một câu nói, Bắc Hà Tán Nhân đã đoán được thân phận của vị tiên tử xa lạ này.
Tiên tử xa lạ:
“Đậu xanh, ta mới nói có một câu mà ngươi đã nhận ra ta là ai rồi sao? Ngươi cầm tinh con cún à?”
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 lập tức nhìn vào thân thể tiên tử xa lạ, nhìn váy tiên bảy màu khoác trên người cô.
“Không ngờ bói bịp lại là tiên tử!”
Cuồng Đao Tam Lãng cả kinh nói.
Lệ Chi Tiên Tử xoa huyệt thái dương:
“Ta không cách nào tiếp nhận được chuyện này, ta tình nguyện coi bói bịp là người lưỡng tính giống Bạch Hạc.”
Zui Yue Cư Sĩ:
“Lệ Chi đạo hữu, chẳng qua là Bạch Hạc đạo hữu vẫn chưa xác định giới tính, chỉ có thể coi là trung tính, khác với người lưỡng tính.”
“Khoái Nhạc Cư Sĩ nói có lý, quả là một cư sĩ tài giỏi.”
Giao Bá Chân Quân giơ ngón cái lên.
Zui Yue Cư Sĩ:
“Cảm ơn, nhưng ta không phải Khoái Nhạc Cư Sĩ.”
Tống Thư Hàng bản thể nhìn về phía Tối Nhạc Cư Sĩ. Cư sĩ mau tấn thăng lên bát phẩm đi, cứ thế này ngay cả người đứng xem như hắn cũng thấy mệt tim.
“Ngây thơ.”
Đồng Quái Tiên Sư đưa tay sờ khuôn mặt trắng nõn của mình một cách quyến rũ:
“Nếu đã dịch dung thành nữ thì đương nhiên cũng phải xử lý tiên y trên người rồi, váy bảy màu này là do ta ngụy trang ra đấy. Dễ gì cho các ngươi biết được giới tính thật của ta chứ? Các ngươi còn non và xanh lắm!”
Các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1:
“...”
Làm sao bây giờ? Tự nhiên ngứa tay muốn đánh người quá.
Tống Thư Hàng bản thể chuyển mắt nhìn màn hình phát sóng trực tiếp trận đại chiến trong vũ trụ.
Trong hình, hình như Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử tiền bối còn đang trong trạng thái ngẩn người. Cô ấy co mình lại, ngồi im bất động ngay tại vị trí vừa hiện thân.
“Phải nghĩ cách thoát thân, đến gần Vân Tước Tử tiền bối mới được.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong đầu.
Nhưng vấn đề nan giải bây giờ là làm thế nào để thoát khỏi nữ thần hàn băng đây.
Hay là trước hết để thư sinh Tống Thư Hàng trong vũ trụ trốn vào thế giới hạch tâm?
Nhưng mà cơ chế của thế giới hạch tâm là vào ở đâu thì ra ở đó. Nếu như nữ thần hàn băng chơi chiêu ôm cây đợi thỏ, hắn có trốn vào thế giới hạch tâm cũng như không.
Hay là để cho mỹ nhân rắn công đức tiến vào chiến trường, chế tạo ra cơ hội thoát thân?
Tống Thư Hàng xoa mi tâm, đau đầu suy nghĩ.
Cuồng Đao Tam Lãng ở gần đó thu lại nụ cười trên môi. Hắn siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử trong hình.
Hắn muốn đi đến chiến trường, gặp mặt Vân Tước Tử ngay lập tức...
“Vân Tước Tử tiền bối đứng dậy rồi!”
Tạo Hóa Pháp Vương lên tiếng.
Ngoài Thư Hàng và Tam Lãng ra, hắn là người thứ ba chú ý đến Vân Tước Tử.
Trong hình phát sóng trực tiếp, Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử ôm đầu từ từ đứng dậy. Lúc này đôi mắt vốn màu băng lam của cô lại biến thành màu đỏ thẫm.
Trong lòng Tống Thư Hàng chợt lạnh xuống, điều này chứng tỏ Vân Tước Tử tiền bối đang trong hình thái đại lão Cửu U phụ thân.
Sau khi đứng dậy, Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử dùng cặp mắt sắc như mắt ưng quét quanh toàn trường.
Hình như cô ấy đang tìm thứ gì đó?
Mà ở chỗ thư sinh Tống Thư Hàng.
[Bá Tống đạo hữu yểm hộ ta, đại chiêu của ta sắp hoàn thành rồi, tranh thủ phong ấn vị nữ thần hàn băng này lại trong một chiêu luôn.]
Phong Kiều Tử truyền âm nhập mật nói với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
[Được thôi, xin hãy nhanh hết mức có thể.]
Cổng vào thế giới hạch tâm đã chuẩn bị xong, nếu nữ thần hàn băng thi pháp công kích, hắn có thể dẫn công kích vào Điện Hàn Đông ngay lập tức.
Thân là cung điện của Bắc Phương Đại Đế, Điện Hàn Đông tuyệt đối có thể ngăn được công kích của nữ thần hàn băng.
“Hết thời gian... Bá Tống, ngươi đã mất quyền đặt tên cho con.”
Nữ thần hàn băng đưa tay vuốt ve môi mình:
“Chết đi.”
Cô há miệng phun một luồng hàn ý lạnh cực hạn, bao phủ Tống Thư Hàng và Phong Kiều Tử.
Đồng thời lại có một thanh kiếm hàn băng đột nhiên hiện ra, chém về phía gương cổ trong tay Phong Kiều Tử.
Phong Kiều Tử:
“Không ổn rồi.”
Nữ thần Hàn băng nhếch miệng cười.
“Tưởng ta không biết các ngươi định làm gì à? Muốn phong ấn ta ư? Nghĩ hay quá nhỉ.”
Nữ thần cong môi tạo thành một nụ cười của băng mỹ nhân, điểm mị lực lập tức tăng lên mấy cấp bậc.
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên vặn vẹo, lộ ra vẻ thống khổ.
Một người có mái tóc dài màu xanh lam đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cưỡng ép đột phá vào lãnh vực băng tuyết.
Đồng thời người có mái tóc xanh lam vung nắm đấm, đấm vào bụng cô.
“A a a a a~~”
Nỗi thống khổ khi mang thai, cơn đau đớn khi trở dạ cộng thêm một quyền đấm vào bụng, lúc này nỗi đau mà nữ thần hàn băng phải chịu đựng đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Mặt mũi vặn vẹo vì đau đớn, nữ thần hàn băng nhìn chằm chằm vào bóng người có mái tóc xanh lam:
“Ngươi là ai?”
Người có mái tóc xanh dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn nữ thần hàn băng:
“Cút!”
Ngay sau đó tâm thần nữ thần hàn băng chấn động dữ dội, cô nhìn thấy một thế giới núi thây biển máu, tà ma hoành hành, là nơi ẩn chứa nỗi kinh hoàng không gì sánh được, là ngọn nguồn tội ác vô tận. Trong thế giới này, cô có thể tìm thấy nguyên hình của tất cả những thứ đáng sợ và tà ác mà cô có thể nghĩ ra được.
Nữ thần hàn băng không ngừng lui về phía sau.
“Ngài không phải thành viên của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, tại sao lại ngăn cản ta?”
Cô ôm chặt bụng mình, nhìn người tóc xanh.
“Cút hoặc là chết!”
Cô gái tóc xanh lạnh lùng nói.
Nữ thần hàn băng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi lui về sau, tiến vào thần quốc của bản thân.
Lúc đối mặt với cô gái tóc xanh này, cô chẳng bùng lên được chút chiến ý nào cả.
Hai bên chênh lệch như trời với đất.
Là Trường Sinh Giả ư? Thậm chí còn là người xuất sắc trong giới trường sinh giả thì phải? Sau khi lui về thần quốc, nữ thần hàn băng tức tốc truyền tin tức này cho tất cả các thần minh có mặt trên chiến trường.
Sau khi quát lui nữ thần hàn băng, cô gái tóc xanh lại quay đầu nhìn về Tống Thư Hàng.
“Quả nhiên không phải Vân Tước Tử tiền bối ở hình thái bình thường, nếu là bình thường thì không cách nào một câu quát lui thần minh cấp cửu phẩm như vậy được.”
Tống Thư Hàng thở dài.
“Mau giao con mắt mà ngươi vừa dùng ra đây.”
Vân Tước Tử bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng còn chưa kịp trả lời, con mắt Thánh Nhân đã tự động xông ra.
Bóng dáng Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử ánh vào trong con mắt Thánh Nhân.
Tống Thư Hàng dường như thấy được trong con mắt Thánh Nhân hiện lên một tầng sương mù.
Rốt cuộc gặp lại ngươi rồi... Con mắt Thánh Nhân.
“Rốt cuộc gặp lại ngươi rồi, Thánh Nhân Nho gia.”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử nhếch mép cười, một nụ cười tà ác đúng chất nhân vật phản diện.
Một hư ảnh quả cầu kim loại thể lỏng mơ hồ hiện lên sau lưng cô.
“Ta tìm ngươi vất vả biết mấy.”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử đưa tay chộp lấy con mắt Thánh Nhân.
Con mắt Thánh Nhân chủ động ‘dâng hiến’, rơi vào trong tay Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử.
“Ha ha, Thánh Nhân Nho gia... Lúc ngươi còn sống chắc sẽ không bao giờ ngờ đến cảnh này.”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử cười to, sau đó cô đột nhiên giơ tay lên móc mắt trái của bản thân ra.
Đậu xanh, quả nhiên mấy đại năng năm đó rất thích móc mắt của mình ra chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận