Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1013: Ôi Mẹ Ơi, Ở Đây Có Biến Thái!

Chương 1013: Ôi Mẹ Ơi, Ở Đây Có Biến Thái!
Quanh căn hộ này có kết giới do Dược Sư bố trí, sau đó lại được Bạch Tôn Giả cải tạo, nếu cứ cố tình xông vào thì sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.
Nửa đêm canh ba, Bạch Hạc Chân Quân tới đây làm gì nhỉ?
“Bạch Hạc tiền bối tới có chuyện gì không? Ngài chờ chút nhé, ta xuống lầu mở cửa ngay đây.”
Tống Thư Hàng dùng phương thức truyền âm nhập mật nói, đồng thời thân thể chui qua cửa sổ phòng ngủ rồi nhảy xuống, đứng vững trên đất.
Mọi người đều biết cao thủ hay có tật xấu là nhảy qua cửa sổ rời đi. Trước kia Tống Thư Hàng không hiểu được nhưng bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc cũng biết tại sao cao thủ lại có tật xấu này rồi, bởi vì nhảy qua cửa sổ sẽ nhanh hơn.
Đặc biệt là ở độ cao lầu bốn lầu năm, nếu đi cầu thang thì phải leo từng tầng một. Có câu khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm chính là đường thẳng, vậy nên nhảy qua cửa sổ chính là con đường có cự ly ngắn nhất, tốc độ nhanh nhất.
Có điều với thực lực bây giờ, trước khi nhảy cửa sổ thì Tống Thư Hàng phải nhìn xem mình đang ở tầng mấy.
Nếu ở độ cao lầu bốn lầu năm thì không thành vấn đề, nhưng nếu đang ở lầu bốn mươi hay năm mươi mà hắn cứ tiêu sái nhảy xuống, cho dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng.
...
Bạch Hạc Chân Quân vừa nhìn thấy Tống Thư Hàng, khóe mắt khẽ giật lên.
Hắn đã biết Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả đều ở trong nhà của Dược Sư từ lâu rồi, nhưng lần nào tới tìm Bạch Tôn Giả cũng thấy Tống Thư Hàng trước tiên kiểu này thì trong lòng cứ nghèn nghẹn thế nào ấy.
Tống Thư Hàng mở cửa ra nhìn Bạch Hạc Chân Quân.
Lúc này Bạch Hạc đang ở hình thái thiên về nam tính. So với hình thái thiên về nữ tính nhỏ nhắn xinh xắn thì hình thái thiên về nam tính này lại không đáng yêu bằng.
Hai ngày nay không thấy bóng dáng Bạch Hạc Chân Quân đâu, Tống Thư Hàng cứ tưởng hắn đã trở về phương tây rồi, không ngờ vẫn còn ở khu Giang Nam.
“Bạch tiền bối có ở đây không?”
Bạch Hạc Chân Quân hỏi.
Lúc này mặt của hắn biến thành màu đen, chỗ mi tâm còn có một đoàn khí xanh quanh quẩn mãi không tan. Lẽ nào đã bị trúng độc rồi ư?
“Bạch tiền bối bế quan rồi, Bạch Hạc tiền bối có chuyện gì gấp à?”
Tống Thư Hàng hỏi lại.
Vì biết Bạch Hạc Chân Quân là fan não tàn của Bạch Tôn Giả, vậy nên Tống Thư Hàng không nhắc tới chuyện Bạch Tôn Giả đang bế quan trong thế giới hạch tâm, sợ đối phương sẽ nghĩ lung tung.
“Bế quan rồi á? Không thể nào, sao nhanh vậy chứ?”
Bạch Hạc Chân Quân cười khổ.
“Bạch Hạc tiền bối, ngài gặp phải chuyện gì đúng không? Sao sắc mặt ngài khó xem thế?”
Tống Thư Hàng dò hỏi, hơn nữa... lúc đến gần Bạch Hạc Chân Quân, thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng bỗng sinh ra phản ứng. Trên người Bạch Hạc Chân Quân có một luồng khí tức Cửu U, tuy đã bị hắn áp chế lại nhưng do thế giới hạch tâm rất nhạy cảm với lực lượng Cửu U nên Tống Thư Hàng vẫn cảm ứng được.
Bạch Hạc Chân Quân thở dài rồi nói:
“Ta bị lật thuyền trong mương, vốn tưởng rằng chỉ là một con tà ma Cửu U thông thường, không ngờ tên kia đột nhiên móc ra một món pháp khí cực lớn đánh ta bị thương.”
Sau khi vào cửa, Bạch Hạc Chân Quân và Tống Thư Hàng cùng đi lên lầu.
Sau đó hắn kể lại chuyện mà mình đã trải qua cho Tống Thư Hàng nghe:
“Vào thứ bảy tuần trước, ta có việc gấp trở về phương tây một chuyến, hôm qua mới xử lý xong công việc, sau đó lập tức chạy về để chuẩn bị đi học.”
Từ vạn dặm xa xôi chạy về chỉ để đi học? Bạch Hạc Chân Quân ngài đúng là một học sinh gương mẫu, thầy cô mà biết sẽ cảm động đến mức khóc ngất trong toilet mất.
Tống Thư Hàng thầm nói trong lòng.
Bạch Hạc Chân Quân tiếp tục kể:
“Ta về tới khu Giang Nam vào khoảng hai tiếng trước, đúng rồi, ta cảm giác hôm nay mình may mắn lắm nhé.”
Tống Thư Hàng:
“...”
May mắn cái con khỉ á! Ngài bị lật thuyền trong mương, còn nhiễm tà năng Cửu U, thế này mà cũng gọi là may mắn à?
Bạch Hạc Chân Quân không chú ý đến vẻ mặt của Tống Thư Hàng, vẫn tiếp tục nói:
“Lúc vừa về tới khu Giang Nam, ta thấy được Bạch tiền bối đang tản bộ trên không trung. Đúng là Bạch tiền bối nhà ta có khác, tản bộ thôi mà cũng tuấn mỹ vô song không ai sánh bằng. Vừa về đến khu Giang Nam đã thấy được Bạch tiền bối, hôm nay đúng là quá may mắn.
“Hả?”
Tống Thư Hàng đần mặt ra.
Bạch Hạc Chân Quân nói hai tiếng trước thấy Bạch Tôn Giả đang tản bộ trên bầu trời khu Giang Nam ư?
Tản bộ cái con khỉ! Hai tiếng trước, Bạch Tôn Giả vẫn còn đang bế quan trong thế giới hạch tâm đấy nhé! Từ sáng hôm nay, à không đúng... đã qua rạng sáng rồi, phải nói là từ sáng hôm qua, Bạch Tôn Giả đã tiến vào trạng thái bế quan rồi, cho nên mới nói tản bộ cái con khỉ á!
Có thể khẳng định, người mà Bạch Hạc Chân Quân thấy chắc chắn không phải là Bạch Tôn Giả.
Nhưng Bạch Hạc Chân Quân vốn là fan não tàn của Bạch Tôn Giả, trong trường hợp bình thường chắc chắn không thể nào nhận lầm người khác là Bạch Tôn Giả được. Hơn nữa với nhãn lực của Chân Quân lục phẩm, hắn cũng không thể bị hoa mắt.
Trừ khi... hắn gặp trúng Bạch tiền bối two.
Gần đây hình như Bạch tiền bối two thường đi dạo quanh khu Giang Nam.
Tống Thư Hàng nghĩ có lẽ mình đã đoán ra được chân tướng rồi.
Ông trời ơi, nếu Bạch tiền bối two có thời gian tản bộ trên bầu trời khu Giang Nam thì tại sao lại không tới tìm hắn chứ? Hắn còn muốn hỏi thăm xem bây giờ con hồ yêu kia thế nào rồi.
Tống Thư Hàng suy nghĩ không biết có nên nói cho Bạch Hạc Chân Quân biết sự thật này không đây.
Nhưng khi thấy khuôn mặt ‘trúng độc’ xanh đen đang ngập tràn hạnh phúc của Bạch Hạc Chân Quân, Tống Thư Hàng lại không đành lòng nói cho hắn biết sự thật tàn nhẫn này, sợ khiến hắn bị kích thích.
Nhưng mà sao trên người Bạch Hạc Chân Quân lại có tà năng Cửu U chứ? Chẳng lẽ có liên quan gì đến Bạch tiền bối two ư?
“Lúc đó ta định đi lên chào hỏi nhưng tốc độ tản bộ của Bạch tiền bối quá nhanh, ta còn chưa đến gần thì ngài ấy đã đi mất rồi.”
Bạch Hạc Chân Quân ảo não nói, trên mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối.
Tốc độ tản bộ quá nhanh... Tốc độ nhanh còn là tản bộ à?
“Chắc chắn là do tốc độ của ta quá chậm nên mới không theo kịp Bạch tiền bối. Quả nhiên tu vi của ta vẫn còn quá kém, ta phải mạnh hơn nữa, cố gắng đuổi theo bước chân của Bạch tiền bối. Trong vòng một trăm năm, ta sẽ tranh thủ trùng kích cảnh giới Tôn Giả thất phẩm!”
Bạch Hạc Chân Quân nói đầy tự tin.
Không đâu, ngài suy nghĩ nhiều rồi. Nếu như ngài muốn đuổi kịp bước chân của Bạch tiền bối two, cảnh giới Tôn Giả thất phẩm còn lâu mới đủ. Mà này đừng có lạc đề nữa, rốt cuộc tại sao ngài lại trúng độc... à không, là trúng tà năng Cửu U đi chứ? Ta chỉ muốn biết chuyện này thôi!
“Sau khi đuổi hụt Bạch tiền bối, ta định tới đây canh cửa để chờ Bạch tiền bối đi dạo về. Nhưng không ngờ Bạch tiền bối đã đi dạo xong từ đời nào, còn trở lại bế quan mất nữa.”
Bạch Hạc Chân Quân thở dài, tiếp tục nói:
“Tạm thời không nói chuyện này nữa, để ta kể tiếp phần sau cho ngươi nghe. Lúc ta chuẩn bị trở lại thì đột nhiên phát hiện có một con tà ma Cửu U to gan lớn mật đang theo dõi Bạch tiền bối! Con tà ma Cửu U kia chỉ có cảnh giới ngũ phẩm, thực lực rất bình thường.”
“Vì vậy là ngài xông lên đập nó luôn à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Nói sao nhỉ, Bạch tiền bối two là chúa tể Cửu U, vậy thì chắc hẳn không có con tà ma Cửu U nào dám to gan theo dõi Bạch tiền bối two rồi. Trừ khi là tà ma cũng có cái danh thú cưng giống như tà ma chuột Hamster, hoặc là tà ma dưới trướng quả cầu kim loại thể lỏng.
Nhưng hình như quả cầu kim loại thể lỏng kia vẫn không biết chuyện Bạch tiền bối two lén đến hiện thế, cho nên suy đoán đầu tiên có tính khả thi cao hơn.
Nhưng dù là sủng vật của Bạch tiền bối two hay thuộc hạ dưới trướng của quả cầu kim loại thể lỏng thì đều không phải dạng vừa đâu, dù gì cũng là thuộc hạ của ông trùm Cửu U mà.
“Đương nhiên rồi, con tà ma Cửu U kia dám cả gan theo dõi Bạch tiền bối, đúng là tự tìm đường chết mà! Ta không nói hai lời, lập tức xông lên đập nó.
Bạch Hạc Chân Quân đáp:
“Với thực lực của ta, vốn chỉ cần một chiêu liên hoàn là có thể tiễn con tà ma có tu vi ngũ phẩm bình thường kia về chầu trời. Nhưng không ngờ con tà mà ngũ phẩm nhìn như bình thường nọ lại có chút thủ đoạn, một chiêu liên hoàn của ta lại không thể đánh chết nó. Cảnh giới của nó không cao nhưng cường độ thân thể lại bất phàm, có khi sánh ngang được với Tạo Hóa Pháp Vương trong nhóm đấy. Có lẽ nó thuộc về tầng lớp thể tu, hoặc là thuộc chủng tộc tà ma nào đó có được thân xác mạnh mẽ bẩm sinh.”
“Sau đó thì sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Nói lâu như vậy, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm.
Hắn muốn biết tại sao Bạch Hạc Chân Quân lại lật thuyền trong mương.
“Sau đó ta bay vào hỗn chiến với nó. Năng lực cận chiến của con tà ma kia rất tốt, hơn nữa trên người nó còn có đủ loại bảo vật kỳ quái, mà số lượng lại nhiều vô số kể. Ta và nó đại chiến ba trăm hiệp mà vẫn không phân thắng bại. Phải biết ta không chỉ cao hơn nó một cảnh giới, mà thuộc tính bản thân ta còn khắc chế tà ma Cửu U nữa đấy.”
Nói tới đây, Bạch Hạc Chân Quân cảm thấy thật buồn bực.
“Vì vậy, ta không dám xem thường nó nữa mà đánh thật nghiêm túc, coi nó như một đối thủ ngang cấp để đối phó. Khi ta đánh nghiêm túc, con tà ma Cửu U kia không phải là đối thủ của ta. Lại qua mấy chiêu... được rồi, là qua mấy chục chiêu, con tà ma Cửu U kia rơi vào thế yếu, bị ta ép đến đường cùng mấy lần. Nếu không phải trên người nó có vô số bảo vật thì hắn đã bị ta làm gỏi từ lâu rồi! Mợ nó, ta cũng không hiểu tại sao trên người một con tà ma Cửu U hạng xoàng lại có lắm bảo vật thế, chẳng khác gì một cái bảo khố.”
“Vất vả lắm ta mới hoàn toàn đánh ngã được nó, nhưng ngay lúc ta định tịnh hóa thì nó đột nhiên móc ra một pháp khí hình ống pháo, bắn ta một phát ở cự ly gần. Ta không ngờ tên này vẫn còn cất giấu thủ đoạn như vậy nên lật thuyền trong mương, bị đánh trọng thương. Nhưng mà tên kia cũng toi mạng, hình như pháp khí nọ chỉ là bán thành phẩm, chỉ có thể dùng để đồng quy vu tận với kẻ địch. Sau khi hắn bắn một phát, bản thể ống pháo cũng nổ tung. Tên kia bị nổ banh xác, ta thì may mắn có được thực lực mạnh mẽ nên mới không bị nổ chết.”
Bạch Hạc Chân Quân dương dương đắc ý nói.
Nếu không phải trên mặt hắn đầy hắc khí thì Tống Thư Hàng sẽ tưởng rằng hắn chẳng bị thương gì hết.
“À này, phòng của Bạch tiền bối ở đâu vậy? Bây giờ ta đang bị thương nặng, muốn đi vào phòng của Bạch tiền bối để vận công chữa thương.”
Bạch Hạc Chân Quân nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tống Thư Hàng:
“Tại sao phải là phòng của Bạch tiền bối chứ?”
“Bởi vì trong đó tràn ngập khí tức của Bạch tiền bối, như vậy ta mới có thể yên tâm chữa thương. Trong y học, người ta gọi cái này là liệu pháp tâm lý đấy.”
Bạch Hạc Chân Quân đắc ý nói:
“Đừng nghĩ đến chuyện dùng những phòng khác để lừa ta nhé, ta chỉ cần ngửi một cái là biết đó có phải là phòng của Bạch tiền bối hay không đó.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạch Hạc tiền bối, ngài là biến thái à?
À đúng rồi, bản thân Bạch Hạc Chân Quân chính là sinh vật thuộc loại ‘biến thái’* mà, biến thành nam nữ gì cũng được.
*Chữ biến thái này có nghĩa là biến đổi hình thái, là một khái niệm trong sinh học. Có biến thái hoàn toàn và biến thái không hòan toàn. Biến thái hoàn toàn là quá trình biến đổi từ trứng sang con trưởng thành. 88% các loài côn trùng trong thiên nhiên đi qua giai đoạn biến thái hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận